Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Từ Stavanger Cùng Anh Trải Qua Mùa Đông [Bác Chiến]

Chương 01: Stavanger đêm kỳ ngộ

Chương Tiếp »
Link fmv: https://youtu.be/h1us2PSd5Fs

--Anthem Lights

01.Stavanger đêm kỳ ngộ

Đêm khuya, sân bay Stavanger đèn đuốc sáng rực, nhưng ngoại trừ những lữ khách vừa mới xuống đến nơi ra, cơ bản cũng chẳng có bao nhiêu người.

Vương Nhất Bác sau lưng đeo túi xách nhỏ từ thông đạo sân bay đi ra, thần sắc mệt mỏi.

Trong số những hành khách cùng chuyến bay với cậu, có một nhóm người dường như là đoàn đi du lịch theo tour, lôi lôi kéo kéo xuống máy bay, cùng nhau chờ đợi.

Nhìn ra vị hướng dẫn viên du lịch kia ngáp một cái, đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ mà giơ lá cờ nhỏ lên, tập hợp và điểm danh mọi người, sau đó dẫn đội đi về phía xe bus sân bay.

Lác đác vài người đi du lịch một mình cũng cầm lấy hành lí vội vã rời đi, biến mất chẳng kịp nhìn thấy bóng dáng. Thời điểm sáng sớm đất trời rét lạnh, chẳng có ai lại nguyện ý lưu lại bên ngoài cả.

Vương Nhất Bác nán lại sân bay mua một cốc cà phê nóng, cũng không vội vã cất bước.

Cậu lấy điện thoại ra vào Weixin phát định vị cho người quản lí, yên tĩnh ngồi xuống một lúc.

Nhiệt độ tại sân bay vừa đủ ấm, cậu ngồi một hồi nhất thời chẳng muốn động đậy chút nào, mặc dù trước đó trên máy bay cậu đã ngồi đủ lâu rồi.

Không biết đã qua bao lâu, ly cà phê trong lòng bàn tay cũng dần dần mất đi độ ấm, chút mát mẻ xuyên qua găng tay chạm vào da thịt bên trong.

Cậu phát ngốc một hồi, thời điểm phản ứng lại đứng dậy đem ly cà phê vẫn còn một nửa bỏ vào thùng rác, kéo hành lí đi về phía cửa ra sân bay.

Mùa đông ở Stavanger thật sự rất lạnh, Vương Nhất Bác mặc một chiếc áo lông vũ dày, còn thêm cả mũ len găng tay và khăn choàng cổ, cả cơ thể phình to ra, thế nhưng vẫn như cũ cảm thấy da thịt bị bạo lộ hết thảy dưới cái nơi băng thiên tuyết địa này.

Cậu đứng tại nơi gió lạnh như châm vào

cốt tủy, nhịn không nổi run lên cầm cập, chẳng biết làm sao để tốc độ kéo hành lí nhanh lên một chút, chỉ đành nhận mệnh, chậm rãi giẫm lên nền tuyết, bước thấp bước cao mà đi về phía trạm xe bus thành phố.

Cách đó không xa đèn xe sáng lên, tài xế xe bus mang găng tay da dày, cũng khoác một chiếc áo khoác da dày, nhìn thật ấm áp. Từ xa thấy cậu đi tới còn rất nhiệt tình mà xuống xe giúp cậu cẩn thận sắp xếp va li.

Chỉ có điều những lời hàn huyên không ngớt bên miệng ông, Vương Nhất Bác nghiêng tai lắng nghe nửa ngày cũng chẳng hiểu gì cả.

Cậu cẩn thận xác nhận lại một hồi, khẳng định rằng không phải đang nói tiếng Anh bản địa mà là tiếng Na Uy, chỉ đành nhìn tài xế cười cười: "Thank you very much."

Tài xế như đã nghe hiểu, vẫy vẫy tay nói gì đó, lại nhìn đến nét mặt mơ màng của Vương Nhất Bác, bèn dùng tay không ngừng huơ huơ vẽ vẽ.

