- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Từ Stavanger Cùng Anh Trải Qua Mùa Đông [Bác Chiến]
- Chương 14: Tưởng niệm
Từ Stavanger Cùng Anh Trải Qua Mùa Đông [Bác Chiến]
Chương 14: Tưởng niệm
*《Walk Over You》[Piers Faccini]
14. Tưởng niệm
(Nhớ nhung)
Khi Vương Nhất Bác kéo hành lý về đến căn hộ trong chung cư của mình thì đồng hồ đã điểm hơn hai giờ sáng.
Chắc là Tiểu Dương mời người đến dọn dẹp trước rồi, căn hộ vốn dĩ nên phủ một lớp bụi mỏng hiện tại một hạt cát cũng không nhiễm, tấm vải chống bụi mà cậu phủ lên những kiện đồ vật trước khi rời khỏi nhà hai tháng trước cũng đã được tháo xuống.
Bốn bề vắng lặng cô tịch, cậu bất động đứng giữa phòng khách trống rỗng vừa phủ lên tầng ánh sáng ảm đạm của bóng đèn trần, bên tai là gió lạnh Bắc Kinh gào thét tiến vào từ khung cửa sổ thông gió bị người cố ý mở ra.
Nhân sinh thực sự là vật đổi sao dời, đất trời đảo lộn, cậu nghĩ, quá mức kí©h thí©ɧ.
Tựa hồ mọi thứ theo một cách nào đó đều nằm ngoài dự đoán:
Chuyến du lịch dài ngày ngoài dự đoán, gặp được một Tiêu Chiến không nghĩ rằng sẽ có cơ duyên hội ngộ, phát sinh tình yêu vứt bỏ cả phòng bị trong chuyến đi, sự việc sớm muộn cũng sẽ phải đến bất ngờ phơi bày ra ánh sáng, hợp tình hợp lý nhưng lại bị ép quay trở về trong trạng thái còn chưa kịp thích ứng điều gì.
Cuộc sống của cậu trước kia là một chuỗi 365 ngày sinh hoạt đã được đề xuất lên kế hoạch hoàn hảo, chỉ cần dốc lòng nỗ lực dựa theo từng bước mà làm, vậy mà hiện tại, cậu giống như đang ngồi trên một chuyến cáp treo đường dài băng qua núi non trùng điệp, lòng bàn chân mang đến cảm giác không chân thực, phiêu diêu nhẹ bẫng như giẫm trên tầng mây.
Vương Nhất Bác thở ra một hơi, trườn người lên sofa bật mở điện thoại.
Như trong dự đoán, không có tin nhắn chưa đọc cùng cuộc gọi nhỡ đến từ người kia.
Nhấn vào weixin, những tin nhắn nhắc nhở đã bị chính mình làm ngơ lúc còn trên xe cậu vẫn để nguyên như cũ, không có ý mở ra đọc, chỉ click vào khung trò chuyện của Tiêu Chiến.
Nhật kí trò chuyện vẫn dừng lại ở tin nhắn cậu gửi đi lúc trước "đợi em quay về sẽ mặc."
Cậu không rõ ràng vì sao bản thân lại nói ra câu đó, trong khi đã biết chắc rằng hai chữ "quay về" kia là một cái hẹn xa vời mịt mờ biết chừng nào.
Ngón tay dừng trên màn hình nửa ngày, cậu nhấn vào nút yêu cầu video call.
Bên kia tựa hồ như là đúng lúc đang sử dụng điện thoại, cậu còn chưa kịp căng thẳng, cuộc gọi rất nhanh đã được nhận, màn hình hiển thị ra khuôn mặt còn đang kinh ngạc của Tiêu Chiến.
"Nhất Bác?"
"Ừ". Cậu nhàn nhạt đáp lời, nhìn vào màn hình phẩy phẩy tóc mái đang rũ xuống trước trán.
"Muộn vậy rồi còn video call cho anh làm gì thế?"
"Không muộn, mới có 6 rưỡi mà."
Tiêu Chiến bị nghẹn một chút, sau đó nghiến răng nghiến lợi: "Trong nước đã là 2 rưỡi sáng sớm rồi đó!"
