Lâm Giác và Tiêu Ngụy Nhạc đang rảnh rỗi trò chuyện vài câu thì Ô Khang Đức ở trong phòng khách gọi: “Mọi người, thu thập đồ đạc xong rồi thì ra tập hợp, buổi tối chúng ta còn có liên hoan.”
“Đi thôi.” Tiêu Ngụy Nhạc từ trên giường nhảy xuống, ” Giữa trưa cậu cũng chưa ăn cơm, buổi tối ăn nhiều một chút.”
“Cảm ơn.” Lâm Giác cảm kích cười một tiếng, cùng Tiêu Ngụy Nhạc đi ra khỏi gian phòng.
Trong phòng khách đã tụ tập không ít người, ở nơi này đại đa số đều là người mới, còn chưa nhìn thấy cảnh tượng như thế này bao giờ. Mặt ngoài là dáng vẻ bình tĩnh, nhưng ai cũng lén lút đánh giá ngôi biệt thự hoành tráng này.
Cô gái tóc đuôi ngựa là một minh tinh nhỏ đến từ chương trình sống còn, tên là Nhiễm Hiểu Hiểu, đi theo concept đáng yêu ngọt ngào. Thừa dịp người còn chưa tới đủ thời, nàng đi đến phòng bếp bên cạnh, tiện tay mở ra tủ lạnh, không khỏi “Oa” một tiếng.
Bốn ngăn tủ lạnh đầy ắp đủ các loại đồ ăn thức uống.
Ô Khang Đức nghe thấy động tĩnh, bèn nhìn qua bên kia, cười hớn hở: “Ôi, quên nói, đây là đồ ăn chuẩn bị cho mọi người, muốn ăn thì cứ việc lấy.”
Cô gái ngoan ngoãn đáp: “Cảm ơn kim chủ ba ba!”
Nàng lấy mấy món đồ trong tủ lạnh ra, vô tình hữu ý mà đặt ở trước camera lắc một vòng, cho đám người xem, thuận tiện quảng cáo một chút cho nhãn hiệu.
Trong lúc quảng cáo, camera man cực kỳ chuyên nghiệp mà quay cận cảnh mấy sản phẩm Nhiễm Hiểu Hiểu cầm trong tay, còn ghi lại biểu hiện của mấy học viên đang nhấm nháp đồ ăn.
Tiêu Ngụy Nhạc đang say sưa ăn ngon lành đồ Nhiễm Hiểu Hiểu đưa tới, vừa nghiêng đầu đột nhiên nhìn thấy camera đối diện với mình, không khỏi sửng sốt một chút, đồ ăn trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất.
Đạn mạc tràn đầy một tràng “Ha ha ha ha ha ha “
【 Ha ha ha ha ha ha ha a 】
【 Đột nhiên cảm thấy Tiêu Ngụy Nhạc có điểm giống Hamster nhỏ, thật đáng yêu quá 】
【 Cảm giác cậu ấy một chút cũng không có hung dữ như trong truyền thuyết nói a, ngạc nhiên ghê 】
【 Lầu trước là fan hâm mộ thừa cơ tẩy trắng sao? Hắn đánh chửi trợ lý đều có ghi âm lại, định chống chế à? 】
【 Tôi thấy họ Tiêu này quá tâm cơ, muốn mượn cơ hội tẩy trắng 】
【 Buồn nôn, ghét nhất là nam nhân động thủ 】
Đám người ở hiện trường cũng không biết bên trong đạn mạc đang cãi nhau cái gì. Bỗng nhiên Tiêu Ngụy Nhạc nhớ đến camera bên cạnh tấm gương hôm qua: “À Ô đạo, tôi vừa nhớ ra, sao trong phòng cũng có camera thế?”
Nhiễm Hiểu Hiểu mở to hai mắt: “Cái gì?! Trong phòng cũng có? Ở nơi nào? Tôi không có chú ý!”
Ô Khang Đức vỗ đầu một cái: “Ai, cái trí nhớ này của tôi.”
Hắn giải thích: “Đây là chương trình truyền hình thực tế nên chúng ta muốn khán giả hiểu rõ hơn về sinh hoạt chân thực của các bạn. Mỗi gian phòng đều được gắn camera bật sẵn bên cạnh tấm gương.”
“A! Xong rồi!” Nhiễm Hiểu Hiểu kinh hô: “Tôi vừa mới làm cái mặt quỷ trong gương.”
Khương Nhược ở cùng phòng với Nhiễm Hiểu Hiểu cũng đề phòng: “Ô đạo, cái camera này quay suốt hai mươi bốn giờ sao?”