Trong lòng cậu đoán rằng ông đang hỏi về điểm đến, lên xe bèn lấy điện thoại ra, nhìn một chút địa chỉ homestay đã được đặt trước đó, lại chuyển qua Google Maps, đưa cho ông xem định vị, dùng tiếng Anh chậm rãi đọc lên tên đường phố một lần.

Tài xế nhìn chằm chằm nửa ngày trời, Vương Nhất Bác nghĩ một chút, lại chầm chậm lặp lại tên đường phố một lần nữa, duỗi ngón tay ra chỉ vào: "I'm going there."

Tài xế chau mày, nói một tràng dài, tay lại đưa lên múa múa vẽ vẽ.

Hai người cứ như vậy đứng ở vị trí lái đoán tới đoán lui, hận không thể dùng cả chân mà múa may giao lưu, tranh cãi mấy phút cũng chẳng có kết quả gì, sau lưng gió lạnh ùa vào, thổi đến toàn thân run rẩy.

Thời gian xe xuất phát đã đến, không biết có phải có hành khách nào đó thiếu kiên nhẫn hay không. Dư quang liếc đến, ở ghế sau hình như có người đã đứng cả lên rồi.

Tình hình coi bộ có chút không xong.

Vương Nhất Bác đứng bên cạnh tài xế đau đầu không thôi, đang băn khoăn không biết có nên dùng Google phiên dịch một chút hay không, bên người đột nhiên xuất hiện một bàn tay mang găng tay đen vươn đến, lấy đi điện thoại của cậu.

Cậu quay đầu lại, nhìn thấy một nam nhân cũng quần áo vũ trang đầy đủ như mình, thậm chí còn mang nhiều hơn cậu một cái khẩu trang, cả người trên dưới chỉ lộ ra một đôi mắt, ngưng thần nhìn vào màn hình điện thoại của cậu.

Cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang được che kín mít, ánh mắt lại chẳng biết nên đặt đâu mới tốt, chỉ đành nhìn vào đôi mắt người kia.

Nhìn một hồi, đột nhiên tại thời điểm mấu chốt có chút thần kì mà nghĩ rằng, đôi mắt của nam nhân này thật sự rất đẹp.

Nam nhân phóng to bản đồ lên nhìn một hồi, trước tiên hướng tài xế làm một động tác tay ra hiệu không có vấn đề gì, biểu thị rằng ông có thể yên tâm lái xe, lại quay đầu nói với Vương Nhất Bác: "It's not far from where I live, I'll take you there."

Dùng tiếng Anh thuần chính đáp lời, làm đôi tai cậu có chút kinh diễm.

Vương Nhất Bác vẻ mặt không biểu hiện gì nhiều, chỉ lễ phép mà cảm ơn một tiếng, nhưng nhịn không được cứ nhìn mãi vào đôi mắt nam nhân.

Không phải người Âu Mĩ, từ dáng dấp bên ngoài và màu da trông càng giống người châu Á hơn.

Nam nhân nhìn một chút khuôn mặt dù nói cảm ơn vẫn một mực lạnh băng của Vương Nhất Bác, nhún vai chẳng tỏ thái độ gì, gật đầu đem điện thoại trả lại cho cậu, quay về chỗ ngồi của mình.

Tài xế chuẩn bị cho xe chạy, Vương Nhât Bác nhìn ba bốn người ngồi lộn xộn trong khoang xe, do dự một hồi, lại cất bước đi đến bên cạnh nam nhân.

"May I sit here?"

"Of course." Nam nhân nghịch điện thoại, đầu cũng chưa ngẩng lên.

Vương Nhất Bác ngồi một lúc, nhịn không được lại nhìn anh một cái: "I'm sorry, are you Chinese?"

Nam nhân giống như vốn cũng chẳng ngạc nhiên mấy khi cậu hỏi như vậy: "Yeah."

Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm, chuyển về nói tiếng Trung.

Cậu đã có một khoảng thời gian không nói tiếng Trung rồi, lúc này mở miệng thậm chí còn có chút lạ lẫm: "Tôi cũng vậy."

Cậu vừa nói xong, trong lòng lộp bộp một tiếng.

Nếu như là người Trung Quốc, không biết liệu có nhận ra mình không.

Nam nhân lại chỉ nhìn cậu một cái sau đó cúi đầu tiếp tục nhìn điện thoại: "Tôi nhìn ra được."