"Không sao." Cái người bị phê bình chẳng thèm để ý, ngược lại tâm tình dường như trở nên tốt hơn, bắt đầu nghiêm túc ngắm nghía khuôn mặt người kia trên màn hình, giọng nói khàn khàn ôn hòa "quay phim thường xuyên thức đêm rất muộn, bây giờ vẫn chưa tính là muộn."
"Ồ" Tiêu Chiến khô khốc trả lời, phồng má thổi một ngụm khí ra ngoài, đột nhiên phát giác ra hành vi trẻ con của mình, có chút xấu hổ liếʍ liếʍ môi.
"Làm sao lại nghĩ tới muốn gọi điện cho anh?" Anh nhớ tới vấn đề cần hỏi lúc này.
Đứa trẻ lập tức ủ rũ không vui, cụp mi ủy khuất: "Làm sao mà không nghĩ tới."
Tiêu Chiến sửng sốt, không tiếp tục nói chuyện nữa.
Anh đương nhiên biết Vương Nhất Bác sẽ gọi điện thoại cho mình, thậm chí còn lét lút chờ đợi cả một ngày trời. Vừa nãy nói như vậy cũng chỉ là một câu hỏi buột miệng trong tình trạng không có gì để nói, hỏi ra khỏi miệng mới phát giác nó quá mức dư thừa còn có vẻ hơi vô tình.
Vào tình huống này không thể trách Vương Nhất Bác sinh ra chút nhạy cảm, mà trong lòng anh giống như đang kìm nén cái gì đó, không nói ra được lời xin lỗi.
Ài.
Anh thở dài trong lòng, tựa như quay về một đêm trước ngày xa cách, hình thức sống chung của bọn họ hiện tại cùng với thời điểm vừa quen biết nhau phảng phất như không có gì khác biệt.
May mắn Vương Nhất Bác không tiếp tục câu nói kia, chỉ nhìn anh lên tiếng: "Hôm nay vẫn ổn chứ?"
Tiêu Chiến nghe thấy câu này thì cong cong đuôi mắt: "Rất tốt nha, anh ra ngoài đem toàn bộ ảnh của chúng ta rửa ra hết rồi, muốn xem không?"
Vương Nhất Bác vốn dĩ còn đang có chút mất mát vì dù bản thân không ở bên cạnh anh cũng sống rất tốt, nghe được câu sau thì đôi mắt lấp lánh phát sáng: "Xem!"
Tiêu Chiến nghe vậy meo meo cười, cầm lên điện thoại đi về phía bức tường treo ảnh, hướng vào camera cho cậu xem: "Có chút mờ ảo, nhưng chắc vẫn nhìn thấy được nhỉ, anh rửa ra hai bộ, em có địa chỉ không? Gửi qua cho em một bộ."
Vương Nhất Bác vừa xem vừa thuận miệng đáp lời: "Địa chỉ cho anh, nhưng mà không cần gửi qua đâu, tại sao không tự mình quay về đưa tận tay cho em? Chính là cái kiểu, có một ngày nào đó em quay phim mệt mỏi rã rời, tan làm vừa về đến nhà, kết quả liền nhìn thấy anh đang đứng trước cửa nhà mình. Oa, thật tuyệt vời."
Tiêu Chiến nghe vậy khóe miệng có chút cứng đờ, hơi ngập ngừng rồi lại cười lên: "Nói cho em một tin tức."
"Ừ?"
"Hôm nay ba anh gọi điện thoại cho anh, ông đã biết chuyện rồi."
Đứa trẻ bên kia tựa hồ run lên một trận, camera hơi rung lắc, một phần ống kính nghiêng tới hoa văn thêu trên sofa, chỉ lộ ra đôi mắt mang theo chút hoảng loạn như chú nai con của Vương Nhất Bác, chẳng được một chốc hình ảnh lại trở về nguyên dạng nghiêm chỉnh, cậu chớp chớp đôi mắt có điểm căng thẳng.
