«Street Car» -- Daniel Caesar 04.Đoàn tàu chệch khỏi đường ray.
"Ngẩng đầu."
"Hơi nghiêng người một chút."
"Tay đặt lên đầu gối."
"Ánh mắt lạnh lùng thêm tí nữa."
"Chân nào."
"Nghiêng mặt."
"Nhấp môi vào ly rượu vang."
"Cổ áo len, kéo xuống một chút."
Vương Nhất Bác tựa vào bên tường, theo ý của Tiêu Chiến tùy ý bày ra các tư thế, nghe đến đây thì ngừng lại.
"Anh, em chỉ mặc mỗi chiếc áo len này thôi đấy."
Tiêu Chiến vẫn đang giơ lên máy ảnh, thanh âm không cho phép cự tuyệt: "Anh biết, nếu không thì cậu tính lộ cái gì, áo thu sao?"
Vương Nhất Bác bật cười, trì hoãn một chút mới nói: "Ý em là lạnh lắm."
"Anh biết mà."
"Anh biết cái mông." Vương Nhất Bác mắng một câu thô tục "Anh con mịa nó đang mặc áo lông đấy!"
Tiêu Chiến mặc áo lông quấn đến kín mít nửa quỳ trên tấm thảm nhung dê mà chụp cậu, nghe vậy thì bật cười, lộ ra nửa hàm răng trắng sáng.
Anh đánh giá Vương Nhất Bác một lượt, cười rất lâu: "Cậu đỏ mặt kìa."
Vương Nhất Bác trong lòng không được tự nhiên, nghẹn giọng nói: "Làm sao có thể?"
"Bị lạnh đến đỏ lên đó, sao lại không thể chứ?"
"......"
Tiêu Chiến lại cười thêm một tiếng: "Không thì cậu cho rằng đỏ mặt vì cái gì nha?"
"....Chụp ảnh của anh đi."
Cậu thường xuyên cảm thấy Tiêu Chiến có chút làm người ta nhìn không thấu, con người anh lúc xa lúc gần, giây trước còn ôn nhu cong môi cười với bạn, tán gẫu vài câu nhàn tản, giây sau đã bất động thanh sắc mà kéo ra khoảng cách, quăng cho bạn ánh mắt hờ hững, giống như đang nhìn một người lạ không quan trọng.
Trong những kịch bản mà cậu từng nhận, vẫn chưa gặp qua nhân vật nào khiến người ta khó nắm bắt như vậy, cho tới hôm nay, mặc dù thời gian tiếp xúc không tính là dài, nhưng cậu cảm thấy mình đã nhìn qua rất nhiều dáng vẻ của Tiêu Chiến.
Cậu hoàn toàn không phân biệt được dáng vẻ nào mới là anh thật sự.
Giống như Tiêu Chiến mới chính là diễn viên.
Hiện tại anh đã triệt để tiến vào trạng thái làm việc, thần sắc không tự giác mang theo lạnh lùng cùng anh tuấn, thời điểm cúi đầu kiểm tra ảnh gốc mí mắt hơi rũ xuống, lúc nhấn nút chụp thì nheo lại một bên mắt, răng cửa cắn cắn môi, nhìn thế nào cũng đều mang một loại cảm giác người sống chớ gần.
Thái độ lạnh lùng của con người khi nghiêm cẩn làm việc khiến cho cảm giác xa cách trên người họ tăng lên, lại ngoài ý muốn khiến người động tâm, Vương Nhất Bác lúc này đây cảm thấy chỗ nào trên người Tiêu Chiến cũng đều đang phát ra mị lực không thể cự tuyệt.
Người này tướng mạo đẹp như vậy, tại sao lại đi làm nhϊếp ảnh, có thể gia nhập giới giải trí được luôn ấy chứ.
Cậu lại bày ra mấy tư thế nữa, vẫn là nghe lời mà kéo xuống một bên cổ áo, đoạn xương quai xanh trắng nõn tinh xảo cứ thể mà lộ ra, trong đêm tối sau gáy mơ hồ điểm một nốt ruồi.
Ống kính Tiêu Chiến lia tới, tập trung, bị hình ảnh trước mắt kí©h thí©ɧ tới ngừng một lát, có chút thất thần.
Vương Nhất Bác lạnh đến nhe răng trợn mắt:
"Nhanh chụp đi! Lạnh chết rồi, qua thêm mấy giây nữa là em kéo áo lên đấy, cho anh năm giây."