Cậu buông lỏng tâm tình, che dấu đi sự thất thố trong nháy mắt kia: "Anh mới nãy nói tiếng Anh với tôi, tôi còn tưởng rằng anh nhận nhầm tôi thành người Hàn Quốc."

Nam nhân nghe những lời này thì quay đầu đánh giá cậu một chút: "Thật là có chút giống."

"Người Na Uy không nói tiếng Anh sao?"

"Cơ bản đều sẽ nói, hôm nay chắc tại vận may không quá tốt."

"......"

Lại huyên thuyên thêm vài câu, cậu thấy nam nhân hình như không có ý gì là muốn đáp lại cậu, bản thân mình cũng chẳng phải người hướng ngoại, vì vậy không nói thêm gì, chỉ là dựa vào kính cửa sổ âm thầm suy nghĩ.

Nam nhân chủ động đề xuất đưa cậu đến homestay, con người rất lương thiện, nhưng nhìn ra cậu là người Trung Quốc cũng chẳng có phản ứng gì, lại còn có chút lạnh nhạt, tựa hồ không quá vui vẻ khi cùng người lạ trò chuyện.

Cậu không mang khẩu trang, nhưng nam nhân vốn không có nhận ra cậu, chắc là không quan tâm mấy đến giải trí trong nước.

Tiếng Anh nói đến nhuần nhuyễn thành thục, hẳn là người sống ở nước ngoài đã nhiều năm, có thể chính là Anh Quốc, nếu không nhầm thì đang ở London.

Một vị khách độc hành với chiếc ba lô trên lưng có kinh nghiệm phong phú với cuộc sống ở London chăng.

Vương Nhất Bác miên man suy nghĩ, độ ấm trong khoang xe mở vừa đủ, tài xế lái xe cũng rất ổn, gió tuyết bị ngăn cách bên ngoài cửa sổ, cậu mơ mơ hồ hồ mà ngủ mất.

Cậu được nam nhân nọ đánh thức.

Vương Nhất Bác mông lung mở mắt ra, chỉ nhìn thấy bóng ảnh cao gầy của nam nhân đeo ba lô chuẩn bị xuống xe: "Đến rồi."

Cậu nhanh chóng xuống xe đi lấy va li hành lí, một trận gió lạnh thổi qua, cả người bị kí©h thí©ɧ, nháy mắt thanh tỉnh trở lại.

Tài xế thấy họ không bỏ sót gì cả, ngáp một cái hướng bọn họ nói lời cáo biệt, sau đó quay người lên xe, đóng cửa xe đi về phía trước, quẹo vào một ngã rẽ biến mất tung tích.

Đường phố dần mờ tối, chỉ còn ngọn đèn đường vàng mờ nơi góc phố vẫn đang sáng, có thể nhìn thấy những bông tuyết đang bay lượn dưới ánh đèn.

Nam nhân lại hỏi cậu địa chỉ một lần nữa, dẫn đầu đi ở phía trước, Vương Nhất Bác bám theo phía sau.

Nền tuyết đã có chút kết băng, mặt đất rất trơn trượt, cậu mang giày da dò dẫm đi cẩn thận, bánh xe va li trên mặt đất thỉnh thoảng ma sát ra âm thanh lách cách, vừa đi vừa yên lặng suy nghĩ.

Nam nhân này còn khá cao, hình như cao hơn mình nửa cái đầu, mặc rất nhiều, nhưng vẫn nhìn ra được thực gầy.

Tuổi tác không chắc lắm, nghe giọng nói thì vẫn còn rất trẻ.

Nhìn không rõ mặt, nhưng nhất định lớn lên không tồi.

Không biết đi bao lâu, nam nhân dừng lại: "Là ở đây sao?"

Vương Nhất Bác từ trong mớ suy nghĩ miên man hồi thần lại, nhanh chóng cầm điện thoại nhìn lên bản đồ: "Đúng rồi, cảm ơn nha."

Cậu là ở trên Aribnb chọn homestay, chủ nhà đã đến phía Nam viễn du rồi—người Bắc Âu đôi lúc không thích mùa đông, cho nên ở trên mạng đã nói cho cậu biết chìa khóa cửa được giấu ở dưới chậu hoa bên bệ cửa sổ.