“Sẽ không, ” Ô Khang Đức khoát khoát tay, “Đúng mười giờ mỗi đêm sẽ tự tắt, lúc bình thường các bạn có thay quần áo cũng có thể che camera đi để đề phòng vạn nhất.”
Khương Nhược lúc này mới buông lỏng một hơi, gật gật đầu: “Tốt rồi, cảm ơn Ô đạo.”
Trong lúc nói chuyện mọi người cũng đã đến đủ, đám người ngồi lên xe, trùng trùng điệp điệp mà xuất phát.
*
Người của tổ tiết mục nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không hề ít, cộng thêm nhân viên công tác, mười mấy người cùng ngồi quanh một bàn rất hợp để ăn lẩu.
Trời rất lạnh, không khí giống như bị đông lại, hơi nóng từ nồi lẩu bốc lên, chảo dầu đỏ hừng hực làm gợi lên vị giác đã bị bỏ quên nãy giờ của mọi người
Mấy đĩa thịt viên đi xuống bụng, dạ dày lúc đầu đang kêu vang cũng đã no năm phần, tứ chi cứng nhắc cũng dần dần nóng lên, những ngời lúc đầu có chút gò bó cũng buông lỏng ra.
Ô Khang Đức ăn hơi nhiều, vỗ bàn gọi phục vụ: “Cho hai lon bia!”
Bên cạnh có người ồn ào: “Hai lon làm sao đủ, cho mười lon!”
Phục vụ trơn tru đưa bia tới, Lâm Giác lặng lẽ nhíu mày.
Hàng năm hai nhà Giang Lâm đều ăn chung một bữa cơm, người ngoài có thể không biết, nhưng Lâm Giác biết rất rõ, Giang Du Sâm không uống rượu.
Phục vụ lại đưa ly thủy tinh đến, Ô Khang Đức hào hứng hừng hực mà khui bia, rót cho mỗi người một ly.
“Cảm ơn Ô đạo.”
Lâm Giác tiếp nhận ly bia, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn sang Giang Du Sâm bên kia. Nam nhân lễ phép gật đầu, tiếp nhận cái ly từ trong tay Ô Khang Đức, rồi tiện tay để ở một bên.
Toàn bộ đều đã uống xong, Ô Khang Đức giơ ly bia lên: “Đến đi, ngày mai sẽ chính thức quay phim, tôi kính mọi người một ly trước.”
Tất cả mọi người giơ ly lên, Giang Du Sâm cũng giơ một tay lên, ngón tay thon dài cầm ly thủy tinh hình lăng trụ, chất lỏng bên trong lắc lư một chút.
Một học sinh cao lớn có bộ ria mép, rõ ràng là một chúa rượu, nâng ly lên và uống cạn một hơi. Giang Du Sâm lắc ly trước mắt hắn, làm một cử chỉ lịch sự rồi lần nữa đặt ly sang một bên.
Lâm Giác lúc này mới buông lỏng một hơi, bưng ly bia của mình lên nhấp một miếng.
Ô Khang Đức cùng Giang Du Sâm quen nhau lâu như vậy, hẳn phải biết Giang Du Sâm không uống rượu.
Tư vị cay độc tràn ra trong miệng, Lâm Giác chớp mắt.
Cậu là con út trong nhà, cậu không cần phải đi xã giao uống rượu, tửu lượng chỉ dừng lại ở một chén là gục.
“Cậu không thể uống rượu?”
Tiêu Ngụy Nhạc ngồi bên cạnh Lâm Giác, lúc y gắp thức ăn vừa hay nhìn thấy động tác nhỏ của Lâm Giác.
“Còn tốt, ” Lâm Giác cười cười, “Chỉ uống chút thì không có việc gì, nhưng mà tửu lượng không tốt lắm.”
Tiêu Ngụy Nhạc hiểu rõ: “Vậy tí nữa cậu uống ít một chút, đừng cậy mạnh.”
Trên bàn ăn, Nhiễm Hiểu Hiểu cười hì hì nói: “Chúng ta chọn ngó sen đi, ngó sen ở trong nồi lẩu có thể giải cay, giòn giòn, ăn cực kỳ ngon!”
Ô Khang Đức uống đến mặt có chút đỏ: “Muốn ăn cái gì thì tự mình chọn, đừng khách khí nha!”
Ngoại trừ Tiêu Ngụy Nhạc, Tô Tinh Châu xem như nổi tiếng nhất trong đám học viên. Tính tình Tiêu Ngụy Nhạc trong đám người thất thường, Tô Tinh Châu tự nhiên cầm đầu các học viên.