Tiêu Chiến lập tức hồi thần, nhấn xuống nút chụp.
Vương Nhất Bác quả nhiên kiên trì đúng năm giây, lập tức kéo cổ áo lên, cảnh sắc xinh đẹp bị áo len thật dày che lại, Tiêu Chiến không thể nhìn thấy gì nữa bất mãn nhíu nhíu mày.
Người mẫu tiểu Vương thật rất biết cách tạo dáng, cánh tay tùy ý giơ lên, nghiêng mặt cắn lấy ống tay áo, lại ngước mắt đối diện ống kính, thần sắc lãnh tuấn, đuôi mắt gò má cùng chóp mũi vì lạnh mà phiếm hồng, giống như được phớt lên một lớp phấn trang điểm, dáng vẻ cấm dục lại dụ hoặc.
Đôi con ngươi sâu thẳm của Tiêu Chiến ẩn giấu sau máy ảnh, ngón tay không ngừng nháy chụp, xuyên qua ống kính lướt đến đôi mày nồng đậm của cậu, đôi con ngươi băng lãnh, cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng nhạt màu cùng bóng dáng gầy gò quá mức lại có chút mạnh mẽ lanh lợi.
Người trong ống kính một bên bày ra biểu tình cùng tư thế chọc cho người ta đầu óc choáng váng, một bên lại thừa dịp giữa thời gian dừng chớp nháy ngắn ngủi mà phỏng đoán anh, hoài nghi anh.
Có thể là vì đêm xuống tiết trời quá mức lạnh lẽo, lạnh đến mức khiến cậu quên mất phải dựng lên lớp vỏ bọc lạnh lùng của ban ngày, hệ thần kinh cũng trở nên quá mức hiếu kì, mà Tiêu Chiến thì ngược lại thái độ lãnh đạm khác thường.
"Căn phòng lớn như vậy, tại sao anh cứ nhất định muốn chụp ở ban công không có cửa sổ chứ, anh có phải cố ý trả thù em không hả Tiêu Chiến?"
"Bởi vì em không cho anh đi mua quần áo sao? Em không phải sợ anh ngồi máy bay lâu nên mệt à?"
"Ê, mặt mũi em đều đỏ hết lên rồi thì chụp sao được? Anh có phải lại muốn chụp ra mấy tấm ảnh ngốc nghếch như lần trước không? Fans hâm mộ của em đều bình luận rằng hình tượng bị anh làm sụp đổ hết cả rồi kia kìa."
"Lạnh chết mất, em bỏ cuộc đây, đã ghét chụp ảnh thì chớ."
Tiêu Chiến vẫn luôn không nói chuyện, lúc này đột nhiên bỏ máy ảnh xuống, cứ vậy mà nhìn chằm chằm cậu, thần sắc mờ mịt.
Vương Nhất Bác không chú ý, nghĩ rằng đã kết thúc rồi, cậu hít hít cái mũi, thổi hơi vào tay:
"Chụp xong rồi? Vậy..."
"Ngậm miệng, Vương Nhất Bác."
Cậu ngớ người, vốn dĩ đang muốn đứng dậy, nghe vậy chỉ đành hậm hực ngồi xuống.
Tiêu Chiến nhẹ nhàng đặt máy ảnh lên trên thảm, thuận thế ngồi xuống, lại sát gần thêm chút nữa, ngón tay cầm lấy khóa kéo của áo lông một đường kéo xuống, cởi ra giũ giũ chốc lát rồi cầm áo bao bọc cả hai người lại, trước mắt lập tức trở nên tối đen.
Sợi vải tổng hợp trơn nhẵn mang theo độ ấm còn vương lại, mềm mại dán vào gò má lạnh buốt của Vương Nhất Bác, khiến gương mặt cậu có chút phát nhiệt.
Cậu ngửi thấy một cỗ hương vị thanh đạm bên trong không gian nhỏ hẹp của áo lông, hơi sững sờ.
Là hương vị của Tiêu Chiến sao.
Tiêu Chiến sờ vào bóng đèn nhỏ dùng để trang trí Giáng sinh treo bên cạnh mình, trước mắt lập tức sáng lên, ánh sáng màu vàng cam ấm áp phản chiếu trên khuôn mặt, trong bóng tối phá lệ lõ ràng.
