Ngay sau đó, nam tử kia mở lời:
- Vị thiếu hiệp kia, có thể trợ giúp chúng ta một tay hay không, sau này nhất định sẽ báo đáp.
Chương Kính phất tay:
- Ta chỉ ăn một bữa cơm, ăn xong sẽ đi.
Ánh mắt thất vọng của trung niên nam tử lóe lên rồi biến mất, nam tử tuổi tác tầm này, hắn đã thấy nhiều, phàm là có chút võ công, đa phần khi gặp chuyện bất bình sẽ nghĩa khí rút dao tương trợ, đáng tiếc là nam tử này lại chẳng hề quan tâm, thế nhưng hắn không nhiều lời, nhìn chằm chằm Ngưu Hổ trước mặt.
Thiếu nữ đứng phía sau nam tử cũng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Chương Kính, trong ánh mắt hiện lên sự thất vọng, nàng cũng rất hi vọng rằng lúc này có một người đứng ra bảo vệ mình như chuyện cố tích mà tiên sinh kể.
Ngưu Hổ thì khinh thường nhìn Chương Kính, thầm nghĩ:
- Tên tiểu bạch kiểm này, coi như ngươi thức thời.
Hiện giờ trong sân vắng vẻ một cách quỷ dị, Ngưu Hổ cũng kiêng kỵ trung niên nhân này, mới vừa rồi một quyền đυ.ng nhau, hắn đã biết mình không phải là đối thủ, vẫn nên chờ sau khi viện binh đến thì làm gỏi đám người này sau.
Rất nhanh, phía bên ngoài vang lên tiếng hô hào, nơi xa xa vang lên tiếng ầm ầm đùng đoàng.
- Quá Giang Long tới rồi, mau, mau nhường đường.
- Nghe nói tên Quá Giang Long này gϊếŧ người không chớp mắt, cực kỳ hung tàn, có thật vậy không?
- Suỵt, nhỏ giọng thôi, đừng để người ta nghe thấy, ngươi muốn chết đấy à?
Thực khách mới vừa rồi đến khách điếm vẫn chưa rời đi, đều tụ tập ở bên ngoài hóng chuyện.
Chưởng quỹ của khách sạn dù vô cùng căng thẳng nhưng cũng đành chịu, chỉ cần đánh nhau, bàn, ghế bên trong đều sẽ phải đổi mới.
Hắn cũng không dám động vào việc xui xẻo này.
Tiếng vó ngựa rầm rầm ngày càng vang dội, chỉ trông thấy khói bụi cuốn tung lên cách đó không xa.
Chẳng mấu chốc, một đám nam nhân to con cưỡi ngựa đã đến ngay trước mặt, người cầm đầu mặt mày thô to, để râu quai nón, hai mắt trừng lớn không khác gì mắt bò.
- Huynh đệ của ta đang ở đâu.
Tiếng nói ồm ồm vang dội.
Ánh mắt của Quá Giang Long nhìn thẳng mọi người trước mặt.
Một vị lão giả run lẩy bẩy chỉ vào bên trong khách sạn:
- Ở, ở bên trong.
Bên trong khách sạn, Ngưu Hổ nghe thấy tiếng hỏi của Quá Giang Long, vẻ mặt mừng rỡ.
- Đại ca, ta ở trong này.
Ngưu Hổ hô lên với phía ngoài.
Quá Giang Long ở bên ngoài nghe thấy tiếng liền vung tay lên, những thủ hạ được dẫn tới đồng loạt xuống ngựa, rút đao.
Trung niên nam tử quét mắt nhìn chằm chằm đám người vừa mới tiến vào, cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên thân hình to lớn của Quá Giang Long.
Nghe thấy động tĩnh lớn, Chương Kính cũng ngẩng đầu liếc nhìn Quá Giang Long cao chừng hơn hai mét này.
Nhìn qua, quả thật là rất có sức uy hϊếp.
Ánh mắt của Quá Giang Long đảo quanh khách điếm một vòng, nói với Hạ Sơn Hổ:
- Huynh đệ, có chuyện gì vậy?
Ngưu Hồ chỉ về phía trung niên nam tử, nói;
- Người ta không chừa cho huynh đệ chúng ta chút mặt mũi nào cả, dám ra tay với lão tử.
Trung niên nam tử chắp tay với Quá Giang Long:
- Vị đương gia này, là do vị huynh đệ này của ngươi tâm hoài bất quỹ với chất nữ của ta, ta mới giận dữ ra tay, mong đương gia minh xét, đừng tin nghe lời lẽ của một bên.
Quá Giang Long nghe thấy như vậy thì cũng gật đầu, lập tức nhìn về phía nữ tử đang sợ hãi trốn đằng sau trung niên nam tử.
Trong mắt cũng lộ ra vẻ da^ʍ tà.
Thực ra với ánh mắt đã nhìn qua không biết bao nhiêu thứ của Chương Kính, trông dáng dấp của nữ tử này cũng chỉ bình thường, thế nhưng tại trước mặt của đám sơn phỉ bụng đói vơ quàng này, nữ tử này đã coi như là một mỹ nhân khó mà gặp được.
