Chương 8: Âm Mưu

Cùng ngày, Tam Lang trại nhận được thư từ Hoàng gia gửi tới.

Huyết Thủ Lang cầm phong thư trên tay.

Một tay đặt sau lưng, mắt to mày rậm uy vũ, nhìn qua cũng biết là người thân cư cao vị, đây chính là người cầm quyền thực sự năm trăm dặm quanh đây.

- Hoàng Chính Càn gửi thư hỏi thăm, đệ đệ hắn chết ở khu vực Tam Lang trại, mong một lời giải thích.

Huyết Thủ Lang nói với một người có cái bớt xanh gần mắt bên cạnh.

Thanh Nhãn Lang cười xùy một tiếng:

- Hoàng Chính Càn hắn tính là cái thứ gì, vừa mới đột phá Nhị lưu đã cho là người hơn người? trước kia trước mặt chúng ta, hắn có rắm cũng không dám đánh.

Hắn vốn cực khinh thường Hoàng Chính Càn.

- Ai!

Huyết Thủ Lang khoát tay áo, sau đó dừng một chút mới nói:

- Vừa hay chúng ta không biết đặt cờ ở Tuần Dương thành thế nào, Hoàng Chính Càn hôm nay lại đưa tới cửa a.

Thanh Nhãn Lang suy tư một chút, cũng không phản bác.

Đại ca hắn đã đạt tới Nhất lưu cảnh, chân khí hóa dịch.

Đã không còn cần bận tâm tam đại gia tộc Tuần Dương thành, trước đó không động chạm là vì còn cố kỵ, không ai làm gì được ai, từ đó mới có mấy năm bình tĩnh, ăn ý vô sự.

Mà giờ, chính là thời cơ diệt tam đại gia tộc, một lần trở thành bá chủ ngàn dặm, nắm trong tay mười mấy tòa thành.

Hôm sau.

Hoàng Chính Càn nhận được hồi âm, hai phong thư.

Phong thư thứ nhất, biểu đạt sự tiếc hận đối với Hoàng Nhất Tài, cũng biểu thị việc này không phải Tam Lang trại làm, tuyệt đối là có người vu oan giá họa.

Hoàng Chính Càn hài lòng với thái độ trong thư, cho là Tam Lang trại biết hắn không dễ chọc, cực cho hắn mặt mũi, khiến hắn có chút đắc ý.

Chủ yếu là phong thư thứ hai, đọc xong thư, Hoàng Chính Càn liền trầm mặc, trong ánh mắt ánh lên vẻ vui mừng.

Đoạn trên nói, Hoàng Chính Càn đột phá Nhị lưu, tam gia tất không muốn để Hoàng gia tồn tại, lần này xuất thủ với đệ đệ hắn, khẳng định là ba nhà kia làm.

Tam Lang trại biểu thị, tam đại gia tộc tính toán Hoàng gia, việc này có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, Tam Lang trại nguyện liên thủ với Hoàng gia cùng trừ ba khối u ác tính tai họa Tuần Dương thành trăm năm nay này.

Với lại, sau đó lại nugyện cùng Hoàng gia chia sẻ Tuần Dương thành, hi vọng Hoàng gia chủ cân nhắc cẩn thận.

Hoàng Chính Càn biết đây chính là cơ hội quật khởi chân chính của Hoàng gia.

Tam đại gia tộc Tuần Dương thành nhất định không bỏ mặc cho Hoàng gia hắn phát triển, chia cắt mất lợi ích to lớn này.

Tài nguyên quanh đây cũng chỉ có như vậy, thêm một người ăn thịt, tất nhiên phải lấy thịt từ trong bát ba nhà.

Hoàng Chính Càn dù biết hợp tác với Tam Lang trại chẳng khác nào bảo hổ lột da.



Nhưng vẫn mong mỏi đối phương sẽ tuân thủ hứa hẹn, huống chi, Tuần Dương thành lớn như vậy, Tam Lang trại lại ở xa trên núi, tất phải có người phát ngôn thay bọn hắn quản lý Tuần Dương thành.

Hoàng gia chậm rãi tích súc thực lực, ngày sau chưa hẳn không có cơ hội quay người làm chủ.

Cho nên, hắn chỉ suy nghĩ một hồi, lập tức viết một phong thư biểu thị đồng ý hợp tác, cũng tự lấy tư thái tiểu đệ báo lên.

Đối mặt với sự thức thời của Hoàng Chính Càn, Huyết Thủ Lang vô cùng vui vẻ.

Sau một hồi thương nghị, quyết định cử hành đại hội, mời các sơn trại phụ cận, cùng mưu đại sự.

Hai bên đều ăn ý không nhắc lại chuyện Hoàng Nhất Tài.

Hiện tại, hung thủ dù không phải thì cũng phải là tam đại gia tộc Tuần Dương thành.

Chuyện Hoàng Nhất Tài, đã không quan trọng!

Giờ có việc càng quan trọng hơn cần làm.

Mà lúc này, Chương Kính ở Yến Tử sơn lại không biết, Hoàng gia định luận được hung thủ.

Hắn còn đang khiêm tốn tích súc thực lực a.

Qua mấy ngày rèn luyện, chân khí tăng vọt sau khi đột phá đã hoàn toàn nằm trong khống chế.