"Thế này được rồi chứ?"
Vương Nhất Bác hồi thần, lung tung gật đầu, không gian bí bách khiến cậu rất không thoải mái, Tiêu Chiến cùng cậu mặt đối mặt, đến đầu gối cũng đều dán vào chung một chỗ.
Hình như...quá gần rồi.
Cậu bị khí tức trên người Tiêu Chiến bao lấy, toàn thân không được tự nhiên, thậm chí hô hấp có chút khó khăn.
Tiêu Chiến lần nữa cầm lên máy ảnh, người trong ống kính không nhìn anh, trốn tránh mà nhìn vào chiếc đèn giáng sinh đang cầm trên tay, đáy mắt thoáng qua chút bối rối.
Cậu tránh đi ống kính bày ra mấy tư thế, chỉ là vừa động một chút áo lông liền rơi xuống, che mất ống kính, không thì sẽ trực tiếp trượt lên mặt cậu. Vương Nhất Bác không dám động bừa, chỉ hơi dựa vào tường, cái cổ cứng ngắc điều chỉnh tư thế.
Chân cậu cuộn lại trước người có chút tê tái, bèn duỗi thẳng một chân ra đổi tư thế khác, vô ý đυ.ng phải mắt cá chân của Tiêu Chiến, lập tức giống như điện giật mà dịch sang bên cạnh, không cẩn thận kéo theo cả áo lông, lại một lần nữa trượt lên mặt.
Tiêu Chiến duỗi tay giúp thiếu niên chỉnh lại vạt áo, ngón tay lơ đãng chạm vào vành tai cậu.
Toàn thân một lần nữa phát nóng.
Những ái muội trong không gian nhỏ hẹp đã không còn như có như không nữa, rõ ràng đến mức có chút khiến người ta sợ hãi, cậu chỉ đành làm bộ như không hề phát giác, sự lạnh lùng giả lả trên khuôn mặt phá lệ dọa người, chỉ có đôi mắt không dám nhìn thẳng vào ống kính bạo lộ ra chút hoảng loạn trong lòng.
"Nhìn anh, Vương Nhất Bác."
Tiêu Chiến lên tiếng, chỉ là thanh âm bình thường luôn ôn hòa kia lại khàn khàn đến có chút nghe không rõ chữ, tràn đầy du͙© vọиɠ.
Vương Nhất Bác lập tức sửng sốt, trong lòng không dám tin, ngơ ngác dời ánh mắt nhìn lên khuôn mặt Tiêu Chiến.
Anh nhíu mày, sắc mặt đại biến, camera che khuất đôi mắt, ngón tay siết máy ảnh đến trắng bệch.
Đậu má.
Không phải chứ.
Đều là nam nhân, lại dựa vào gần như vậy, cậu hiểu rõ tình huống hiện tại là như thế nào.
Cậu lập tức bình tĩnh lại, cưỡng ép bản thân không nhìn đến hạ thân của Tiêu Chiến, nhẹ nhàng tựa vào tường, hơi nghiêng đầu, âm thầm điều chỉnh hô hấp, ánh mắt nhìn thẳng ống kính lạnh lùng bức bách.
Ông anh à, đây là ánh mắt lạnh lùng nhất của tôi rồi đấy, khốc đến trước nay chưa từng có, không thể lạnh lùng thêm được nữa đâu.
Tách.
Vương Nhất Bác trong lòng nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Tiêu Chiến chụp xong tấm này, trước tiên cởi bỏ áo lông, đứng dậy đem nó ném lên đầu Vương Nhất Bác: "Xong rồi, tôi vào phòng đây."
Vương Nhất Bác ngơ ngác một chút, kéo xuống cái áo cản trở tầm mắt, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng người kia vội vàng bước vào phòng xuyên qua hoa văn của áo len.
Cậu sững sờ một lúc, đứng dậy giũ giũ áo lông, cũng theo bước vào phòng.
Máy sưởi trong phòng nhiệt độ vừa đủ, ánh đèn sáng tỏ ấm áp, cùng với bóng đèn nhỏ trong không gian tối đen chật hẹp ái muội lúc nãy phảng phất như hai thế giới khác nhau.
Tiêu Chiến về phòng mình, trên cánh cửa đóng chặt giống như viết lên mấy chữ "không nhiệm vụ miễn vào".