Tiêu Chiến cười ra tiếng, không tiếp tục chọc cậu nữa: "Ông nói, gần đây phải tích cực xem phim em đóng, xem xem rốt cuộc em có bao nhiêu đẹp trai."
Vương Nhất Bác: "....."
Cậu chậm chạp không lên tiếng, cuối cùng vẫn là không nhịn được nữa mới truy vấn: "Vậy ông ấy không phản đối? Cũng không trách em à?"
Tiêu Chiến lắc lắc đầu: "Ông ấy rất thiên vị em."
Một lúc sau Vương Nhất Bác mới cười lên, cơ mặt thoáng dãn ra, nụ cười ngọt ngào xinh đẹp như đứa trẻ.
"Vậy em cũng phải nói cho anh biết một tin tức" cậu giống như đang ganh đua khoe khoang với anh "anh sao mà không hỏi em mở cuộc họp thế nào rồi?"
"Em đều đã nói như vậy rồi, xem ra không tồi nhỉ?"
"Tính là..." cậu đảo mắt nghĩ nghĩ "trước mắt kết quả khá khả quan."
Cậu thuật lại đại khái ý tứ của Tiểu Dương và Trần tỷ, lại nói thêm "Ngày mai còn phải mở một cuộc họp với cấp cao, em cùng Trần tỷ đã âm thầm bắt đầu lên ý định cho con đường tương lai rồi. Chiến ca, có phải anh vẫn luôn không xem weibo? Lên xem một chút siêu thoại CP của chúng ta đi?"
"Được." Tiêu Chiến nhìn cậu cảm xúc tăng vọt, do dự một hồi, vẫn là nói ra "Nhất Bác, anh vẫn còn một tin tức nữa."
"Ừ?" Vương Nhất Bác nghiêm túc nhìn anh, đáy mắt đong đầy ấm áp.
"Anh tạm thời...không có ý định về nước."
Cậu lập tức sửng sốt, đôi mắt vừa mới tràn ngập ôn hòa phút chốc trở nên ngỡ ngàng, nửa buổi mới phản ứng lại được, hít một hơi trấn định, nghèn nghẹn lên tiếng: "Câu này là có ý gì?"
"Em nghe anh nói trước đã" Tiêu Chiến bất lực, muốn xoa đầu cậu nhưng lại bị ngăn cách một cái màn hình, cánh tay đã vươn ra giữa không trung chỉ đành thu trở về "không phải muốn chia tay, không phải không về nước nữa, cũng không phải muốn rời khỏi em, càng không phải muốn vì em làm ra hành động gì mà nhượng bộ thanh xuân đau đớn không cần thiết."
Vương Nhất Bác hơi bình tĩnh lại, mím môi gật gật đầu, ra hiệu cho anh tiếp tục.
"Anh về nước muộn một chút, là quyết định tốt nhất đối với cả hai chúng ta. Mọi người đều cần có thời gian."
Dư luận cần, công việc cần, phụ mẫu của bọn họ cần, đoạn tình cảm này cũng cần thiết như vậy.
Tiêu Chiến không liệt kê nguyên nhân, nhưng cậu rõ ràng đã hiểu được, chỉ cúi đầu không nói lời nào.
"Em đoán chừng không nghĩ tới, ba anh nói, anh lớn hơn em, tính là ca ca của em rồi, không thể chuyện gì cũng trốn sau lưng em được. Anh cũng nghĩ như vậy, nhưng lộ diện với lên tiếng thanh minh vào lúc này đều không hợp thời, anh không rõ lắm chuyện này liệu có mang đến cho em ảnh hưởng trái chiều càng tiêu cực hơn hay không, liệu có làm đổ vỡ mọi chuyện hay không. Cho nên anh chỉ có thể xuất phát từ góc độ của mình, làm việc mà anh cho là hợp lý cùng ổn thỏa nhất."
Vương Nhất Bác nửa ngày không lên tiếng, không thể lý giải được sự chấn động từ trong nội tâm, áy náy tiếp lời: "Anh liệu có trách em, lần này...không bảo vệ tốt cho anh?"