Cậu nhìn thấy chậu hoa duy nhất trên bệ cửa sổ, đưa tay tới sờ qua, ai mà biết sờ soạng nửa ngày, sờ ra một đống dấu tay chồng chất trên mặt tuyết, tay đều đã lạnh cóng ẩm ướt cũng chẳng đào ra được cái chìa khóa nào.

Cậu lặng người một hồi, trong lòng có chút bất an, vò vò nắm nắm mái tóc, đem tất cả những nơi có thể giấu đồ vật ở trước cửa nhà đều mò qua một lượt.

Nam nhân đứng phía sau cậu, nhìn thấy cậu không vào nhà mà bò ở trên mặt đất một lúc sờ hoa một lúc sờ cây, cách một hồi lại đứng dậy sờ sờ cửa sổ, có chút mạc danh kì diệu: "Cậu đang làm gì vậy, dọn tuyết miễn phí à?"

Vương Nhất Bác đột nhiên nghe thấy thanh âm bị dọa cho một chút: "Đù má! Sao anh vẫn chưa đi thế?"

"Đợi cậu vào nhà đó, sao mà cậu vẫn chưa vào vậy?"

Tiễn Phật tiễn tới Tây Phương, tu dưỡng thật tốt.

Vương Nhất Bác có chút ngại ngùng: "Chìa khóa xảy ra chút vấn đề, tôi hỏi chủ nhà một chút, lập tức....vào ngay giờ đây."

Nam nhân gật gật đầu không tiếp tục nói chuyện, chỉ là nhìn ánh mắt hình như lóe lên một tia chế giễu.

What the fuck.

Có nhầm không vậy, mới vừa rồi còn cảm thấy anh ta tu dưỡng thật tốt.

Vương Nhất Bác hơi bối rối, đang lúc muốn cẩn thận nhìn lại lần nữa, lại thấy nam nhân quay đầu đi chỗ khác, vô sự phát sinh mà ngẩn người.

Cậu tốt hơn vẫn nên xử lí tình huống trước mắt đã, lấy điện thoại ra gọi cho chủ nhà, âm thanh máy bận kéo dài, không gọi được, gọi đến mấy cuộc liền đều như vậy.

Chẳng biết làm sao lại nhìn chằm chằm vào cửa lớn phát ngốc một lúc, cậu mở WhatsApp.

Đoạn lịch sử trên khung trò chuyện vẫn còn lưu lại một câu của chủ nhà: "The key is in the flower bed~Call me if you have any questions~/love/love [chìa khóa ở dưới chậu hoa, bạn có bất kì vấn đề gì thì hãy gọi điện thoại cho tôi nha~]

"......"

Trong lòng cậu dâng lên một trận bất lực, gửi cho anh chủ nhà một câu:

"Help me Jackson, I didn't find the key anywhere.../Cry/cry [Giúp tôi với Jackson, tôi không tìm thấy chìa khóa ở bất cứ đâu cả....]

Vài phút qua đi, nước mũi cậu cũng sắp đóng băng tới nơi rồi, Jackson bên kia tuyệt nhiên không một chút phản ứng.

Này cũng quá xui xẻo rồi.

Vương Nhất Bác đem cái đầu gỗ do dự nửa buổi, đành cắn răng, kéo theo va li hành lí đi đến bên cạnh nam nhân, cảm giác bản thân sắp ngượng chết rồi: "Xin lỗi, homestay hình như xảy ra chút vấn đề rồi, xin hỏi anh có biết ở quanh đây có khách sạn nào vẫn đang mở cửa không?"

"Thời gian mùa đông này, về cơ bản thì chẳng có đâu, có đi chăng nữa cũng ở rất xa, cậu không có xe qua đó."

"....."

Nam nhân nghĩ thầm một lúc nhìn cậu: "Đến chỗ tôi đi, ngày mai cậu hãy quay lại."

Vương Nhất Bác trong lòng cảm thấy rất phiền người khác, không được thoải mái cho lắm, nhưng thật sự không còn cách nào khác, vì vậy đành gật đầu: "Được, vậy cảm ơn anh."