Cậu đứng trước cửa phòng do dự một hồi, nâng tay gõ cửa.
Hành lang không bật đèn, chỉ có ánh đèn phòng khách phản chiếu ra, miễn cưỡng có thể nhìn thấy đồ vật.
Khe hở dưới cánh cửa không có ánh sáng hắt ra, một mảnh tối om.
Tiêu Chiến cũng không mở đèn.
Qua một lúc lâu, người trong phòng mới phát ra chút động tĩnh, kéo dép lê loẹt xoẹt đi tới, mở ra khóa trái, cạch một tiếng, cửa mở.
Tiêu Chiến thần sắc lãnh đạm, nhướng nhướng mày: "Có việc..?"
Vương Nhất Bác: "....."
Thật phách lối mà.
Vương Nhất Bác trong lòng cảm thán người này quả thực không nói lí, trên mặt lại không biểu lộ gì, miệng quan tâm hỏi han: "Anh vẫn ổn chứ?"
Tiêu Chiến nở nụ cười, so với bình thường không tìm ra nửa điểm bất đồng, nhưng Vương Nhất Bác lại cảm giác được nụ cười này như mang theo gai nhọn, não vừa động một chút, trực giác mách bảo tiếp theo đây anh sẽ chẳng phun ra được câu nào tốt đẹp.
"Còn có thể có chuyện gì? Tiểu thuyết võ hiệp xem nhiều rồi, không lên giường thì sẽ công lực tận thất độc phát thân vong sao?"
"......"
Tuy rằng lời nói ra chẳng có chút suy suyễn nào nhưng vẫn phải cảm thán một câu, cái miệng cũng thật là tiện.
Chỉ có điều đúng là chẳng có gì tốt đẹp để mà nói cả, cái việc này nói ra thì ngượng ngùng hết sức, chính bộ dáng cậu ba ba chạy tới hỏi người ta có làm sao không mới đích thị giống một tên ngốc không chịu chừa cho người ta bậc thang để bước xuống, nếu như không muốn bị xem là ngốc nghếch từ đầu tới chân thì việc làm đúng đắn nhất bây giờ là nhanh chóng rời khỏi đây.
Cậu nhịn xuống xung động muốn bước đi, bình phục lại tâm tình: "Em chỉ là qua xem anh một chút thôi."
"Không có gì đáng xem cả."
Tiêu Chiến thu liễm thần sắc, đạm nhạt lên tiếng: "Đừng nghiêm túc quá, cậu ở trong giới giải trí mà gặp phải loại chuyện như này không chừng hơn phân nửa chính là bị người ta lừa vào tròng, đây cũng chẳng tính là cái gì. Nếu như cảm thấy không được, vậy ngày mai tôi liền đi. Có điều, nếu không thể tiếp nhận loại chuyện này, vậy cậu tồn tại trong vòng giải trí kiểu gì? Đúng rồi, trước đây hẹn đi xem cực quang gì đó, cậu cũng có thể xem như chưa nói qua."
Vương Nhất Bác không thể tưởng tượng nổi mà nhìn anh.
Mấy lời kia của Tiêu Chiến, giống như là giẫm lên bom mà còn giẫm đến phi thường tinh chuẩn hoàn mĩ, từng câu từng chữ mang đầy hàm ý thốt ra đều khiến bất mãn cực hạn của Vương Nhất cấp tốc len men, chực chờ bạo phát.
Mà cậu cũng đích xác không thèm nhẫn nại nữa, sắc mặt nháy mắt đen lại.
Tiêu Chiến lại xem như không thấy, châm chọc nhếch khóe môi, rũ mi mắt thần sắc lạnh nhạt, ấn lên nắm vặn chuẩn bị đóng cửa, lại bị một cánh tay chặn lại.
Vương Nhất Bác cười một tiếng: "Anh tính khí cũng thật lớn nhỉ."
Tiêu Chiến dùng sức đẩy vào, cánh cửa lại tuyệt nhiên không động đậy.
Anh nghiêng đầu nhìn cậu, không lên tiếng.
"Là tôi tự mình suy diễn ra thôi, tôi còn chưa mở miệng nói gì, anh phát điên cái gì chứ? Mấy lời này mà cũng nói ra miệng được à, cảm thấy bản thân kiên cường lắm phải không? Anh tự cho mình cứng rắn tự cho mình có lý đúng không?"
