Chương 39: Hơi chua

Ô Khang Đức nhẹ gật đầu: “Được rồi, gần giống như loại cảm giác này.”

Hai người cũng nhanh chóng buông lỏng tay ra, Giang Du Sâm thậm chí lấy một tờ giấy ướt trên bàn, cẩn thận lau sạch từng ngón tay. Lãnh Gia Nghị cũng là một mặt ghét bỏ, giây trước còn muốn Giang Du Sâm đυ.ng nhiều vào, giây sau lại rất nhanh khôi phục lại dịu dàng như thường.

Hai người đã từng dùng đối phương để chắn không ít đào hoa, nhưng trong lòng lại chướng mắt.

Ô Khang Đức quay đầu nhìn về phía Lâm Giác: “Thế nào? Có chút cảm giác không?”

Lâm Giác ngậm miệng, gật gật đầu.

Mặc dù trong lòng chua chua, nhưng không thể không thừa nhận, Lãnh Gia Nghị làm mẫu mười phần đúng. Nhìn diễn xuất âu yếm người, quyến luyến cùng nho nhỏ nũng nịu, cậu rốt cục cũng mò được một chút đầu mối.

“Vậy chúng ta thử lại lần nữa.”

Ô Khang Đức giơ tay ra hiệu chuẩn bị hiện trường.

Sau khi đánh tấm về sau, lần quay thứ N chính thức bắt đầu.

Hai nhân vật chính vuốt ve an ủi một phen, người tài trợ rốt cục cũng khoan thai đi tới.

Người tài trợ rất trẻ trung, có lẽ mới hai mươi tuổi, thái độ cũng phi thường bình dị gần gũi, hoàn toàn không có đáng vẻ kiêu ngạo của kẻ có tiền. Sau khi ngồi xuống đã chủ động nắm tay, tự giới thiệu với hai người.

Ba người nói chuyện thật vui vẻ, cả hai đều cực kỳ tán đồng năng lực và lý tưởng thương nghiệp của đối phương, rất nhanh đã xác định hướng hợp tác cơ bản, còn lại, chính là kế hoạch chi tiết.

Bất tri bất giác, ba giờ thoáng một cái đã qua, trước khi rời đi, ba người đều rất cao hứng. Người tài trợ nhiệt tình vỗ vỗ bả vai của hai người: “Hai anh em các cậu thật ưu tú, nhà ai có thể có hai đứa con trai như thế, chắc chắn cực kỳ hạnh phúc.”

Sở Thiệu Quân cùng Chung Lạc liếc nhau, biết là tài trợ người hiểu lầm quan hệ của bọn họ.

Bất quá đã là thương nghiệp hợp tác, bọn họ cũng không cần giải thích rõ ràng việc tư. Sở Thiệu Quân lễ phép cười cười, lần nữa nắm tay người cùng tài trợ: “Cảm ơn ngài.”

Sau khi tiễn người tài trợ, ra khỏi cửa thì trời đã tối. Sở Thiệu Quân cùng Chung Lạc cũng không nóng nảy, dứt khoát tản bộ về nhà.

Trong mắt Sở Thiệu Quân là giấu không được hưng phấn, kéo kéo tay Chung Lạc, đáy mắt ý chí quyết tâm hừng hực của thanh niên: “Quá tốt rồi! Lạc Lạc! Chúng ta sắp thành công rồi!”

Trong lòng Chung Lạc cũng thập phần vui vẻ, cuộc sống của bọn hắn rốt cục đi vào quỹ đạo.

Hai người chậm rãi ung dung đi trên đường về nhà, dưới đèn đường, bóng của hai người kéo ra thật dài.



Cảnh cuối là một góc nhìn dài hạn, chủ yếu là thể hiện cuộc sống ấm êm của hai người khi mới quen nhau. Không yêu cầu lời thoại cụ thể, miễn là để mỗi ống kính có thể quay lại hơn mười mấy giây cảnh bọn họ thân mật là được. Phần còn lại chỉ cần dựa vào chỉnh sửa hậu kỳ là hoàn thành.

