Chương 7
Không có hầu nhi tửu, cả ngày phờ phạc. Ngọn núi này, ta không thể trở lại. Thương thiên a, ngươi nói cho ta biết, ta có nơi nào để đi…
Ta không có dũng khí tự sát, trong khi một con rắn thành tinh có tuổi thọ dài vô cùng.
Khi nào ta có thể biến mất khỏi thế gian này?
Ta bắt đầu ngừng tu luyện, không làm bất kỳ cái gì để hồi phục, muốn để mất hết toàn bộ nguyên khí, mong đến một ngày có thể biến mất.
Chính là, không biết đã qua bao năm tháng, ta vẫn còn sống…
Ta không chết, ta đem toàn bộ sinh mệnh luyên thành một viên trân châu!
Tại Đông Hải, trên bờ cát, ta cuộn mình lại.
Cả ngày phun ra nuốt vào một cách nhàm chán, ta dùng thân thể mình luyện thành trân châu.
Một ngày, vẫn ở bờ cát Long Hải, ta cuộn mình lại.
Đột nhiên cảm thấy có ai đó chụp lấy ta.
Là ai?
Là sư phụ. Trong mắt người đầy sự trìu mến…
Trở lại Long cung, ta lại là Phủng Châu Long Nữ – Lục Cơ.