Cậu lại kéo chiếc va li lên, quay đầu nhìn căn phòng nhỏ nhàu lam có đỉnh mái nhọn vốn dĩ có thể vào ở được mà thở dài một hơi, nhận mệnh theo người kia đi về phía trước.

Lần này cậu tiến lên vài bước đi tới bên cạnh nam nhân, tự mình khai báo danh tính: "Vương Nhất Bác."

Nam nhân nghiêng đầu nhìn cậu một cái, trong mắt không có cảm xúc gì khác: "Tiêu Chiến."

Cậu âm thầm ghi nhớ, trong lòng nghĩ, cái tên thật ngầu.

Nơi Tiêu Chiến sống quả thật không xa, rẽ vào hai con đường nhỏ là tới. Vương Nhất Bác nhìn anh từ trong túi lấy ra chiếc chìa khóa sáng loáng, thật hâm mộ chết mất.

Anh vào nhà liền mở hệ thống máy sưởi, chỉ cho Vương Nhất Bác cất hành lí vào trong góc phòng khách.

Vương Nhất Bác đánh giá một chút, phát hiện căn phòng này hình như trước khi ra ngoài đã được dọn dẹp sơ qua rồi, nhưng vẫn còn vết tích từng có người ở qua.

"Nhà riêng của anh à?"

Tiêu Chiến tháo khẩu trang và mũ treo lên móc áo,lắc lắc đầu: "Cũng là homestay, tôi mới đến ở hôm trước."

Nói xong lại nhìn cậu một cái,có chút trêu chọc: "Không có bị sụp hố như cậu."

Vương Nhất Bác lại xấu hổ, cậu liếc nhìn khuôn mặt Tiêu Chiến, phát hiện vậy mà còn rất đẹp trai, ngây ngốc một hồi, không biết sao lại thốt lên một câu: "Mũi anh đỏ lên rồi."

Tiêu Chiến cười một tiếng: "Cậu đến khẩu trang còn không mang, tưởng rằng mình khá hơn chắc. Cả khuôn mặt cậu còn hồng lên kia kìa."

Vương Nhất Bác xoa xoa mặt không có tiếp lời, lại ngồi trên sofa phát ngốc. Chân tay bắt đầu ấm trở lại, mới dần dần hồi phục tri giác.

Tiêu Chiến ngồi bên cạnh cậu, mở Baike ra lướt lướt, có chút nằm trong dự liệu:"Minh tinh à?"

Vương Nhất Bác đột nhiên nghe thấy anh lên tiếng, ngốc lăng: "A, tôi tưởng rằng anh không biết cơ."

"Lúc trước đúng là không biết, nhưng nhìn thân hình khí chất, cũng đoán ra tám chín phần mười rồi."

Còn cả khuôn mặt kia nữa.

Đây chắc là trá hình khen cậu đây mà, Vương Nhất Bác trong lòng cảm thấy nên cảm ơn một tiếng, nhưng vừa mở miệng lại nói không nên lời:

"Quấn thành thế này vẫn có thể nhìn ra sao?"

Cậu nói xong lập tức ngậm miệng lại, nhưng dường như Tiêu Chiến giống như chẳng mấy để ý, chỉ là nói thêm: "Hôm nay giúp cậu, cậu định báo đáp tôi thế nào?"

Chút áy náy nhỏ khi làm phiền người khác cả một buổi tối của Vương Nhất Bác cuối cùng cũng có chỗ giải thoát, vì thế dứt khoát vui vẻ mở ra Zhifubao: "Tôi chuyển khoản cho anh..."

"Tôi không thiếu tiền." Tiêu Chiến đánh gãy lời cậu. "Cậu mấy ngày này giúp tôi một việc là được."

Vương Nhất Bác ngẩn ra một lúc lâu.

Trong lòng cậu không nhịn được mà nghĩ, tuy rằng tôi cũng chẳng thiếu tiền, nhưng anh cứ trực tiếp nói trắng ra như vậy có phải có chút xấu hổ hay không?

Nhưng mà vẫn là gật đầu một cái: "Việc gì?"