Tiêu Chiến sắc mặt ngưng trọng đặc biệt khó coi: "Buông tay, cút."
"Buông tay con mẹ anh" Cậu vừa dùng lực Tiêu Chiến đã lảo đảo lui về sau, Vương Nhất Bác trực tiếp bước vào trong, ngồi trên giường thần sắc có chút xem thường: "Tôi còn cho rằng anh khác biệt thế nào, không phải vẫn là một bên khinh mạt giới giải trí chúng tôi, một bên lại nổi lên phản ứng đấy sao?"
"Đệt." Tiêu Chiến lập tức bạo phát, túm lấy cổ áo cậu giáng xuống một đấm.
Anh vóc người khá cao, khí lực cũng không nhỏ, Vương Nhất Bác thoáng chốc phản ứng không kịp, khóe mắt liền ăn quả đắng. Cậu bị đau đớn kí©h thí©ɧ, một cước lật lại người đem Tiêu Chiến ấn xuống giường quăng trả anh một quyền.
Người đoạt lại quyền chủ động liền ăn miếng trả miếng, chỉ đáp trả một đấm liền buông tay lùi xuống, gác một chân ngồi ở đầu giường, lãnh đạm mà nhìn Tiêu Chiến đang nằm đó, che lấy một bên mắt bị thương mà thở dốc.
Không gian an tĩnh trong chớp mắt, không ai nói chuyện, mỗi người trong lòng đều đang ấp ủ những suy nghĩ riêng.
Vương Nhất Bác nhìn rồi lại nhìn, đột nhiên cười lên: "Đúng thế, anh nghĩ không sai chút nào, vòng giải trí chính là trại tập trung những tên ngu xuẩn. Người trong giới giải trí chúng tôi, có thứ dơ bẩn nào mà chưa thấy qua chứ?"
"Đồng tính luyến song tính luyến là điều rất bình thường, mọi người trước giờ vẫn luôn cởi mở. Đều có pháo hữu, nam nữ không kiêng, bản thân thoải mái là được. Bán cái mông để thượng vị không phải vẫn thường thấy sao, quay phim thì đùa giả làm thật, từ tổ kịch này thông sang tổ kịch khác, kết hôn ngoài mặt ân ân ái ái, dưới hậu đài ai tự chơi của người ấy, đến tiền vệ nhân sĩ còn không phải một đống người rủ nhau mở party trên biển cắt bánh kem ném nhau bồm bộp đó sao? Dù sao thì cũng loạn sẵn rồi, hùa nhau làm bậy trước hàng vạn sự chú mục, đều chẳng phải loại người tốt lành gì, đúng chứ?"
Bàn tay xoa xoa khóe mắt của Tiêu Chiến rụt rụt lại, rũ mi không nói chuyện.
"Không phải chỉ là làm một pháo thôi sao, đều là nam nhân cũng chẳng cần phụ trách cái gì hết, dung mạo anh còn rất không tệ, chúng ta coi như lữ hành diễm ngộ, vui vẻ là được. Tính ra thì vẫn là tôi kiếm lời rồi, đúng không nào? Dù sao người của giới giải trí mà nói, chơi được cứ chơi, tôi chơi còn điên cuồng hơn nhiều, xuất đạo sớm như vậy, nói không chừng chưa thành niên đã tập tành ăn mặn, sinh hoạt cá nhân không cần phải nói cũng biết rất hỗn loạn. Nên anh có thể đối với tôi mà cứng lên được, chứng minh anh đã nhìn trúng tôi rồi sao?"
"Vương Nhất Bác."
Thật khó nghe.
"Anh không phải cũng nghĩ như vậy sao?"