Hai người đi dạo một vòng, càng đi càng xa hơn. Giang Du Sâm hơi cúi đầu xuống, đôi môi thật mỏng dường như muốn áp vào vành tai Lâm Giác.

“Vừa rồi tâm tình không tốt?”

Khoảng cách của hai người rất gần khiến Lâm Giác có thể nghe được tiếng hít thở nhàn nhạt của Giang Du Sâm. Lỗ tai cậu đỏ rừng rực, vô thức muốn phủ nhận: “Không có… Em là đang học tập anh đối diễn với Lãnh lão sư thế nào…”

Khóe mắt Giang Du Sâm câu lên cười nhạt, khí tức ấm áp vẩy vào lỗ tai mẫn cảm của Lâm Giác còn đang nghễnh ngãng: “Anh không có quan hệ với Lãnh Gia Nghị.”

“Còn nữa, tên này rất gian xảo, em ít tiếp xúc với cậu ta lại, cẩn thận bị nó lừa.”

Lâm Giác: “!”

Đây là… Chủ động giải thích với cậu sao?

Lâm Giác choáng váng hoa mắt, chút chua xót khó nói ra lời dưới đáy lòng trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh.

cậu đỏ mặt gật gật đầu: “Ừm, em biết rồi…”

“Ngừng! Được rồi!”

Ô Khang Đức ở xa xa hô.

Ô Khang Đức bước nhanh đến bên cạnh Lâm Giác và Giang Du Sâm: “Lượt trên cơ bản không có vấn đề gì, lại bổ mấy cái ống kính là được rồi.”

Giang Du Sâm nâng người lên, thản nhiên nói: “Vất vả rồi.”

Hai người đột nhiên kéo dài khoảng cách khiến trái tim Lâm Giác có chút mất mát, nhưng cũng nhẹ nhàng thở ra. Vừa rồi khoảng cách quá gần, chỉ cần cậu hơi nghiêng đầu là bờ môi có thể chạm vào mặt Giang Du Sâm.

Cậu nhấp môi dưới, lộ ra một nụ cười sáng sửa: “Cảm ơn Giang thần, cảm ơn Ô đạo.”

Tiến độ quay phim rất nhanh, 5 giờ sáng đã khởi công, thường xuyên quay tới ban đêm mười một mười hai giờ mới kết thúc.Thời gian mỗi ngày đều bị chiếm hết, ngày tháng trôi qua, bất tri bất giác cũng đã tiến tổ nửa tháng, mọi người cũng dần dần quen thuộc.

Phần Lâm Giác diễn nhiều nhưng lại thiếu kinh nghiệm, thường xuyên ngẩn ngơ một vòng ở đoàn phim. Tuy Ô Khang Đức đau lòng nhưng cậu vẫn cắn răng cố chấp giảm cân.

Theo tiến độ thúc đẩy, kịch bản cũng cao trào đầu tiên. Hai người sau khi tách ra, cả ngày Sở Thiệu Quân làm việc đến mất cảm giác, rốt cục bởi vì làm việc cường độ cao mà ngã bệnh.

Chung Lạc vốn không bỏ được hắn, cả trái tim đều đã buộc chặt trên người hắn rồi. Biết hắn ngã bệnh cũng không thể khắc chế mà lén lút rời khỏi nhà, chạy tới nhìn hắn.

Giang Du Sâm bên kia Ô Khang Đức đương nhiên không lo lắng, nhưng Lâm Giác không có kinh nghiệm gì liên quan. Trước lúc bắt đầu, Ô Khang Đức khó tránh khỏi lải nhải nhiều hơn vài câu.

Thừa dịp thợ trang điểm đang dặm phấn cho Lâm Giác, Ô Khang Đức đến bên cạnh cậu, hỏi: “Cảnh tiếp theo học thuộc lòng không?”