"Làm người mẫu cho tôi một ngày, ảnh sau khi chỉnh sửa xong đều đưa cho cậu."

"Nhϊếp ảnh gia sao?"

"Ừ."

"......"

Vương Nhất Bác nghĩ rằng cái này căn bản chẳng phải giúp đỡ gì hết, ngược lại giống như nhặt được một món hời gì rồi thì có.

Tiêu Chiến chạy đi chạy lại nguyên một ngày, đến tối lại còn ở cái nơi trời băng đất tuyết này lòng vòng thêm nửa ngày nữa, vừa mệt vừa buồn ngủ, nhìn thấy cậu tự mình suy ngẫm không nói gì, cũng không tiếp tục xướng chuyện, thẳng người đứng dậy: "Cậu ngủ phòng lầu một đi, trong tủ áo có chăn sạch đó, tôi lên lầu trước đây."

Anh nói đi là đi, còn lượn rất nhanh, cũng chẳng chừa cho người ta cơ hội nói câu chúc ngủ ngon.

Vương Nhất Bác ở trên xe bus đã ngủ rồi, lúc này lại chẳng thấy buồn ngủ nữa, một mình trên sofa ngồi thêm mấy phút, vẫn là đứng dậy đi tắm, lại chầm chậm trải giường, nằm trên giường cẩn thận đắp chăn lên, chỉ lăng lăng nhìn lên trần nhà chạm khắc hoa văn mà ngẩn người.

Cậu khó có lúc trước khi đi ngủ không nghĩ đến công việc, bị cái người mới quen biết tối nay – Tiêu Chiến thật sự không tính là quen biết, thu hút toàn bộ sự chú ý, nhịn không được lại thầm nghĩ.

Sở dĩ bởi vì Tiêu Chiến, là một nhϊếp ảnh gia London lớn lên có diện mạo rất thu hút người sao?

Cậu không biết đã ngủ mất từ lúc nào, sáng sớm bị tiếng điện thoại rung rung đánh thức.

Cậu rề rà vươn cái tay đang bọc trong chăn ra sờ soạng điện thoại, híp mắt nhìn nhìn, có người gọi đến, số nước ngoài, liền ấn vào chế độ rảnh tay.

"Hello?"

Thanh âm biên kia đầu dây sức sống tràn đầy, thuận lợi từ loa điện thoại truyền ra, trong phút chốc khiến cho Vương Nhất Bác tưởng rằng mình đang ở sân vận động Argentina:

"Good morning Wang! It's me!"

".....Jackson."

Cậu hậu tri hậu giác nhớ ra chuỗi mã số nước ngoài quen thuộc.

Jackson trước tiên hỏi Vương Nhất Bác tối qua đã qua đêm ở đâu, biết được cậu tá túc ở nhà người khác mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó giải thích rằng mình tối hôm qua mở party trong bar cuồng hoan, điện thoại cũng chẳng biết ném đến góc nào, vì vậy mới không tiếp điện thoại. Sau đó còn chân thành xin lỗi liên tục, nói rằng mình trước khi đi đã đem chìa khóa đưa cho ông chủ của tiệm cafe bên cạnh, nhưng lại quên mất việc này, còn cho rằng bản thân để trên bệ cửa sổ.

Anh ta còn nói đã chào hỏi qua ông chủ rồi, cậu có thể tùy lúc qua lấy, mặc kệ Vương Nhất Bác phản đối thế nào cũng khăng khăng muốn miễn tiền thuê nhà, còn bởi vì sợ Vương Nhất Bác cự tuyệt mà cúp máy ngay tắp lự.

Vương Nhất Bác nghe thấy âm báo máy bận ở đầu dây bên kia có chút mù tịt, nhắm mắt vào mà trong đầu vẫn vang lên thanh âm vui vẻ của Jackson.

Khi cậu lên mạng tìm hiểu, vẫn luôn nghe nói người Bắc Âu có chút lạnh lùng, sự nhiệt tình của Jackson thật sự là ngoài ý muốn, nhưng cuộc sống như vậy của anh ta...cũng khá tốt đấy chứ.