Cậu trầm mặc một hồi, đem áo lông vốn dĩ muốn trả lại cho Tiêu Chiến trong tay mạnh mẽ ném lên giường: "Đúng thế, tôi cái gì cũng chưa từng thấy qua, tôi con mẹ nó thời điểm bị người ta dùng ánh mắt chẳng có ý tốt gì nhìn chằm chằm vào mình mà còn phải giả lả mở miệng cười chắc anh còn đang ở trường học phát sầu vì bài tập làm mãi không hết. Tôi khi ở trên sân khấu thần không biết quỷ không hay bị người ta tát nước sơn anh còn đang giao du ở chỗ quỷ nào đó tại London. Một người giây trước mỉm cười với anh giây sau liền ở sau lưng anh hắt nước bẩn còn có thể bôi nhọ anh thêm tám trăm năm nữa, diễn thật đến mức chính mình còn phải tin vào, rồi lại hoài nghi nhân sinh cả nửa ngày trời. Đều là làm việc còn đi so sánh ai đê hèn hơn ai sao? Thầy giáo dạy các người vơ đũa cả nắm, dùng một cây gậy đánh chết cả một nhóm người à? Người trong giới giải trí kiếm nhiều tiền đúng là đáng phải ăn đắng, ráng cắn răng mà nỗ lực, tôi cũng chẳng mảy may ý kiến gì, thế nhưng cứ kiếm nhiều tiền thì đáng đời mất đi tôn nghiêm sao? Đáng đời mỗi ngày đều bị gán cái mác bại hoại lên mặt sao? Đáng phải chịu đựng bạo lực mạng sao? Người khác muốn xem anh là loại người gì mà chẳng được, dù sao anh cũng kiếm nhiều tiền vậy cơ mà, đúng chứ?"
Cậu trừng mắt mà mắng chửi, khóe mắt đỏ bừng, lệ nóng dâng đầy vành mi vẫn cường ngạnh giữ lại không cho rơi xuống.
Tiêu Chiến lập tức hoảng hồn, giận dữ nháy mắt biến mất, ngụy trang lạnh lùng gì đó đều tháo xuống.
Anh chưa từng thấy qua một Vương Nhất Bác thế này.
Chán nản, sụp đổ, uể oải, khổ sở, phẫn nộ.
Lại duy chỉ không có trách móc.
Anh nhanh chóng bắt lấy ông tay áo của cậu, như là sợ cậu chạy mất mà nói: "Nhất Bác, đừng nghĩ như vậy."
Vương Nhất Bác hít sâu mội hơi, dùng sức chớp mắt, ý đồ muốn bình phục tâm tình, cậu đã rất lâu không có nói nhiều như vậy, cũng chưa bao giờ ở bên ngoài lộ ra tâm tình thất thố kích động, trước đây đa phần đều là đối đáp qua loa, cậu căn bản không có cơ hội để thổ lộ.
Cậu mới vừa rồi thật sự rất tức giận, vừa tức giận vừa ủy khuất, những bực bội bị kìm nén một mạch nói hết ra, đầu óc trở nên trống rỗng mơ hồ, không nhớ bản thân mình có nói ra lời nào quá phận hay không, cũng không quan tâm đến hậu quả.
Từ khi gặp được Tiêu Chiến đến nay, cậu vẫn luôn luôn không đoái hoài tới hậu quả.
Mà cậu hiện tại hậu tri hậu giác có chút miệng đắng lưỡi khô, không biết làm sao đột nhiên nghĩ tới, Tiêu Chiến hình như vẫn luôn rất bình tĩnh, tựa như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, mà mình ở trước mặt anh giống như một tên mắc bệnh thần kinh quái gở.
Cậu xốc lại tinh thần, cuối cùng cảm thấy hốc mắt không còn ẩm ướt nữa, quay đầu nhìn người vẫn đang kéo tay áo mình, đối diện với đôi mắt đáng thương không biết làm sao kia.
"Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, tôi chưa từng nghĩ như vậy, cũng không phải có ý này."
Tiêu Chiến tự trách muốn chết, nói năng lộn xộn: "Tôi là cảm thấy mình không nên như vậy, là đang tự trách chính mình, không phải có ý xem thường cậu, nhưng tôi lại không biết phải làm sao..."
Yết hầu anh căng thẳng trượt lên trượt xuống:
"Không biết phải làm sao để đối diện với cậu nên mới lựa chọn thái độ tồi tệ này. Nhưng tôi thật sự chưa từng coi thường nghề nghiệp của cậu, bất luận là trên sân khấu hay sau màn ảnh đều vô cùng giỏi, đây tuyệt đối là một chức nghiệp đáng để kiêu ngạo."
Vương Nhất Bác lắc đầu, trầm mặc thật lâu mới lên tiếng: "Bây giờ vẫn còn cứng sao?"
Tiêu Chiến sững sờ, không có cách nào trả lời lại, cũng không hiểu vì sao rõ ràng đang thành khẩn xin lỗi, Vương Nhất Bác lại đột nhiên đem chủ đề kia kéo trở lại.