Mặt Lâm Giác không thể động, chớp mắt mấy cái, chân thành nói: “Không có vấn đề.”

cậu cũng biết mình là nhược điểm của đoàn làm phim, mỗi ngày ngoại trừ quay phim thì cậu sẽ dành thời gian để làm quen với nội dung quay hôm sau, ít nhất là về lời thoại, Lâm Giác chưa bao giờ bị mắc kẹt.

“Ừm, vậy là tốt rồi.” Ô Khang Đức gật gật đầu, “Tôi tin tưởng lời kịch của cậu chắc chắn không có vấn đề, chính là phương diện tình cảm đây… Tôi nói với cậu một chút.”

“Cảnh này cần tình cảm bộc phát, nhưng loại cảm tình này không phải là cho anh ta thấy được cậu yêu hắn cỡ nào. Cậu đương nhiên yêu hắn, nhưng loại yêu này là khắc chế, là ẩn nhẫn, không biểu hiện rõ ra ngoài.”

Ô Khang Đức nhíu mày lại, “Tôi nói hơi trừu tương, cậu chưa từng trải qua, có khả năng tương đối khó lĩnh hội, chính là loại kia…”

“Muốn đυ.ng vào lại thu tay lại.”

Lâm Giác nói tiếp.

Ô Khang Đức dừng hai giây, thở dài một hơi: “Đúng, chính là loại cảm giác này.”

Lâm Giác cười cười, tiếp tục nói: “Tôi yêu anh, nhưng không muốn để hắn chịu một chút tổn thương, càng không muốn trở thành chướng ngại vật trên đường thành công của anh ấy, cho nên tình nguyện mình mình chịu oan ức, cho dù là phải tách ra khỏi anh ấy.”

Ô Khang Đức khẽ giật mình, hơi nghi hoặc tại sao Lâm Giác lại hiểu rõ loại cảm tình này, mà Giang Du Sâm vẫn đứng ở một bên rủ mắt xuống, che giấu cảm xúc dưới đáy mắt không còn một mảnh.

Hắn còn nhớ rõ lúc Lâm Giác nói về người mình thích, đáy mắt cậu hiện lên ánh sáng nhàn nhạt.

Thợ trang điểm nâng người lên, thỏa mãn liếc một vòng trên mặt Lâm Giác: “Tốt.”

Ô Khang Đức cũng không nói gì nữa, khoát khoát tay, ra hiệu quay phim vào chỗ.

Quay chụp chính thức bắt đầu, Chung Lạc đứng ở góc rẽ bệnh viện, nhìn bác sĩ cùng y tá bận rộn phía xa xa, nhìn từng người ra vào phòng bệnh, chậm chạp không dám vào cửa.

Người muôn hình muôn vẻ vội vàng đi qua, một hộ sĩ nhỏ dừng bước lại: “Vị tiên sinh này, xin hỏi anh tìm ai thế? Sao vẫn đứng ở chỗ này?”

Chung Lạc như ở trong mộng mới tỉnh: “Ơ… Ơ, tôi muốn tìm Sở Thiệu Quân, hôm qua vừa tới, bởi vì bị đau dạ dày mà phải nhập viện.”

“A, Sở Thiệu Quân sao, tôi biết, ” Sở Thiệu Quân có một túi da tốt, hơn nữa hôm qua vừa nằm viện nên hộ sĩ vẫn còn chút ấn tượng với hắn.

Cô dò xét trên dưới một phen Chung Lạc đang cô đơn, hỏi dò: “Anh là gì của bệnh nhân vậy?”

Chung Lạc ngẩn người, ngón tay bấm lấy lòng bàn tay của mình: “Tôi là anh ấy… Bạn.”

Chung Lạc do dự, nhưng vẫn nói ra từ khiến y tan nát cõi lòng.

“Là vậy sao, vậy anh đăng ký một cái đi, ” Hộ sĩ tùy ý gật đầu, đưa cho Chung Lạc một tờ giấy.

