Chuyện phát sinh ngày hôm đó giống như một ảo giác chẳng có gì to tát. Khuông Sách không nhắc tới, Tiêu Ngụy Nhạc cũng giả bộ như không biết, giống như ném một hòn đá vào đầm nước yên tĩnh, nhấc lên từng làn sóng gợn, rồi lại rất nhanh yên lặng như tờ.
Tiêu Ngụy Nhạc vẫn giống như bình thường quấn lấy Khuông Sách cùng chơi game, nói chêm chọc cười, trên mặt luôn mang theo nụ cười xán lạn dào dạt, thậm chí có lúc Khuông Sách cũng sẽ hoài nghi, không cam lòng và phẫn nộ nơi đáy mắt Tiêu Ngụy Nhạc là thật sao?
Những ngày bận rộn luôn trôi qua rất nhanh, vừa mới quen thì đã phải kết thúc.
Chỉ chớp mắt, đã đến lúc phải chia tay.
Vào buổi chiều hơ khô thẻ tre, Tiêu Ngụy Nhạc như thường lệ đang nghịch điện thoại.
Khuông Sách không nhìn được nữa, hỏi: “Mỗi ngày cậu dùng điện thoại lâu như vậy, mắt không đau sao?”
Tiêu Ngụy Nhạc cũng không ngẩng đầu: “Không đau, chơi game chơi biết bao!”
Ngữ khí của y vẫn nhẹ nhàng lại thanh thoát, nhưng trong giọng nói lại mang theo chút giọng mũi, giống như… Vừa mới khóc.
Khuông Sách khẽ giật mình, ngữ khí không khỏi trầm xuống: “Cậu sao thế? Xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có gì, ” Gương mặt Tiêu Ngụy nở nụ cười xinh đẹp, cười trêu ghẹo, “Sao hôm nay Khuông ca quan tâm em thế? Coi trọng em rồi à?”
Khuông Sách không nói gì, chỉ lẳng lặng đánh giá gương mặt Tiêu Ngụy Nhạc .
Mặc dù y đang cười xán lạn, khóe miệng mở lớn, nhưng khóe mắt và chóp mũi lại đỏ rừng rực, chắc chắn không nhẹ nhàng giống trong lời nói.
Bị Khuông Sách nhìn chằm chằm, trên mặt Tiêu Ngụy Nhạc nở nụ cười cố ý.
“Nhìn em như vậy làm gì, ” Y xì khẽ, bất đắc dĩ đứng thẳng, “Được thôi, nói cho anh cũng không có gì, đúng là có chuyện vui.”
Tiêu Ngụy Nhạc trầm mặc hai giây, rồi đột nhiên nhẹ nhàng thở ra: “Em đã đến thời hạn giải ước với công ty.”
Khuông Sách lông mày có chút nhíu lên.
Việc hết hạn hợp đồng coi như cũng là điều tốt, dù là gia hạn hay ăn máng khác thì điều kiện có thể đạt được so với lần đầu ký nói chung là có thể sẽ tốt hơn một chút, nhưng cũng không tốt đến mức phải để Tiêu Ngụy Nhạc vẻ như vậy.
Biểu hiện kia, giống như là rũ bỏ được gông xiêng cuối cùng trên đời, giống như đã hạ quyết tâm sẽ chết một cách vô tư.
Loại cảm giác này khiến Khuông Sách cực kỳ không thoải mái. Hắn đã lường trước được là Tiêu Ngụy Nhạc và công ty của mình có chút mâu thuẫn, nhưng hắn không đoán được là mâu thuẫn như thế này để khiến một người tùy ý sáng sủa như thế có thể biến thành bộ dáng như này.
Bao phủ trên người Tiêu Ngụy Nhạc là một tầng bóng ma đầy tuyệt vọng.
Nhưng thời gian cũng không cho Khuông Sách có cơ hội hỏi rõ. Tiêu Ngụy Nhạc thu lại biểu tình trên mặt, nhàn nhạt chỉ chỉ nơi xa: “Khuông ca, hình như Ô đạo đang gọi người.”
Khuông Sách chần chờ xoay người, đúng là nhìn thấy Ô Khang Đức đang vẫy tay với bọn họ.
