Suốt nhiều tuần, Duy Anh vẫn hôn mê như thế. Tôi đến thăm anh mỗi ngày vào một vài giờ cố điịnh, tâm sự và an ủi với hy vọng nhỏ nhoi rằng anh sẽ sơm qua khỏi và tỉnh lại nhanh chóng.
Tôi cố gắng làm quen với cuộc sống nặng nề cứ thế trôi đi như thế chỉ có tôi một mình trên cõi đời này. Anh ấy không tỉnh, và chẳng có dấu hiệu nào của sự hồi sinh.
Sự việc của An Vi như mặt trái của bình minh. Vẫn luôn mù mờ và tăm tối. Tôi vẫn nghĩ tới, nhưng mơ hồ, hoang mang. Tôi không còn tâm trạng dành cho những hoảng loạn tạm thời đó. Duy Anh của tôi hiện giờ đang bất tỉnh, và tôi cần phải lo.
Hải Minh cũng tới bệnh viện thường xuyên. Không phải để gặp Duy Anh. Chỉ đơn giản anh ấy nói rằng muốn thấy tôi yên ổn. Nhiều khi, tôi cảm giác như Hải Minh đang giám sát mình mỗi ngày. Anh sợ tôi gặp nguy hiểm hay phiền toái nào đó mà tôi chẳng hay.
Bỗng một ngày nọ..
Tôi tới thăm Duy Anh.
Khác với mọi khi.
Không giống như những giờ giấc cố định.
Khi tôi tới bệnh viện.
Đang chuẩn bị bước vào phòng bệnh của Duy Anh.
Tôi đột nhiên chứng kiến một sự việc khiến toàn thân mình lạnh cóng.
Vị cánh át trưởng.
Hải Minh.
Và Duy Anh.
Tất cả.
Họ đang ở đó.
Nói chuyện với nhau.
Khủng khϊếp nhất.
Vẫn là Duy Anh.
Hoàn toàn tỉnh táo.
Khuôn mặt anh ấy, vói những dây thần kinh hoạt động vô cùng linh hoạt.
Họ nói chuyện với nhau.
Cảnh tượng đó làm tôi thực sự khϊếp đảm. Tôi lấy hay tay bịt chặt miệng để tiếng thở lén lút không vạch trần sự có mặt của mình.
Tôi.
Bỏ.
Chạy.
Có một cái gì đó rất mạng đập vào đầu tôi.
Mọi thứ bỗng dưng tối sầm.
Tôi không nhìn thấy gì cả.
Và.
Ngất lịm.
Tôi tỉnh dậy. Thấy mình đang nằm tại nhà Duy Anh. Phản ứng ngay lúc đó của tôi là run rẩy. Thậm chí không thể thốt lên lời. Chân tay co rúm lại. Thu lu vào một góc, lùi dần về góc giường mà tôi đang nằm. Nước mắt "rỉ" ra đầm đìa.
Tôi sợ hãi vô cùng cái cảm giác hoang mang này. Không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy hơi thở mình run lên bần bật.
Đôi môi khô nứt và bỏng rát của tôi va đập và nhau.
Cố gắng lấy hết sức bình sinh, tôi nhìn quanh căn nhà, nhưng không một ai ở đó cả.
Mọi thứ vẫn y nguyên như vậy. Căn nhà dường như không có gì bất thường. Nhưng tôi không nhớ nổi tại sao mình lại ở đây. Tôi lấy tay phải đặt lên ngực trái của mình, cảm nhận được tiếng trái tim đập mạnh mẽ. Tôi bóp mạnh tay vào ngực như để kiềm chế nhịp đập hoảng sợ đó. Tôi cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng càng cố nhớ chỉ càng thấy đầu đau như búa bổ. Chỉ có thể nhớ tới khi bầu trời tối sầm lại và tôi đã ngất đi trong bệnh viện mà thôi. Có ai đó đã đập rất mạng, rất mạnh vào đầu tôi.
Phải một lúc lâu sau, cảm giác sợ hãi mới lắng xuống khi tôi biết chắc rằng ngôi nhà vẫn vậy và hoàn toàn không có ai ở đây.
Tôi mò mẫm đứng dậy. Bước đi chệnh choạng. Lảo đảo, từ từ bước về phía toilet. Xả nước, nhìn vào gương rửa mặt, tôi muốn chắc rằng tất cả không phải một giấc mơ. Hay là từ nãy tới giờ, tôi hoàn toàn sống trong ảo giác?
Nước rất mát. Nó làm tôi tỉnh táo hơn một chút. Thở dài. Nghĩ.. Chắc do quá căng thẳng, tôi đã ngủ và nằm mơ chăng? Có thể tất cả những hình ảnh lúc nãy ghi nhớ trong trí óc của tôi về cuộc trò chuyện giữa Duy Anh, Hải Minh và viên cảnh sát.. chỉ là giấc mơ do quá căng thẳng mà thôi.