Chung Lạc nhận lấy giấy, quy củ ghi trên bàn thăm hỏi thông tin của mình rồi lại lần nữa đưa cho y tá.

Sau khi xác nhận không có gì sai, tiểu hộ sĩ liếc nhìn bệnh án trong tay, ngón tay chỉ vào một phòng bệnh ở sâu trong hành lang, “Sở Thiệu Quân, giường số 728, nằm ở phòng trong cùng kia.”

Cô nháy mắt mấy cái, hỏi, “Đúng lúc tôi phải đi sang phòng bên cạnh ghim kim, để tôi đưa anh tới nhé?”

“Không cần không cần.”

Chung Lạc không chút nghĩ ngợi liền lắc đầu, “Cô đi làm việc trước đi, tôi còn có chút chuyện.”

Tiểu hộ sĩ cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, thấy Chung Lạc không muốn, cũng không miễn cưỡng, lại thuận miệng nói hai câu nói rồi đẩy xe đẩy nhỏ đi xa.

Chung Lạc thở sâu, chậm rãi đến trước cửa phòng bệnh mà cô hộ sĩ nhỏ nói tới.

Phòng ở bên hành lang này không có cửa sổ, nhưng trên cửa có một tấm kính nhỏ trong suốt có thể nhìn rõ tình hình trong phòng. Chung Lạc đứng trước cửa liếc mắt liền thấy được Sở Thiệu Quân đang nằm trên giường.

Nam nhân rõ ràng gầy đi trông thấy, râu ria mọc đầy cả cằm, quầng thâm dưới mắt có thể thấy rõ. Dưới chiếc áo bệnh nhân đang khoác trên người có thể nhìn thấy xương cốt gầy gò.

Trong nháy mắt hốc mắt Chung Lạc ẩm ướt.

Trong trí nhớ của y, Sở Thiệu Quân luôn là ánh nắng ấm áp, chưa bao giờ cô đơn như thế.

Môi y mấp máy, ngón tay không tự giác đặt lên cánh cửa trắng. Cánh tay y run rẩy, nhiều lần muốn cứ như thế đẩy cửa vào. Nhưng rồi trong đầu y hiện lên hình ảnh cha mẹ Sở Thiệu Quân tức giận và ánh mắt kinh ngạc và phẫn nộ của người tài trợ khi biết hai người hẹn hò.

Y do dự.

Dường như cảm giác được ánh mắt, Sở Thiệu Quân nhìn ra ngoài cửa.

Trong ánh mắt ảm đạm của nam nhân lóe lên tia sáng, không chút do dự bước nhanh tới cửa. Lúc Chung Lạc còn chưa kịp phản ứng liền mở cửa phòng ra.

Bốn mắt nhìn nhau, phản ứng của hai người đều có chút xấu hổ, vẫn là Sở Thiệu Quân mở miệng trước, nghiêng người nói: “Đi vào trước đi.”

Sở Thiệu Quân đưa Chung Lạc vào phòng bệnh, rót cho y nước ấm.

Chung Lạc cũng phản ứng lại, nhận lấy nước, vội vàng nói: “Anh mau trở lại giường đi, thân thể còn chưa tốt, đừng lộn xộn.”

Y thuần thục để ly nước qua một bên, đẩy Sở Thiệu Quân đến bên giường, lại giúp hắn nhét góc chăn lại.

Một loạt động tác nước chảy mây trôi khiến ánh mắt Sở Thiệu Quân thâm trầm, mặc cho Chung Lạc lúi húi.

Trong phòng bệnh không có người khác, không khí rất nhanh lâm vào trầm mặc. Làm xong hết thảy, Chung Lạc mới ôm ly giấy trong tay, cúi đầu ngồi trên ghế bên cạnh giường bệnh, mặc cho hơi nóng làm mờ mắt y.

