Chương 4
Hôm ấy khi ta ở cửa động ngắm mây, một con khỉ nhảy nhót chạy tới, suýt chút giẫm lên thân thể ta, ta chạm vào nó, nói
Nó cúi đầu xuống, giật mình, bỏ chạy thật xa mới dám quay đầu lại, hỏi: “Ngươi là rắn?”
Ta cười.
Nó hỏi: “Ngươi cắn ta sao?”
Ta nói: “Hiện tại không cắn. Ta không đói.”
Nó nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Ngươi đói bụng thì sẽ cắn ta sao?”
Ta nói: “Có thể…. Tuy rằng ta trước giờ không hôn qua khỉ….”
Nó thoạt nhìn không hài lòng, không nói tiếp, bỏ đi.
Ngày hôm sau, nó lại tới nữa, mang theo một cái tiểu hồ lô, dừng lại thật xa chỗ ta, hỏi: “Ngươi hiện tại có đói bụng không?”
Ta nghĩ ta không phải quá đói, chí ít ta không có ý nghĩ sẽ ăn nó.
Nó đem hồ lô đưa cho ta.
Ta hỏi: “Là cái gì?”
Nó nghiêm mặt, nói: “Ngươi nếm thử sẽ biết.”
Ta cảm thấy buồn cười. Ta chưa từng gặp một con khỉ nào như vậy. Ta uống một ngụm bên trong hồ lô.
Nga nga.
Một cảm giác rất kỳ quái, thân thể nóng lên, khói bùng lên trong đầu óc, thân thể mềm nhũn như ở trong mây, một cảm giác khoái lạc lười nhác.
Ta hỏi: “Đây là cái gì?”
Nó bỗng nhiên cười: “Rượu của ta, Hầu nhi tửu.”
Nó đứng một bên nhìn ta uống mang trên mặt một ý cười cổ quái.
Vài ngày sau, ta biết ta mắc lừa. Bởi vì sau hồ lô rượu thứ nhất ấy, mỗi ngày ta bắt đầu chờ đợi con khỉ xuất hiện, đợi thứ chất lỏng ấy…
Có một lần ta không nhịn được, hỏi nó vì cái gì.
Nó cười nửa ngày, đến thẳng trước mặt ta, nhe răng cười nói: “ Ta thật sự muốn nhìn xem một con rắn uống sau sẽ như thế nào.”
Nói xong câu này, nó không đợi ta kịp phản ứng, vội vã chạy thoát. Ta nghĩn ghĩ, vẫn là tiếp tục uống rượu.
Ta trước giờ không hề quá say, giống như năm đó uống chén canh Mạnhk Bà cũng không làm ta quên mất cái gì.
Ta hết sức yên tĩnh làm một con rắn nhỏ.
Nghe nói bên cạnh Thủy Đàm đi xuống có đường nối thẳng với Đông hải long cung, ta không động tâm, chỉ là phát hiện ra, thế giới này thực sự được tạo thành bởi vô số sự trùng hợp.
Con khỉ giảng giải cho ta những sự vật trên núi, trên núi có thác nước, phía sau thác nước có một thạch động lớn rất đẹp, khi nó phát hiện thạch động này, nhóm khỉ liền tôn xưng nó thành vua.
Ta lười nhác, không nghĩ đến chuyện đi xem.
Ta ít khi ăn động vật, mỗi ngày chỉ sống dựa vào hồ lô rượu, cảm thấy phiêu phiêu vui vẻ, biết rõ sẽ có một ngày linh hồn ta cũng sẽ phiêu diêu rời đi.
Ta thừa nhận không thể dứt khỏi con khỉ này. Liên tiếp ba ngày nó không xuất hiện trước mặt ta, ta đói đến mức hấp hối.
Ngày thứ tư, nó vẫn không tới, ta chậm rãi năm trên mặt đất, đưa thân xác vào một giấc mộng đẹp vĩnh hằng.
Linh hồn ta phiêu phiêu bay lên.
Đến nơi nào đây?
Tạm thời không đi địa phủ, bằng không lại bị bức đầu thai, chết cũng không có giá trị.
Lên núi xem con khỉ kia vậy.
Ta phiêu phiêu lên núi, nhìn thấy thác nước ở đó; ta trôi vào thác nước, thân thể không dính một giọt nước; ta tùy tiện phiêu đãng khắp nơi, rốt cuộc cũng tìm thấy con khỉ ở một gian phòng.
Nó đang ngồi ngẩn người trên ghế, có vẻ tiều tụy bất an, một đám đông tiểu hầu tử hoặc ngồi hoặc đứng vây quanh nó, cũng mang vẻ sợ hãi nôn nóng.
Ta trôi nổi đến bên tai nó, lặng lẽ hỏi: “Sao thế?”
Không biết nó cón ghe thấy hay không, mắt nó bỗng rơi lệ, hỏi một tiểu hầu tử: “Lông màu đen à?”
Nhóm tiểu hầu tử ầm ĩ đáp: “Lông màu đen đang ngủ!”
“Lông màu đen bị bệnh!”
“Lông màu đen không nói chuyện, không động tĩnh!”
“Lông màu đen chết!”
Nó dùng tay bưng kín mặt, hỏi: “Có ai biết rõ cái gì là chết?”
Nhóm tiểu hầu tử lại ầm ĩ đáp: “Giống như ngủ!”
“Nhưng sẽ không tỉnh!”
“Có thể về sau sẽ tỉnh!”
“Chính là không nói chuyện, cũng không nhúc nhích!”
“Giống như lão lông đen!”
Hách, đến lúc này ta đã rõ.
Tiểu hầu tử có suy nghĩ, bắt đầu sợ chết.
Một kẻ chết đi khiến nó thất hồn lạc phách, ta có chút đau lòng.
Đến gần tai nó, ta nhẹ nhàng, chậm rãi nói: “Ra ngoài tìm thần tiên để cầu trường sinh bất lão”
Vài thập niên sau, ta vẫn là một linh hồn phiêu đãng trong không gian, ta hối hận vì câu nói năm đó.