Ngưu Hổ trông thấy Quá Giang Long như đã bị thuyết phục, vừa định nói gì đó thì bị Quá Giang Long giơ tay lên ngăn lại.
- Vậy thì sao?
Quá Giang Long liếc mắt nhìn trung niên nam tử.
- Ngươi...
Trung niên nam tử tức giận đến nỗi suýt thì nghẹn họng.
- Tặng chất nữ này của ngươi cho huynh đệ ta, ngươi có thể đi rồi.
Quá Giang Long chỉ vào hắn rồi nói.
- Không thể nào, ngươi đừng có mơ.
Trung niên nam tử trợn trừng mắt, hộ vệ bên cạnh không hề lên tiếng, chỉ lặng lẽ canh giữ ở bên người thiếu nữ.
Mạng của bọn họ đã hiến cho gia chủ, lúc này chỉ có cầm trường đao để chứng tỏ cho cõi lòng của bọn họ.
Quá Giang Long trông thấy vậy thì lạnh lùng cười một tiếng, tay cầm một thanh Hoàn Thủ đại đao đánh về phía bọn họ.
Thủ hạ bên cạnh và Ngưu Hổ cũng không nhàn rỗi, tất cả đều cùng xông lên.
Đùng đùng, toàn bộ khách sạn vang lên tiếng đao kiếm giao chiến, thực khách bên ngoài đã sớm bỏ chạy không thấy bóng dáng đâu, chỉ còn lại chưởng quỹ và mấy tiểu nhị chạy đến núp vào trong chuồng ngựa.
Thực lực của Quá Giang Long quả thật rất mạnh, gần như áp chế được trung niên nam tử, trung niên nam tử chỉ có thể lấy thân hình và kiếm pháp để tránh khỏi Quá Giang Long.
Căn bản không dám giao chiến cứng đối cứng với Quá Giang Long, mới vừa rồi đυ.ng phải một quyền, khiến cho tay hắn hiện giờ vẫn còn tê dại.
Về phần mấy người hộ vệ bên cạnh, vốn không phải đối thủ của đám thủ hạ đông như kiến của Quá Giang Long, không bao lâu đã bị vây công đến chết.
Trung niên nam tử liếc nhìn về phía bên kia, không phản ứng kịp, bị một đao của Quá Giang Long rạch trúng cánh tay, cánh tay lập tức rơi ra.
Trung niên nam tử bị đau gào lên một tiếng, máu tươi phun ra, động tác càng thêm chậm chạp.
Trước mặt lại thêm một đao chém tới, vốn không thể vận sức để chặn lại được nữa, bị một đao chém đứt đầu, lăn lông lốc đến bên cạnh Chương Kính.
- Giao thủ với ta, lại còn dám phân tâm.
Quá Giang Long hừ lạnh một tiếng.
Thiếu nữ kêu gào thất thanh, như sụp đổ, khiến cho Chương Kính phiền muộn.
Cuối cùng thì hắn cũng yên lòng, rốt cuộc đã xong chuyện, ăn có bữa cơm thôi mà cũng không yên.
Ngưu Hổ cười khì khì dâʍ đãиɠ, muốn đυ.ng chạm thiếu nữ, nụ cười da^ʍ dật không ngừng vang lên.
- Tiểu nương tử, xem xem lần này ngươi còn chạy nổi không? Chẳng bằng đi theo lão Ngưu ta, sau này hưởng phú quý.
Thiếu nữ thấy ma trảo duỗi tới thì liên tục lùi về phía sau, tiếng thét chói tai ngừng lại, giống như đã hoàn toàn tuyệt vọng.
- Ngươi, ngươi giúp ta gϊếŧ một người, ta sẽ lập tức theo ngươi, nếu không, ta thà rằng chết đi cho rồi.
Thiếu nữ oán hận nói.
Ngưu Hổ cau mày, vẻ mặt rõ ràng không vui mừng.
- Gϊếŧ ai?
- Hắn.
Ngón tay của thiếu nữ hướng về phía Chương Kính ngồi ở xó nhà, trong mắt tràn đầy cừu hận.
- Chỉ cần ngươi giúp ta gϊếŧ chết hắn, ta sẽ lập tức đi theo ngươi.
Chương Kính thấy ngón tay của thiếu nữ chỉ về phía mình, sắc mặt bình tĩnh, chỉ vì không cứu nàng, nàng ta lại muốn gϊếŧ hắn.
Xem ra không ta tay là đúng, người như vậy không đáng để hắn cứu.
Ngưu Hổ quay đầu nhìn về phía Chương Kính ngồi ở góc quán, suýt chút nữa thì quên mất hắn ta!
Ngay sau đó, hắn khì khì đi về phía Chương Kính, trong miệng còn lẩm bẩm:
- Tiểu bạch kiểm, ngươi đừng có trách ta, tiểu mỹ nhân đã chỉ đích danh muốn mạng của ngươi, ngươi phối hợp với lão tử đàng hoàng một chút.
Chương Kính uống nốt một ngụm rượu, lau miệng rồi nói:
- Đáng tiếc.
- Cái gì?
Ngưu Hổ không nghe rõ.