Yên lặng hồi lâu, Sở Thiệu Quân rốt cục mở miệng: “Em đến lúc nào?”

“Vừa mới tới.”

Giọng Chung Lạc có chút buồn bực.

“Vì sao không tiến vào?”

Chung Lạc mím môi, không nói gì.

Sở Thiệu Quân lại hỏi: “Ông em khá hơn chút nào chưa?”

“Đã xuất viện.”

“Vậy là tốt rồi.”

Yên lặng, rồi lại là yên lặng.

Mùa đông rất lạnh, khiến cho không khí tựa hồ như đọng lại, thậm chí ngay cả nửa tiếng côn trùng chim chóc hót cũng trở nên quý giá.

Chung Lạc thở sâu, thấp giọng nói: “Sở Thiệu Quân…”

“Sao thế?”

Sở Thiệu Quân dường như hỏi lại trong nháy mắt,giống như đã đợi Chung Lạc mở miệng rất lâu.

“… Anh còn khỏe chứ?”

Thanh âm Chung Lạc rất nhẹ, giống như là lông vũ bồng bềnh trong không trung, một hơi thổi qua đã biến mất vô tung vô ảnh.

Nhưng, Sở Thiệu Quân nghe được, nghe được rõ ràng.

Một người đàn ông cao một mét chín, bị phạt quỳ, bị rút tài trợ cũng không hề rơi một giọt nước mắt, nhưng bây giờ hốc mắt bỗng dưng có chút ướŧ áŧ.

Hắn vén chăn lên, không chút do dự dậy khỏi giường, ôm Chung Lạc vào trong ngực.

Cánh tay của hắn rất cứng, giống như là l*иg giam, siết Chung Lạc đến đau nhức.

Lông mi thon dài của Chung Lạc run rẩy khép lại.

Là y đã mang Sở Thiệu Quân lên con đường này.

Chung Lạc trong đầu hồi tưởng lại hai người đã từng thời gian tốt đẹp, nhớ tới bọn hắn cùng một chỗ trốn học

Cánh tay của y đặt xuôi ở bên người, ngón tay run rẩy, mấy lần muốn ôm lấy eo Sở Thiệu Quân, mấy lần chạm đến quần áo của Sở Thiệu Quân lại cắn răng, đẩy hắn ra ngoài: “Không muốn, ở chỗ này… Có thể sẽ bị nhìn thấy.”

Giống như là bị bỏng, Sở Thiệu Quân buông lỏng cánh tay ra.

Không hiểu, thống khổ, giãy dụa… Cảm xúc đang không ngừng sôi trào, khiến giọng Sở Thiệu Quân trở nên khàn khàn: “Lạc Lạc…”

Đây là tên hắn hay gọi nhất, là nhũ danh của Chung Lạc.

Hắn nói: “Anh nhớ em lắm, anh rất nhớ em.”

Giống như bị treo cổ, tất cả đau đớn đều xâm nhập vào trong lục phũ ngũ tạng của y, không hề ít hơn so với đau đớn kia của Sở Thiệu Quân. So với tất cả mọi người, y càng hi vọng Sở Thiệu Quân có thể hạnh phúc, vui vẻ hơn.

Là y đã đưa Sở Thiệu Quân lên con đường này.

Trong đầu Chung Lạc hồi tưởng lại thời gian tươi đẹp của hai người, nhớ tới lần bọn họ cùng nhau trốn học, cùng nhau bị phạt đứng, cùng nhau tham gia triển lãm tranh, cùng đi sở thú chơi...

Đã từng tốt đẹp ngọt ngào như thế khiến bây giờ thống khổ càng khắc sâu khó phai. Giọt nước mắt trong veo nơi khóe mắt Chung Lạc không kiềm được chậm rãi chảy xuống.

Cổ họng của y dính lại, câu “Em cũng nhớ anh” ở trong khoang miệng bách chuyển thiên hồi, cuối cùng vẫn nói không nên lời.