Hắn cũng chỉ có thể thu hồi nghi vấn trong lòng, gật gật đầu: “Đi thôi.”
Tiêu Ngụy Nhạc nhẹ nhàng thở ra, cất điện thoại vào túi rồi cùng Khuông Sách đến Ô Khang Đức bên kia.
Sau khi công việc ghi hình cuối cùng kết thúc, mọi người lại cùng nhau đi ăn bữa cơm tạm biệt.
Lúc đầu Tiêu Ngụy Nhạc ngồi chung với Lâm Giác, nhưng nửa đường Lâm Giác lại bị sông du sâm gọi đến, Tiêu Ngụy Nhạc cũng chỉ có thể ngồi bên cạnh Khuông Sách.
Bữa cơm giải tán là món lẩu, hơi nước trong nồi dâng lên sương trắng mông lung, đám người trên bàn ăn vô cùng náo nhiệt trêu ghẹo nhau, còn Tiêu Ngụy Nhạc một mình bưng chén rượu lên uống, bất tri bất giác đã uống không ít.
Ly rượu lần nữa thấy đáy, Tiêu Ngụy Nhạc cầm chai rượu lên đang muốn tiếp tục rót vào ly thì một bàn tay khô ráo ấm áp cầm lấy cổ tay y.
“Đừng uống nữa.”
Khuông Sách thản nhiên nói.
Lông mày Tiêu Ngụy Nhạc nhíu lại, tránh khỏi tay Khuông Sách, tiếp tục đổ đầy ly.
Gò má y ửng đỏ, trên mặt cười xán lạn: “Hôm nay em cao hứng.”
Khuông Sách nhíu mày: “Cậu say rồi.”
“Em không có.”
Tiêu Ngụy Nhạc lại ngửa đầu, ừng ực uống một hớp rượu.
Khuông Sách âm thầm thở dài một hơi, không muốn cùng tên hung hăng quậy phá này xoắn xuýt một vấn đề không có ý nghĩa vấn đề. Giọng hắn chậm lại một chút, hỏi: “Nhạc Nhạc, cậu không gia hạn với công ty cũ đúng không? Đã tìm được công ty mới chưa?”
“Không có.”
Tiêu Ngụy Nhạc sảng khoái đáp lại, giống như không tim không phổi, không hề liên quan đến tiền đồ của mình.
Khuông Sách nhất thời bị nghẹn lại, không nói nữa.
Tiêu Ngụy Nhạc lại trầm mặc uống mấy chén, rồi lại bưng chén rượu muốn kính rượu với mọi người.
Kính xong một vòng, hai mắt y mông lung nhìn về phía Lâm Giác, gương mặt ửng đỏ đứng lên.
Y nói, y rất hâm mộ Lâm Giác.
Y nói, vì sao lúc ấy không có người giúp y.
Đáy lòng Khuông Sách tràn đầy đau lòng cùng đắng chát chát. Y chưa bao giờ cảm thấy như bây giờ, muốn biết quá khứ của y, muốn an ủi y, bảo vệ y như thế này.
Tiêu Ngụy Nhạc huyên thuyên nói một hồi, say đến mơ mơ màng màng muốn lộn nhào ra đằng sau, Khuông Sách vội vàng tiến lên đỡ lấy y.
“Khuông ca, Khuông ca… Sách ca…”
Nhìn thấy Khuông Sách, Tiêu Ngụy Nhạc không kiềm nén được nữa, bắt lấy quần áo hắn không muốn buông tay.
Lâm Giác ở một bên lo lắng nhíu mày: “Nhạc Nhạc ca, anh say rồi…”
Khuông Sách đưa tay ôm Tiêu Ngụy Nhạc trong ngực, nói với Lâm Giác: “Nhạc Nhạc uống say, để tôi đưa cậu ấy trở về.”
Lâm Giác do dự, còn muốn nói gì đó thì Khuông Sách thấp giọng an ủi hắn: “Không sao, giao cho tôi đi.”
Tiêu Ngụy Nhạc vẫn luôn bắt lấy góc áo Khuông Sách, ô a không biết đang nói cái gì.
Biết quan hệ hai người từ trước đến nay rất tốt, cuối cùng Lâm Giác gật đầu: “Làm phiền rồi.”