Tuy rằng chẳng thiếu gì tiền thuê nhà trong hai ngày này, nhưng tâm tình của cậu vẫn là có chút vui vẻ kì diệu, nhìn thời gian một chút, đã sắp 10 giờ rồi, thế mà bầu trời ngoài cửa sổ mới lờ mờ sáng.

Mặc quần áo tử tế đi ra khỏi phòng, cậu nhìn thấy Tiêu Chiến đang ngồi trên sofa, đeo một cái kính mắt gọng đen, trong ngực còn ôm máy tính hình như đang chỉnh sửa hình ảnh, tóc mái mềm mại buông ngang trán, bộ dáng chau mày có chút nghiêm túc.

"Chào." Vương Nhất Bác lên tiếng chào hỏi trước.

"Dậy rồi." Tiêu Chiến đem chút chú ý nhìn cậu một cái "Phòng không có vấn đề gì chứ?"

Cậu đoán rằng giọng nói oang oang của Jackson khi nãy đã bị anh nghe thấy rõ ràng cả rồi, xoa xoa sau gáy: "Ừ, một lúc nữa tôi sẽ qua đó trước, anh hôm nay chụp ảnh sao?"

Tiêu Chiến cúi đầu nghĩ một chút: "Cậu lúc nào thì đi?"

"Ngày mai."

"Vậy hôm nay đi, nhân lúc còn sáng thì nhanh một chút, hơn ba giờ là trời đã tối rồi."

Vương Nhất Bác gật đầu, rất nhanh thu dọn đồ đạc, kéo hành lí muốn ra ngoài, Tiêu Chiến đột nhiên bắt lấy cậu: "Đúng rồi, lưu lại phương thức liên hệ đã."

Cậu giờ mới nhớ ra việc này, rất nhanh nói ra wechat và số điện thoại.

Vương Nhất Bác ra khỏi cửa, con hẻm nhỏ sáng nay với tối qua không giống nhau lắm, cậu vừa đi vừa nhìn, một đường có chút bồn chồn về đến nhà Jackson, sợ rằng bên cạnh thật ra chẳng có tiệm cafe nào cả.

May mắn thay không xảy ra sai sót gì, ông lão ở tiệm cafe lắng nghe rất cẩn thận, thực tử tế mà trao lại chìa khóa cho cậu, còn pha cho cậu một ly cafe.

Phòng ốc đã được thu dọn rất sạch sẽ, cậu chỉ đơn giản đổi quần áo, rồi gọi điện thoại cho Tiêu Chiến, nói rẳng sẽ ở tiệm cafe đợi anh.

Khi Tiêu Chiến đến nơi trên người đã được quấn kín mít, quấn đến nỗi chỉ còn lộ ra đôi mắt, chỉ là trước ngực nhiều thêm một chiếc máy ảnh khá nặng, anh nhìn chiếc áo khoác to màu xám trên người Vương Nhất Bác, nhíu nhíu mày: "Cậu mặc chút xíu vậy không lạnh sao?"

Nghe thật giống ngữ khí nói chuyện của người mẹ đối với đứa con gái ngốc nghếch nhà mình đang đỏm dáng vào mùa đông, cậu nhất thời không biết nên trả lời làm sao.

"....Anh không phải muốn chụp ảnh sao?"

Anh nghĩ nghĩ: "Đem áo lông mặc vào đi, cần thì cởi."

Vương Nhất Bác đúng là rất lạnh, vì vậy nghe theo lời anh quay về mặc áo lông vào, thời điểm đi ra ngoài Tiêu Chiến mới lấy lại tập trung, đứng dưới lầu hướng về phía cậu nháy một cái: "Cậu muốn đi đâu?"

Vương Nhất Bác sớm đã quen thuộc với việc đứng trước ống kính, vô cùng tự nhiên: "Anh chụp ảnh, trước tiên đi theo anh."

Tiêu Chiến ngẩng đầu, nhìn tấm ảnh vừa mới chụp, lại giơ máy ảnh lên, nửa khuôn mặt lộ ra ngoài máy ảnh mang theo nụ cười: "Không tệ nha, làm lại lần nữa, biểu tình ngầu thêm một chút.

_________

Water's rise

And winter's stronger

But I'm attached to you

Push will shove us both
Chương Tiếp »