Tôi chăm chú nhìn mình trong gương, nhìn lâu tới nỗi tôi cảm thấy mình sao thật lạ. Một luồng điện bỗng xoẹt qua tâm trí tôi, rằng người trong gương hình như không phải là mình.
Suy nghĩ ấy làm tôi giật bắn.
Có lẽ quá nhiều áp lực đã khiến tôi quân trí mất rồi. Tôi với tay lấy chiếc khăn mặt, lau khô những giọt nước mắt còn sót lại trên khuôn mặt bé nhỏ của mình.
Thở dài, tôi bước vào trong phòng. Lấy điện thoại, mở ra xem có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào không? Không có tin nhắn nào cả.
Đồng hồ trên điện thoại chỉ ba giờ chiều ngày thứ Năm.
Tôi đã ngủ lâu thế sao?
Tôi nhớ rằng trước đó là thứ Tư cơ mà? Sao hôm nay đã là thứ Năm? Vậy là đã một ngày trôi qua, tôi ngủ quên mà không vào bệnh viện thăm Duy Anh rồi sao?
Vội vã sửa soạn quần áo, tôi cần phải tới bệnh viện ngay lập tức. Thật tội lỗi. Tôi không được phép bỏ mặc Duy Anh thêm một ngày nào nữa.
Chuông cửa vang lên.
Liệu có ai đến đây lúc này được nhỉ?
Đã từ lâu rồi, tôi không có quá nhiều mối quan tâm. Nhất là khi duy Anh không ở đây, những tiếng chuông như thế này vô cùng xa lạ.
Khi tôi mở cửa, không có ai ở đó, chỉ có một bịch đồ nhỏ được đặt trước cửa nhà. Tôi đảo mắt nhìn quanh, thấy bóng dáng một người đàn ông bước về phía thang máy rồi mất hút.
Hơi sợ sệt, tôi cúi xuống nhìn món đồ.. rụt rè đem vào nhà và khóa chặt cửa lại. Hít một hơi thật sâu, tôi cầm vật đó lên và đặt xuống bàn, nhẹ nhàng mở lần lượt từng miếng giấy gói cặn kẽ.
Mắt tôi mở to, hai bàn tay bám chặt thành bàn, nhìn trừng trừng vào món đồ mà tôi vừa mở ra. Tâm trạng tôi chao đảo với vô vàn ý nghĩ khiến mọi thứ trở nên lộn xộn tới mức trống rỗng. Thật khó có thể tin vào những thứ mà tôi đang nhìn thấy. Tôi mím chặt môi. Nhắm mắt. Hít một hơi thật sâu. Tôi cần nhiều khí oxy vào não hơn để có thể giữ bình tĩnh ngay lúc này.
GHB. Tràn ngập GHB. Những lọ thủy tinh nhỏ, chứa một thứ nước trong suốt. Tôi đã nhìn thấy nó trong phòng tang chứng của đồn cảnh sát, khi tôi tới đó tìm hiểu chuyện của An Vi. Đó là GHB. Thực sự, đó là thứ "nước biển" gϊếŧ người ấy.
Bàn tay tôi bắt đầu run lẩy bẩy, dù bám vào cạnh bàn vẫn cảm thấy bất an. Tôi đứng dậy, hành động như bản năng, vô thức, gói ghém lại món đồ tôi vừa mở ra. Đi thẳng vào toilet. Mở tủ đựng đồ, tôi muốn giấu tất cả đống chai lọ lổn nhổn này đi. Trong tâm trí tôi lúc đó chỉ có một cảm giác duy nhất, rằng mình chăc chắn đang gặp rất nhiều nguy hiểm.
Khi mở tủ đựng đồ để nhét bịch GHB không mời mà tới này vào, tôi ngả ngửa người ra sau. Bịch đồ trên tay tôi rới xuống đất.. Những tiếng loảng xoảng va vào nhau chát chúa hơn bao giờ hết. Tôi chết lặng.
Hàng loạt chai lọ nhỏ y như nhau nhưng trống không, giống hệt như những chai trong gói đồ àm tôi đang cầm rớt ra ngoài từ chính tủ đựng đồ trong phòng tắm của tôi và Duy Anh. Trong đó có cả cuốn băng mà tôi đã bị mất tại nhà của mình và An Vi hôm nào.
Duy Anh đã.. đánh cắp nó sao?
Tại sao.. anh ấy.. lại.. làm.. làm.. như.. vậy.. với.. tôi?