"Không đâu." Tiêu Chiến cười, tiếu dung rất có tác dụng trấn an người khác "lại nói, tối hôm đó anh đúng là có chút hoảng loạn, nhưng thật ra từ rất sớm đã chuẩn bị xong cho tình huống chuyện của chúng ta bị bại lộ, hơn nữa nếu như muốn ở bên nhau lâu dài, vậy thì sớm muộn cũng sẽ có ngày này."
"Đừng sợ, em vẫn luôn cẩn thận bảo vệ anh, anh biết. Nhưng sự bảo vệ nên xuất phát từ hai phía mới tốt không phải sao."
Cậu gật đầu: "Vậy, anh muốn tiếp tục ở lại Anh Quốc làm việc? Em sẽ rút ra thời gian rảnh đi thăm anh."
"Không được." Tiêu Chiến tuy rằng đang cười, ngữ khí lại kiên quyết mười phần "trước khi anh về nước, chúng ta đừng nên gặp nhau."
"Vì sao chứ?"
"Hi vọng em làm việc cho thật tốt, không được vì anh mà phân tâm, cũng không hi vọng lại xảy ra sai sót gì nữa. Em sau đó còn có kế hoạch gì không, nói anh nghe xem."
Vương Nhất Bác vốn dĩ trong đầu đang rối như tơ vò, rất nhiều chuyện thật ra cậu đã thông suốt rồi, nhưng lại bởi vì sợ xa cách mà đè xuống đáy lòng không dám đối diện, hiện tại Tiêu Chiến quả quyết chặt đứt đường lui của cậu, cũng đánh tan sự cố chấp đắn đo mà cậu lo lắng nhất, cậu dần dần mới bắt đầu tự hỏi bản thân mình.
"Hôm nay em có cùng Trần tỷ thảo luận. Trước mắt cứ đợi đến khi hết hạn hợp đồng mới dừng lại, khẳng định vẫn tiếp tục ở lại tổ kịch quay phim. Tuy rằng hiện tại vẫn tính là sớm, nhưng chuyện chuyển đổi hình tượng kì thực có thể bắt đầu suy nghĩ đến rồi, phim thần tượng em đã quay rất nhiều, giờ có quay tiếp cũng không còn cảm giác mới mẻ gì nữa. Trong đống kịch bản gửi đến có đề xuất một bộ huyền nghi, em rất thích, nhưng là web drama, nhân viên chế tác cũng toàn người mới, em lo lắng không quay ra được hiệu quả của kịch bản."
"Ừm, đã trao đổi với đạo diễn chưa? Anh cảm thấy có thể nói chuyện được, còn về việc nhân viên chế tác là người mới, có lẽ lần này sẽ không chịu ảnh hưởng quá nhiều từ phía dư luận."
"Còn chưa kịp đi, Trần tỷ nói dời sang hôm sau. Một năm cuối cùng rồi, công ty dường như nhìn ra em không muốn ký tiếp nữa, cho nên...web drama của tổ chế tác mới chắc cũng chẳng vớt vát thêm được gì, không biết liệu có đồng ý hay không. Để xem tình huống cuộc họp ngày mai thế nào. Còn nữa chính là phim điện ảnh, cũng dự tính thử sức một chút, phòng làm việc cũng phải âm thầm tìm kiếm đoàn đội rồi."
Tiêu Chiến cười lên: "Em xem, Vương tổng vẫn rất hăng hái mà?"
Vương Nhất Bác trừng anh một cái: "Là anh hỏi em về kế hoạch còn gì, em vốn dĩ đã suy nghĩ xong rồi. Anh nữa? Có kế hoạch gì không?"
"Gần đây công việc ở London bên này cũng đi tới giai đoạn kết thúc rồi. James đang tiến hành một hạng mục cần đến đoàn đội nhϊếp ảnh, một bộ phim tài liệu, đề tài về ghi chép cuộc sống con người, cần chụp ảnh thực tế làm tư liệu. Chủ đề này anh vẫn luôn rất hứng thú, trước đây ít có cơ hội được đi chụp ảnh kí sự, nên lần này dự định sẽ gia nhập. Không chừng sẽ phải đi một hoặc hai năm gì đấy, vẫn chưa quyết định, nhưng anh muốn vòng quanh thế giới một lần cho thỏa mãn."