Lại chọn mấy đĩa đồ chay xong, tất cả mọi người đều đã ăn no, Tô Tinh Châu Tô Tinh Châu đứng lên, đối mặt với Giang Du Sâm: “Giang lão sư, tôi luôn luôn là fan hâm mộ của ngài, tôi mời ngài một ly.”
“Cảm ơn.” Giang Du Sâm nở nụ cười nhưng ý cười chưa chạm đáy mắt, giọng nói lạnh lẽo: “Tôi không uống rượu.”
“Ai?” Tô Tinh Châu tưởng Giang Du Sâm từ chối, không muốn bỏ qua cơ hội này, lại nâng ly bia cao một chút: “Giang lão sư, tôi thật sự bội phục ngài, ngài cho tôi mặt mũi đi.”
Mặt Giang Du Sâm lạnh xuống, không đáp lời.
Không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Ô Khang Đức đương nhiên biết Giang Du Sâm không uống rượu, cau mày, đang muốn mở miệng hoà giải, đột nhiên Lâm Giác vẫn ngồi ở một bên, yên tĩnh ăn đồ ăn lại đứng lên.
“Tô ca, Giang lão sư dị ứng cồn, để tôi mời anh một ly đi.”
Tô Tinh Châu trố mắt: ” Dị ứng cồn?”
Gã chưa từng nghe qua chuyện này a?
Ô Khang Đức phản ứng lại, cũng tranh thủ hoà giải: “Không sai không sai, Tiểu Tô, tôi biết cậu kính trọng Giang lão sư, nhưng Giang lão sư thật sự không uống rượu.”
Giang Du Sâm cũng khẽ gật đầu: “Thật có lỗi.”
Mặt Tô Tinh Châu có chút xanh, nhưng cũng không nói cái gì, bưng ly bia lên uống một hơi cạn sạch với Lâm Giác, cậu cũng uống hết bia, lúc này mới lần nữa ngồi xuống tới.
Nồi lẩu đỏ hồng còn đang cháy lục bục nhưng bầu không khí vẫn như cũ có chút tẻ nhạt.
Hoàn An Nhàn nháy mắt mấy cái, cười với Lâm Giác: “Mọi người chúng ta cũng không biết Giang lão sư không uống rượu, làm sao Lâm Giác cậu biết rõ như vậy?”
Xem như cho Tô Tinh Châu mấy phần mặt mũi, cũng là dẫn dắt chủ đề.
Lâm Giác bình tĩnh trước mặt Giang Du Sâm đều là con số không, lúc nhìn thấy người khác ép Giang Du Sâm uống rượu, cậu không hề nghĩ ngợi liền đứng dậy. Lúc này lấy lại tinh thần mới âm thầm cảm thấy có chút xấu hổ.
Hoàn An Nhàn hỏi như vậy, cậu càng thêm ngượng ngùng, vô thức mở miệng: “Tôi là fan hâm mộ của Giang lão sư.”
Con ngươi Giang Du Sâm khẽ nhúc nhích.
Hoàn An Nhàn cười ha ha, liếc Giang Du Sâm, nửa đùa nửa thật nói: “Giang ảnh đế có nhiều fan thật nha, đều theo đuổi đến đây luôn.”
“Ai, không chỉ nhiều mà còn cẩn thận quan tâm nha, ” Ô Khang Đức cũng ồn ào theo, “Ngay cả thói quen cậu không uống rượu cũng biết rõ rõ ràng ràng, thiệt hâm mộ.”
Lâm Giác vừa uống một hơi hết một ly bia, bị trêu chọc ồn ào như thế, trên mặt nổi lên một mảnh đỏ ửng.
“U!”
Tiêu Ngụy Nhạc huýt sáo, cố ý đùa hắn, “Nhìn thấy thần tượng của mình, xấu hổ nha!”
Một ngày ở chung, y vốn cho rằng Lâm Giác là kiểu người lạnh lùng lại bình tĩnh, lúc này cũng thấy kinh hãi.
Giang Du Sâm nhìn Lâm Giác đỏ bừng cả khuôn mặt, mí mắt nhẹ nhấc lên, nhàn nhạt câu lên một nụ cười: “Cảm ơn.”
Lâm Giác ho khan hai tiếng, ánh mắt hoảng hốt.
Nếu như cậu chỉ đơn thuần là fan hâm mộ thì tốt, chí ít lúc này sẽ chỉ cảm thấy kích động, nhưng hết lần này tới lần khác, cậu lại có tâm tư không nên có đối với Giang Du Sâm.
Sợ bị người nhìn ra cái gì, cậu vội vàng đổi chủ đề: “Khục, đậu hũ rất ngon, mọi người mau ăn, cẩn thận bị mềm.” Đám người đều biểu hiện bộ dáng hiểu rõ, Tiêu Ngụy Nhạc càng là “A ~” một tiếng, nháy mắt với Lâm Giác.