Thực lực tăng gấp bội, Chương Kính lại tiếp tục suy nghĩ, xem làm thế nào kiếm càng nhiều đại dược để tăng thực lực hơn nữa.

Mấy ngày qua, người Hoàng gia cũng không tìm tới Yến Tử sơn.

Đúng vậy, Hoàng gia cũng không cho rằng, một tiểu sơn trại trên Yến Tử sơn có thể diệt gọn thương đội của bọn hắn.

Cái thế giới này rất nguy hiểm, Chương Kính tự khắc sâu.

Nơi này, chỉ là một mảnh nhỏ trong một phủ của một tiểu quốc mà thôi.

Vậy mà đã có mấy tên Nhị lưu cao thủ.

Bên ngoài kia, không biết còn có nguy hiểm gì đang chờ Chương Kính hắn đâu!

Chớ nói chi, còn có Trung Nguyên trong truyền thuyết!

Với nhận thức về Trung Nguyên trong tiểu thuyết kiếp trước của hắn.

Trung Nguyên, nhất định phải là cường giả như mây, cao thủ như mưa, đại năng, danh túc đếm không hết.

Có điều, sau này hắn nhất định phải tới kiến thức một phen.

Đại trượng phu, sống lại một đời, há có thể chôn chân ở nơi vắng vẻ này.

Tin tưởng với năng lực của hắn, nhất định có thể đặt chân tại Trung Nguyên trong truyền thuyết này.

Mà hiện tại, hắn cần không ngừng tích xúc lực lượng.

Chương Kính lại chuẩn bị đi cướp bóc mấy lần, cố gắng đột phá cảnh giới cao hơn.

Tin rằng đến lúc đó, hắn cũng có sức tự vệ.



Trước kia còn lại hai gốc đại dược, mấy nay Chương Kính cũng chưa dùng.

Dù sao một gốc cũng chưa làm nên chuyện, hắn định tìm vài gốc đại dược nữa, một lần xông há Thanh Linh quan.

Mấy ngày nay, hắn lại tìm mấy tên thủ hạ nghe lời không lười biếng, truyền thụ võ nghệ.

Đương nhiên không phải là Kinh Đào công, mà là Phi Phong đao pháp.

Kinh Đào công này, dù giao cho bọn hắn, bọn hắn cũng không luyện được, thậm chí vì huyết khí không đủ, tạo thành tổn thương vĩnh viễn.

Hiện tại, bọn hắn chỉ hợp luyện ngoại công đao pháp.

Hắn chọn ra bốn người, trong đó có Ngưu Tam.

Đối với việc Chương Kính muốn truyền thụ võ nghệ, đám người tự nhiên vô cùng mừng rỡ.

Trong sơn trại, người người đều ước ao ghen tị.

Đáng tiếc, thời gian qua Chương Kính đã quan sát, đám người còn lại hết ăn lại nằm, tuyệt không thể tin tưởng, cũng không đủ năng lực đi luyện.

Nếu là đời trước, tự nhiên sẽ không truyền thụ võ nghệ ra, tránh cho địa vị bị uy hϊếp.

Hiện tại thì khác, hắn đã luyện thành chân khí.

Dù đối phương có bất mãn với hắn, muốn thay thế hắn, cũng không phải đối thủ của hắn.

Chương Kính tự nhiên không sợ.

Trong mấy ngày Chương Kính đích thân chỉ đạo, bốn người cơ bản đã luyện được ra hình ra dáng.

Có thể nói là được bảy tám phần, chủ yếu còn kẹt ở thủ pháp phát lực.

Điểm này, Chương Kính cũng không giữ lại, việc còn lại là ngày tháng luyện tập tích lũy.

Chương Kính tìm tòi môn Phi Phong đao pháp này đã mấy năm, sớm đã rõ như lòng bàn tay, chỉ điểm mấy người mới, đương nhiên là làm ít công to.

Trong đó, người luyện tốt nhất không phải Ngưu Tam, mà là một tiểu tử tên Triệu Kim.

Tiểu tử này hai năm trước đói ngất ở dưới chân Yến Tử sơn, vừa hay gặp Chương Kính, thân thế đáng thương, người nhà đều bị chết đói.

Chương Kính cũng phát thiện tâm, chứa chấp hắn, lúc đó, đối phương mới chừng mười sáu, mười bảy tuổi.

Cho nên, trước giờ với lời Chương Kính nói, Triệu Kim luôn nói gì nghe đó, Chương Kính cũng luôn rõ điều này.

Hai người còn lại là huynh đệ, có phải ruột thịt hay không thì không biết, dù sao trước giờ vẫn luôn đi cùng nhau.

Thân thế hai người, Chương Kính chưa hỏi qua, nhưng đã tới đây làm sơn tặc, chứng tỏ ở ngoài đã không sống nổi nữa.

Hai người này phân biệt gọi là Lý Cẩu Đản, Lý Nhị Cẩu, Chương Kính ngại khó nghe, cho nên đặt tên khác, lớn là Lý Mộc, nhỏ là Lý Hậu.

Ngưu Tam thấy Thủ lĩnh đặt tên mới cho hai người kia, cũng năn nỉ Chương Kính đặt cho bọn hắn một cái.

Ngưu Giang, đây chính là tên mới của Ngưu Tam, để hắn vô cùng vui vẻ.