Vương Nhất Bác phối hợp đưa tay xuống dò xét hạ thân anh, một cước nắm lấy, Tiêu Chiến cả kinh, lập tức lùi xa ra ba thước.
"Fuck, cậu làm cái gì vậy?"
Cậu đem Tiêu Chiến lôi trở lại ngồi trên giường, bắt đầu cởi thắt lưng anh, Tiêu Chiến trốn trốn mấy lần thì không động đậy nữa, hô hấp dồn dập, cúi đầu nhìn theo tay cậu, mặc cho còi báo động trong đầu rung lên mãnh liệt vẫn không có tác dụng.
Tay Vương Nhất Bác không dừng lại, động tác quyết đoán lại nhanh nhẹn, đầu ngón tay cũng run lên lợi hại, cậu cúi đầu, nhìn không rõ biểu tình: "Tuốt lộng thôi, của người khác với của mình cũng chẳng có gì khác biệt cả, nói không chừng sau này quay phim còn phải quay nữa, cũng coi như là chuẩn bị tâm lí trước. Anh....cứ xem như tôi thích anh là được."
Chuyện này làm sao vẫn còn chưa cho qua nữa!
Con mẹ nó, cái loại lời nói hỗn đản gì vậy!
Tiêu Chiến lập tức tỉnh táo lại.
"Cậu mới vừa rồi có nghe tôi nói gì không vậy, Vương Nhất Bác?"
Tiêu Chiến giữ lấy bàn tay lạnh băng của cậu, kiên quyết lôi nó ra, với lấy áo lông bên cạnh che chính mình lại, lùi người về sau.
Vương Nhất Bác tay vẫn còn cứng ngắc, không nhìn anh cũng không mở miệng nói chuyện.
Trong phòng an tĩnh một lúc, Tiêu Chiến lên tiếng, trong mắt không có xấu hổ, chỉ còn lại một mặt nước phẳng lặng, giọng nói vẫn ôn hòa như trước:
"Vương Nhất Bác, cậu thật sự biết cái gì gọi là thích sao? Nếu đã không biết thì đừng có cố treo bên miệng, tổn mình thương người. Lời mình nói việc mình làm đều cần phải có trách nhiệm, tuổi tác còn nhỏ không phải lí do để cậu xằng bậy, lần sau đừng nói như vậy nữa."
"Tôi vừa mới nói rồi, nhưng cũng không ngại nói lại lần nữa. Nghệ sĩ là một nghề nghiệp xứng đáng để kiêu ngạo, không cần trả giá thay cho hành vi xấu xa của người khác. Phim ảnh là phim ảnh, cuộc sống là cuộc sống. Cậu làm công việc này thì nhất định phải phân định rạch ròi. Trở thành người như thế nào là do bản thân cậu tự chọn lựa, không liên quan đến vòng giải trí."
"Con người trong một thời gian ngắn rơi vào mâu thuẫn như vậy, rất khó nói là chuyện xấu hay chuyện tốt, nhưng cho dù có thế nào đi nữa, cũng không phải hồi ức đẹp đẽ gì. Cậu ra ngoài đi, cứ coi như hôm nay chuyện gì cũng chưa từng xảy ra."
Vương Nhất Bác im lặng lúc lâu, thu lại cánh tay, chầm chậm đứng lên.
Cậu nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến, dường như muốn từ trong mặt hồ bình lặng kia nhìn ra chút gợn sóng nào đó, cuối cùng lại chẳng thu hoạch được gì.
"Cảm ơn, tôi hiểu rồi."
Đi đến trước cửa phòng, cậu hơi nghiêng đầu:
"Anh cứng lên, là bởi vì thích tôi sao?"
Tiêu Chiến nhợt nhạt nở nụ cười, có chút mỏi mệt: "Ai biết được chứ."
Anh cuộn mình trên giường, loáng thoáng nghe thấy được tiếng cửa lớn khẽ mở, hình như là Vương Nhất Bác ra ngoài, đè bước lên đường phố lạnh lẽo của đêm mùa đông ở Geha.
Tiêu Chiến trong lòng nặng trĩu, mở to mắt lắng nghe tiếng gió nức nở ngoài cửa sổ tận đến khi bình minh lên.
Ngày hôm sau lại là một ngày đẹp trời.
___________
「
All these street lights, glowingHappen to be just like moments passing in front of meSo I hoped in the cab and I paid my fare.」