Đối mặt với Lam Ngọc đang phát cuồng lúc này, hai tên hộ vệ bên cạnh đúng là mắt nhìn mũi, mũi hướng xuống ngực. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Xem như là không có ai vậy, hiện giờ bọn họ không dám có chút động tĩnh nào, chỉ sợ chọc giận tới Lam Ngọc vào lúc này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lam Ngọc vừa chém vừa mắng chửi, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Đồ đáng chết. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Liễu Thanh Thanh đáng chế.t ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Trương Ma Tử chết tiệt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn gom cả Trương Ma Tử vào để chửi, hắn đã phát hiện Trương Ma Tử vốn không hề có ý định cứu mình từ lâu, chỉ là muốn tìm một cơ hội để thăm dò Chương Kính mà thôi, rõ ràng như vậy, hắn không nhìn ra được sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Còn nữa, quỷ tha ma bắt tên Chương Kính đi, sau khi lão tử trở về, nhất định phải băm thây ngươi ra làm vạn mảnh! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Ồ? Thế hả? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cách đó không xa, có một giọng nói vang lên! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lam Ngọc nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn lên, sợ đến nỗi suýt thì ngã sấp xuống. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Người vừa tới, chính là Chương Kính. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi hắn phát hiện Lam Ngọc rời khỏi Trương Ma Tử thì rốt cuộc mới chậm mà chắc đuổi theo hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Với công lực hiện giờ, đương nhiên là không thể đuổi kịp ngựa, thế nhưng, hắn tin rằng sau này khi công lực đã thăng tiến nhanh, hoàn toàn có khả năng đuổi theo, thậm chí còn vượt qua được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Ngươi, ngươi... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lam Ngọc nhìn Chương Kính đến gần, lắp bắp nói không ra lời. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vì sao cứ chăm chăm vào hắn, không chừa lấy một đường sống cho hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hiện giờ hắn không hề muốn liều mạng với Chương Kính, kể từ sau khi kiến thức được trận đánh giữa Chương Kính và Trương Ma Tử xong, hắn biết chắc mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Chương Kính. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Hai người các ngươi, ngăn hắn lại. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lam Ngọc vung tay ra hiệu cho hai thủ hạ, hy vọng rằng có thể tạm thời trì hoãn Chương Kính một lúc, có thể chừa cho hắn cơ hội để chạy trốn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó, nhảy lên ngựa ở bên cạnh rồi chạy như điên!
Hai tên hộ vệ liếc nhìn nhau, chỉ có thể kiên trì gϊếŧ lên, gia nhân của bọn họ đều ở Hảo Hữu bang, nếu như Lam Ngọc chết rồi, mà bọn họ vẫn còn sống, Thất trưởng lão chắc chắn không tha cho bọn họ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Gϊếŧ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hai người nổi giận gầm lên một tiếng, gϊếŧ về phía Chương Kính. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chương Kính không hề sợ một chút nào, hai tay không nghênh chến hai người. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hai người tả hữu cầm đao phong bế cả hai đường của Chương Kính, tốc độ của Chương Kính rất nhanh, dưới sự gia tăng chân khí cường đại, đang lúc hai người vẫn chưa phản ứng lại, đạp lên đại thụ bên cạnh, tránh đi một kích này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Quay một vòng ở không trung, xuất hiện ở bên cạnh một người trong số đó, dồn hết lực đánh một chưởng vào đầu của hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
"Oành" ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Óc nổ tung, máu tươi chảy ra tứ phía, người nọ mềm oặt ngã xuống mặt đất. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tên còn lại trông thấy cảnh tượng này, hơi sợ hãi, thế nhưng không hề lùi bước, nổi giận gầm lên một tiếng gϊếŧ về phía Chương Kính. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lam Ngọc cưỡi ngựa chạy đi như điên, chăm chăm chú ý đến động tĩnh sau lưng, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía sau. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ngựa vốn chưa được nghỉ ngơi đầy đủ, ngay cả cỏ cũng không có thời gian ăn, trước khi chạy nhanh một đường đã cạn sạch thể lực. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
"Rầm!" Ngựa té ngã xuống đất, Lam Ngọc không để ý cũng lăn mấy vòng trên mặt đất. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đứng dậy cầm lấy roi da, quật mạnh vào roi trên người ngựa: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Con mẹ nó ngươi đứng dậy ngay cho lão tử. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Đến cả người cũng xem ta là trò cười đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lam Ngọc ấm ức, hung hăng quất ngựa, hiện giờ hắn như sắp sụp đổ mất. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chương Kính tựa như một u linh, không chịu buông tha cho hắn! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đang lúc đánh, phía sau vang lên chút động tĩnh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hai mắt của Lam Ngọc khϊếp sợ, chậm rãi quay đầu nhìn lại, Chương Kính đã đuổi kịp! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
-͏ Hai tên phế vật này! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hiện giờ trong mắt của Lam Ngọc tràn đầy sự căm thù! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn không cầu xin Chương Kính tha thứ cho hắn, hắn biết rõ hiện giờ Chương Kính sẽ không bỏ qua cho hắn! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn rống giận gϊếŧ về phía Chương Kính, trong tình thế không lối thoát, huyết tính của Lam Ngọc bị kí©h thí©ɧ ra. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chương Kính cưỡi ngựa chạy tới, tên hộ kia không hề mang đến cho hắn bất kỳ phiền toái gì. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Dễ dàng gϊếŧ chết tên hộ vệ kia, cưỡi ngựa của hắn đuổi theo Lam Ngọc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trông thấy Lam Ngọc điên cuồng vọt về phía mình, Chương Kính mặt không thay đổi gϊếŧ đến! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn và Lam Ngọc không có thù hận gì không thể tiêu trừ được, tất cả mọi thứ hiện giờ có lẽ đều do nữ nhân nào đó muốn ném chén trà kia về phía mình. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Bọn họ cao cao tại thượng đã quen, đối mặt với bộ dáng không biết điều của Chương Kính, đương nhiên là nổi giận rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu như nữ tử bên cạnh kia không làm như vậy, Chương Kính sẽ không hạ sát thủ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đáng tiếc, không hề có nếu như! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu như đã kết thù oán, Chương Kính sẽ không chừa thêm cơ hội nào cho địch nhân nữa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lam Ngọc bỏ mạng là điều đã định trước, thực lực, chân khí, huyết tính, hắn đều không bằng Chương Kính. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu đến vậy rồi mà có thể để hắn trở mình được, vậy thì đúng là hắn thực sự là nhân vật chính do trời định! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