"Vậy sẽ đến Trung Quốc sao?"
Tiêu Chiến lắc đầu: "Về cơ bản thì sẽ không đến, bối cảnh chủ yếu là châu Âu và châu Úc."
Hạng mục này nhìn ra được rất tốt, chỉ là thời gian thực hiện không khỏi quá dài rồi, Vương Nhất Bác không biết bản thân đến cùng là cao hứng nhiều hơn hay mất mát nhiều hơn, đành ủ rũ cúi đầu không lên tiếng.
Tiêu Chiến cũng im lặng, chỉ ngồi đó chống cằm nhìn cậu, cho cậu thời gian cân nhắc.
Lại qua một lúc lâu tiểu minh tinh mới mở miệng nói chuyện, dáng vẻ rầu rĩ buồn buồn: "Sao mà thảm như vậy chứ, Tiêu Chiến?"
"Hửm?"
"Còn tận hai năm phía sau nữa, phải trải qua thế nào đây?"
Ngay sau đó cậu lại nói tiếp: "Bây giờ em đã nhớ anh muốn chết rồi."
"Anh cũng vậy." Tiêu Chiến nhỏ giọng đáp "cho nên chúng ta phải cùng nhau cố lên, được không nào?"
Cúp điện thoại, Tiêu Chiến nhéo nhéo mi tâm, tính toán ngồi thêm lúc nữa mới ra ngoài bồi James đi dự tiệc.
Anh do dự một lúc, nhấn mở weibo, độ thảo luận tin tức vẫn rất cao, nhưng xác thực đã có thêm nhiều phát ngôn lý trí, mỗi bên một câu cố chấp duy trì trạng thái cân bằng vi diệu này.
Siêu thoại mới mở xếp hạng rất cao, đa số đều là fans hâm mộ tự mình cao hứng vì những dấu vết lần mò ra được từ tin tức của tài khoản doanh tiêu, mới có mấy ngày mà đã thu hút được không ít tay cứng sáng tác văn và PS ảnh chụp, nỗi khổ của việc cắt ghép video không tài liệu chỉ có thể gấp gáp lo lắng bơi qua bơi lại trong siêu thoại.
Tiêu Chiến xem một lúc rồi nhấn theo dõi, thật khó tìm được lời lẽ nào diễn tả cảm xúc vi diệu trong lòng, muốn cười nhưng lại cảm thấy giờ mà cười có khi không quá tốt, nhanh tay lẹ chân thoát ra khỏi siêu thoại. Anh dọn dẹp chỉnh trang chuẩn bị ra ngoài, lúc mang khăn quàng cổ mới phát hiện việc Vương Nhất Bác về nước vậy mà cũng lên hotsearch, nhấn vào xem một chút lại bị chọc cho buồn cười.
@Bát quái tiền tuyến: Bạo! Vương Nhất Bác nửa đêm đơn độc xuất hiện tại sân bay Bắc Kinh, nghi ngờ đã về nước! Khuôn mặt bình thường diện vô biểu tình nhìn không rõ liệu có phải đã chịu ảnh hưởng từ dư luận hay không??
Ngốc nghếch.
Anh tưởng tượng ra cái mặt than tê liệt của Vương Nhất Bác, gương mặt thoáng hiện ý cười nhàn nhạt, tắt điện thoại ra ngoài.
Năm nay là một năm đã định sẵn cần phải nỗ lực thật tốt.
Nỗ lực làm việc.
Cũng phải nỗ lực khắc chế nhớ nhung.
___________
Đùa em chán em vãi chưởng, từ đêm qua đến giờ cắm mặt vào truyenhdt.com không hề biết Đại Bảo ra song luôn á trời đất quỷ thần Hồng Mai Tán Tiểu Tán của em em khóc ngất huhu chắc em là người cuối cùng trên thế giới biết điều này🤦♀️😭😭😭
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Từ Stavanger Cùng Anh Trải Qua Mùa Đông [Bác Chiến]
- Chương 14: Tưởng niệm