Đột nhiên, tiếng bước chân xa xa và tiếng tất sột soạt vang lên, nghe giống như của cha mẹ Sở Thiệu Quân.

Cả người Chung Lạc khẽ giật, hiểu ràng chính mình nhất định phải đi.

Y không muốn lại gây thêm phiền phức cho Sở Thiệu Quân.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Chung Lạc thẳng thừng đẩy Sở Thiệu Quân ra.

Y lảo đảo lui về phía sau hai bước.

Nhìn đôi mắt thâm thúy của Giang Du Sâm, Lâm Giác nhất thời có chút hoảng hốt.

Y lại chạy chậm trở lại trước giường bệnh, ngữ tốc cực nhanh dặn dò: “Ban đêm đừng ngủ quá muộn, không tốt cho sức khỏe. Anh cứ ăn cơm sai thời điểm sẽ không tốt cho cơ thể, còn nữa, nhớ uống nhiều nước ấm, trời lạnh sẽ ấm dạ dày.”

Nói xong, y gần như chạy trối chết, trước khi cha mẹ Sở Thiệu Quân đi vào đã chạy ra khỏi phòng bệnh, không quay đầu mà xuống lầu.

“Cắt!”

Hiện trường đã đánh tấm.

Lâm Giác một lần nữa trở lại studio, thần sắc có mấy phần khẩn trương.

Lời căn dặn sau cùng không có trong kịch bản, là cậu nhất thời thêm vào. Bình thường đạo diễn đều không thích diễn viên tự mình thêm kịch, nhưng cảm xúc đến khiến cho Lâm Giác không khắc chế được chính mình.

Ô Khang Đức dùng sức vỗ vỗ bả vai Lâm Giác, không giấu được nụ cười trên mặt: “Rất tốt, cực kỳ tốt, đặc biệt là đoạn cuối cùng, diễn được loại quyến luyến với người mình yêu.”

Giang Du Sâm đi đến bên cạnh camera, thản nhiên nói: “Đoạn cuối kia không tệ.”

Lâm Giác lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trên mặt nổi lên một chút ý cười: “Cảm ơn.”

Ô Khang Đức nhìn đi nhìn lại phần vừa quay, hiển nhiên là cực kỳ hài lòng, ngữ khí nhẹ nhàng: “Quá tốt rồi, không ngờ đoạn này sẽ nhanh như vậy. Tôi còn tưởng rằng phải giày vò thật lâu đó, vậy buổi sáng chúng ta kết thúc công việc ăn cơm đi.”

“Ô đạo, xem tôi đưa đến cho các anh cái gì nè!”

Ô Khang Đức vừa nói xong, một thanh âm ôn nhu, ngậm đầy ý cười vang lên, là Lãnh Gia Nghị. Vốn dĩ hôm nay anh ta không có cảnh, nhưng lại xuất hiện ở phim trường.

Lãnh Gia Nghị đến gần, trong tay mang theo bao lớn bao nhỏ, trong tay hai người phụ tá sau lưng cũng cầm túi nhựa trắng rất to, loáng thoáng có thể nhìn ra hình dạng một cái nồi.

Mí mắt Lâm Giác đột nhiên nhảy loạn xa lên, nhớ ra hồi trước, bản thân điên cuồng thu thập ảnh chụp của Giang Du Sâm. Ở trên Weibo của Lãnh Gia Nghị cũng có một tấm ảnh chụp chung.

Khi đó băng thiên tuyết địa, ba người Giang Du Sâm, Lãnh Gia Nghị cùng Ô Khang Đức ngồi vây quanh, nồi lẩu ở giữa lượn lờ bốc lên khói trắng, mà ánh mắt Lãnh Gia Nghị đang yên lặng nhìn chăm chú Giang Du Sâm.

Bầu không khí đầy ấm áp hài hòa.

Dù cho không muốn thừa nhận nhưng đúng là tấm hình kia đã làm cho Lâm Giác chua thật lâu.