Duy Anh đã làm gì thế này? Thế giới mà chúng tôi đang sống thực ra như thế nào? Sao giờ đây tất cả những hồ nghi với biết bao uẩn khúc lại cùng một lúc dồn về. Tôi cầm cuốn băng lên, nhìn nó, nhìn một cách chăm chú, nhìn một cách cay đắng. Tôi ném mạnh cuốn băng vào gương.
Gương vỡ, những mảnh thủy tinh rơi loảng xoảng. Tôi nhìn mình trong những mảnh vỡ ấy. Kinh khủng. Tất cả thật kinh khủng.
Hai tay tôi ôm mặt. Nước mắt cứ thế chảy ra đầm đìa. Tôi hoàn toàn sợ hãi. Ngồi sụp xuống sàn nhà tắm. Bất lực. Chỉ còn cảm giác bất lực với mọi thứ. Ngay lúc này, tôi không thể làm gì, không thể nghũ suy gì và thậm chí tôi còn cho rằng mình không thể sống tiếp được nữa, với ngần đó những dối trá, với cơ man những bí mật.
Lúc này, người duy nhất mà tôi nghĩ có thể tìm đến là Hải minh. Tôi khó nhọc đứng dậy, trong tôi âm ỉ cháy ý nghĩ muốn chết. Tôi mỏi mệt nhiều tuần nay với biết bao nhiêu chuyện. Chỉ trong vài tuần mà tôi đã thay đổi quá nhiều. Sự mong manh yếu đuối của một cô gái bình thường không giúp tôi có đủ bản lĩnh để đương đầu với quá nhiều chuyện đột ngột. Một cái chết với hàng tá những bí mật. Dường như cuộc sống đã không tài nào trở lại quỹ đạo bình thường được nữa. Nó cứ rối tung lên. Tôi đã có một mối qua hệ không đúng đắn sau cái chết của bạn mình. Người yêu nhiều bí mật và dối trá. Chúng tôi lừa dối nhau một cách luẩn quẩn. Gián tiếp chà đạp lên cuộc đời nhau và để lại vô vàn vết thương hở miệng xót xa. Có cái gì đó đã đi quá xa giới hạn của một câu chuyện điên khùng.
Hay là tôi.. tự sát nhỉ? Có phải cuộc sống của An Vi đã quá mỏi mệt, nên cô ấy mới tìm đến cái chết hay không? Sống trong một mớ rối tung vô tội vạ thế này, làm sao người ta có thể tồn tại cơ chứ? Con người là một sản phẩm lỗi của tại hóa. Trời ơi, nó đầy rẫy khiếm khuyết. Một trong số những khiếm khuyết trầm trọng đó là những con người biết mệt mỏi, biết chán nản, biết khổ đau, muốn cúi đầu và dễ dàng bỏ cuộc. Tôi nhìn mình trong mảnh gương vỡ nát, cảm thấy có gì đấy rất thân quen. Hình như.. An Vi đang ở trong gương. Cô ấy đang nhìn tôi trong tấm kính. Cô ấy đang nhìn tôi rất trìu mến từ trong những mảnh gương vỡ nát ấy. Ánh mắt của cô bị cắt ra thành từng mảnh. Gương mặt cô là những miếng chắp ghép xước xẹo. Cô ấy đang nhìn tôi đấy.. Đúng rồi..
Như bị thôi miên, tôi cuốn mình vào trong chiều sâu ánh mắt An Vi mà tôi nhìn thấy trong tấm kính vỡ. Tôi cầm một mảnh vỡ lên. Tôi muốn cứa nó vào đâu đó trên thân thể mình. Có thể da^ʍ vào bụng, có thể rạch vào tay, có thể làm điều gì đó trên thân thể này với mảnh vỡ ấy?
Biết bao nhiêu khổ đau trên thế giới này sẽ nằm yên và tan biến khi ta chết đi.. Đúng không?
"Không! Đau khổ sẽ mãi tiếp diễn. Sẽ chẳng có gì có thể kết thúc nó, kể cả cái chết!"
Tôi giật mình! Giật bắn mình. Một giọng nói nào đó vừa xoẹt qua tâm trí tôi. Mảnh gương vỡ rớt xuống đất, cắm thẳng vào đôi bàn chân trần của tôi. Tôi đau đớn, máu loang ra trên nền nhà, tôi như bị kéo xoẹt về hiện tại. Tỉnh táo hơn nhờ vết thương trên chân mình. Tôi vội vã rút nó ra thật mạnh. Cuống quýt băng bó cho mình.
Tỉnh lại sau những giây phút bị cuốn vào tuyệt vọng, tôi hít thật sâu. Mình cần phải bước đi. Vén lên bức màn bí mật đằng sau mọi dự dối trá này.
Tôi phải tới bệnh viện ngay. Nơi Duy Anh đang nằm mê man.