Bất quá dù sao cũng không quá quen, bọn họ cũng không có tiếp tục làm khó Lâm Giác, trêu chọc hai câu, đợi đến đồ ăn chín, đám người lại bắt đầu một vòng chém gϊếŧ mới.
Tô Tinh Châu cũng gia nhập vào đại quân đoạt cơm, thừa lúc mọi người không để ý, gã lại hung hăng trừng Lâm Giác một cái.
Tên Lâm Giác này, dám để cho gã xấu mặt trước mặt mọi người, gã sẽ không bỏ qua đâu.
*
Buổi tối náo nhiệt xong thì cũng đã qua mười hai giờ đêm.
Ngày hôm sau còn phải quay phim, mọi người cũng không dám ầm ĩ quá muộn, thu thập xong thì chuẩn bị trở về.
Lúc đầu Lâm Giác uống hết một ly với Tô Tinh Châu, rồi lại bị rót cho không ít, lúc đi đường có chút chóng mặt, vừa đi ra tiệm lẩu, thiếu chút nữa là lảo đảo trượt chân.
Giang Du Sâm có chút nhíu mày, chân dài bước ra muốn đỡ Lâm Giác. Nhưng ngón tay còn chưa chạm đến thân thể Lâm Giác thì Tiêu Ngụy Nhạc đứng ở bên cạnh cậu đến trước một bước, để tay lên bả vai Lâm Giác.
“Ài, cẩn thận một chút.”
Giang Du Sâm nhàn nhạt thu tay về.
Ô Khang Đức đi tới bên người Giang Du Sâm, thấy thế, cười cười: “Xem ra anh rất quan tâm đến cậu fan nhỏ này nha.”
“Hửm?”
Ô Khang Đức chỉ chỉ Lâm Giác lảo đảo: “Vì anh mà uống tới như vậy, còn không phải fan trung thành sao.”
“À đúng rồi, ” Ô Khang Đức vỗ đầu một cái, “Tôi còn thấy cậu ta nhìn anh đến mấy lần!”
Lông mày Giang Du Sâm nhíu lên, muốn nói cái gì đó, cuối cùng chỉ nhắm mắt không nói gì, ngược lại khóe miệng hơi câu lên một chút, xem ra tâm tình không tệ.
*
Trở lại xe buýt cỡ trung, Lâm Giác và Tiêu Ngụy Nhạc ngồi cùng nhau. Tiêu Ngụy Nhạc đỡ Lâm Giác đi vào trước, bản thân ngồi ở ngoài.
Tửu lượng Lâm Giác không tốt nhưng lúc say cũng không tệ, uống say liền ngoan ngoãn, không ầm ĩ không náo, đặc biệt nghe lời.
Sau khi lên xe, Tiêu Ngụy Nhạc cố ý đùa cậu: ” Lâm Giác?”
Trên mặt Lâm Giác còn hiện ra đỏ ửng, khi nói chuyện mang theo giọng mũi nồng đậm, ngoan ngoan ngồi giống như trẻ em mẫu giáo, hai tay quy củ đặ trên đùi: “Ừm? Làm sao thế?”
Tiêu Ngụy Nhạc cười xấu xa: “Gọi anh đi.”
Lông mi thon dài của Lâm Giác chớp chớp: “Anh ơi!”
Nhiễm Hiểu Hiểu cũng bu lại: “Oa, Lâm Giác uống say sao? Ngoan quá nha!”
Lâm Giác nháy mắt mấy cái, ngoẹo đầu nhìn Nhiễm Hiểu Hiểu, đôi mắt sáng lóng lánh phủ một tầng sương mù nhàn nhạt, ướt sũng giống như nai con.
Cậu vô sự tự thông: “Chị ơi!”
“Trời ạ!” Trái tim Nhiễm Hiểu Hiểu cũng muốn mềm hết ra, ngón trỏ chọc chọc khuôn mặt trắng nõn trơn mềm của Lâm Giác, “Đáng yêu quá nha! Lúc đầu tôi còn tưởng rằng Lâm Giác rất cao lãnh! Không nghĩ tới uống say rồi lại đáng yêu như thế!”
Giang Du Sâm ngồi phía trước mấy ghế, nghe tiếng động ở phía sau, không hiểu sao trong lòng có mấy phần không vui.
Anh vừa nghĩ tới Lâm Giác còn ở cùng với người tên Tiêu Ngụy Nhạc kia một phòng, tâm tình bất mãn càng nồng đậm một chút.
Sao Lâm Giác lại cùng một người tiếng xấu quấn thân thế này dính líu quan hệ chứ.