Khuông Sách nắm Tiêu Ngụy Nhạc đón xe quay về khách sạn trước.
Cách xa bàn rượu ồn ào náo động, Tiêu Ngụy Nhạc trở nên yên tĩnh trở lại. Khuông Sách vịn y lên lầu, lấy thẻ phòng trong quần y ra, mở cửa, đỡ y lên giường.
Tiêu Ngụy Nhạc nằm không yên ổn, thỉnh thoảng dùng tay cào l*иg ngực của mình. Khuông Sách muốn giúp y cởi cúc áo ra, nhưng tay còn chưa chạm vào người, liền bị y hung hăng quật đi
Mắt Tiêu Ngụy Nhạc đỏ hồng gầm nhẹ: “Đừng đυ.ng vào tôi.”
Giống như một chú hổ con bị nhốt trong l*иg.
Khuông Sách mềm lòng, không nói gì thêm nữa, đi lấy một chậu nước ấm đến, muốn giúp Tiêu Ngụy Nhạc lau cái trán thấm ướt mồ hôi.
Lúc trở về, Tiêu Ngụy Nhạc đang thất thần dựa vào đầu giường.
Khuông Sách yên lặng tiến lên, dùng khăn lông lau mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.
“Không cần.”
Tiêu Ngụy Nhạc thấp giọng nói.
“Đừng lộn xộn.”
Khuông Sách đè cánh tay của cậu lại, dùng khăn lông ấm ấp lau cái trán xong, lại đến phần cổ trắng nõn.
“Cmn đã nói không cần!”
Tiêu Ngụy Nhạc bỗng nhiên hất cánh tay Khuông Sách ra, ném khăn mặt qua một bên, quát, “Anh nghe không hiểu tiếng người sao?!”
Khuông Sách im lặng không lên tiếng nhặt khăn mặt trên mặt đất lên thả vào trong châu.
“Nhạc Nhạc, ” Hắn nhìn chằm chằm Tiêu Ngụy Nhạc đang nằm trên giường mở to miệng thở dốc, thấp giọng mở miệng, “Đôi khi tôi suy nghĩ, rốt cuộc em đã trải qua những gì, mới có thể biến thành như bây giờ, toàn thân đều mọc đầy gai.”
“Không liên quan đến anh.”
Tiêu Ngụy Nhạc lạnh lùng nói.
L*иg ngực của y phập phồng kịch liệt, con mắt đỏ rừng rực nhìn chằm chằm Khuông Sách: “Anh lại lấy tư cách gì tiếp cận tôi?”
“Nhìn trộm quá khứ của người khác vui lắm sao? Hay là anh thích chơi anh hùng cứu mỹ nhân? Hay là anh có trái tim thánh nhân muốn cứu vớt muôn dân thiên hạ?”
Khóe môi của y câu lên tản ra ác ý.
Lông mày Khuông Sách nhíu lên thật sâu, khó có thể tin ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Ngụy Nhạc .
Tiêu Ngụy Nhạc tự giễu cười một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại: “Tỉnh lại đi, Khuông Sách, tôi không cần anh thương hại.”
Khuông Sách lẳng lặng nhìn Tiêu Ngụy Nhạc , hồi lâu sau, rốt cục đứng lên.
“Tôi đi trước, em nghỉ ngơi cho tốt đi.” Nói xong, Khuông Sách cũng không quay đầu lại nhanh chân rời đi.
Tiếng đóng cửa nặng nề kéo tới, Tiêu Ngụy Nhạc ngửa đầu ngồi trên giường khoác tay lên mắt, không nhịn được khóc lên.
Nước mắt tràn đầy gương mặt, rồi lại chảy vào trong miệng..
Rất mặn.
Sao y không nhìn ra Khuông Sách để tâm y, sao y không hiểu lòng tốt của Khuông Sách.
Nhưng người như y, đã sớm không xứng với chân tình của bất kỳ ai. Người đã ở trong địa ngục thống khổ như y, không thể lại kéo thêm một người nữa xuống được.
Cứ để một mình y ở trong cống thoát nước dơ bẩn đυ.c ngầu chậm rãi hư thối là được rồi