Nhìn Duy Anh đang gục đầu bên tay lái, tôi trở nên luống cuống và sợ hãi. Trong vài giây, nước mắt tôi đã chực trào vỡ òa. Tôi phải giải thích với anh ấy chuyện này như thế nào đây? Tôi đã đi đâu cả đêm qua để về đây với Hải Minh trong tình trạng điện thoại tắt máy không liên lạc được? Mọi suy nghĩ cứ dày vò trong tôi, đảo điên như guồng quay của máy giặt đang ở chế độ vắt cạn nước. Lúc đó, tôi không biết rằng, tôi thậm chí sẽ không còn có cơ hội để.. được thanh minh hay giải thích nữa rồi..
Đột nhiên, Hải Minh chạy về phía xe của anh ta, vào xe lấy thứ gì đó và quay lại với một khẩu súng ở trên tay. Tôi hoàn toàn kinh hãi khi nhìn thấy điều này. Cả cuộc đời tôi chưa bao giờ đυ.ng chạm súng ống, cũng chưa nhìn thấy súng thật bao giờ. Có chăng chỉ là mấy thứ đồ chơi trẻ nhỏ, hay những khẩu súng trên phim ảnh, báo chí, TV mà thôi. Tại sao Hải Minh lại có súng? Đây đâu phải là nước Mỹ? Tôi hét lên:
"Anh làm cái quái gì vậy? Anh điên hả?"
Hải Minh bình tĩnh, giơ súng bắn thẳng vào cửa kính ở phía sau. Không một âm thanh đùng đoàng nào vang lên ngoài tiếng loảng xoảng của kính vỡ. Tôi bịt tai trong hoảng sợ, một sự thụ động vô vọng quan sát những tiến trình trôi qua đầy bất lực.
"Em bình tĩnh, cứ để anh, phải vào để lôi cậu ấy ra. Cậu ta đang phê thuốc, không biết gì hết đâu."
Lại một lần nữa tôi chết đứng. Cái cảm giác khựng lại lọc cọc ở trong tim. Tê tái, ngỡ ngàng, bang hoàng, ngã gục. Trong lúc đó, Hải Minh cố gắng luồn tay vào cửa sau xe thông qua đám kính vỡ. Anh mở cửa sau rồi bò lên phía trước bên cạnh Duy Anh, mở khóa để cửa trước và đưa Duy Anh ra ngoài, trong khi tôi vẫn đứng đó hoảng hốt và vô dụng.
Hải Minh kéo Duy Anh về phía xe anh ta. Rồi nói:
"Giúp anh, đưa cậu ấy lên xe, chúng ta cần tới bệnh viện gấp."
Bất giác, trong ¼ của giây, tôi quay lại nhìn chiếc xe Q7 vỡ kính. Đó đâu phải xe của Duy Anh?
* * *
Bệnh viện 2 giờ sau đó, Duy Anh nằm hôn mê. Cảnh sát đang làm việc với Hải Minh về chiếc xe và những gì xảy ra sau vụ va chạm. Tôi ngồi bên giường bệnh, nắm lấy đôi bàn tay lạnh ngắt chẳng còn chút nồng nàn của Duy Anh.
Tôi cứ lẩm bẩm bên tai Duy Anh những điều tôi muốn nói với anh ấy. Bác sĩ chẳng hề cho tôi biết, Duy Anh sẽ phải nằm đấy đến bao giờ.. Người ta thậm chí còn nói anh ấy có nguy cơ sẽ thành người.. thực vật.. Sự hối hận dằn vặt trái tim tôi. Nỗi đau cào xé và cấu nát tôi thành từng mảnh nhỏ:
"Anh có thể tỉnh dậy không.. Tỉnh dậy và nói như mọi khi rằng.. anh yêu em, anh nhớ em.. anh cần em.. Hay chỉ cần anh tỉnh và nói.. cô là con cɧó ©áϊ, cô thật khốn nạn.. cô là con đàn bà tồi tệ.. Mà không.. anh nói gì cũng được.. em chỉ cần anh tỉnh dậy.. để em thấy anh như mọi ngày thôi.."
Tôi khóc, cứ độc thoại trong không gian của hai chúng tôi nhưng chỉ mình tôi còn đang "thức". Anh ấy đã ngủ say trong giấc ngủ của riêng mình. Độc ác để tôi gặm nhấm nỗi đau của sự tự vấn đầy ám ảnh. Lẽ ra, đêm qua, tôi nên nghe điện thoại của anh ấy. Hay chí ít trở lời điện thoại. Mà tốt nhất là, tôi phải về nhà với anh ấy.
Thay vì làm tất cả những điều đó, tôi lại gieo mình bên cạnh một người đàn ông mới quen chứ chẳng thân.. Tôi lại phản bội để rồi tỉnh queo khi anh ấy hôm nay phải nằm đây gầy yếu như thế này ư? Nếu con người ta có thể chết vì những mặc cảm tội lỗi, thì những lỗi lầm này chắc cũng có thể đủ sức gϊếŧ chết tôi..
Duy Anh là một người đàn ông tốt. Tốt dịu dàng và tốt cam chịu. Bỗng dưng tôi nhớ tới An Vi, tuổi thơ Duy Anh cũng bất hạnh như người chị. Đi qua những nỗi đau trong đơn độc khi còn quá nhỏ. Vậy mà tôi đã làm gì thế này, bỏ anh ấy lại một mình ư? Như tất cả những gì anh ấy từng phải chịu đựng trong quá khứ.. Lại một lần nữa.. anh ấy bị bỏ lại.. vì ai?
Giọt nước mắt cứ chảy dài trên má.. Muốn vỡ òa nhưng chẳng thể bật ra.
"Anh à, nếu anh tỉnh dậy em sẽ làm tất cả. Em hứa sẽ làm mọi thứ mà, chỉ cần anh đừng như thế này nữa.. Đừng làm em sợ.. đừng ngủ mãi.. thế này.."
Đôi bàn tay anh ấy vẫn thế, lạnh ngắt với khuôn mặt vô hồn.. tiếng máy móc xung quanh vẫn đều đều từng nhịp một.. Có sai lầm nào của tạo hóa hay không? Lôi kéo chúng tôi vào câu chuyện lòng vòng, không lối thoát..
Hải Minh gõ nhẹ vào cửa phòng cấp cứu. Tôi ngoái đầu nhìn lại, thấy anh ta ra ám hiệu gọi tôi ra ngoài. Hít một hơi thật sâu, tôi đứng dậy, bước ra khỏi căn phòng nơi Duy Anh đang nằm mê man.
* * *
Hải Minh lấy khăn giấy lau những giọt nước mắt đang nhòe nhoẹt trên hai má tôi. Anh thở dài:
"Em cần nghỉ ngơi một chút. Anh thấy em đã quá mệt rồi. Sức khỏe em đâu có tốt.."
Tôi lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế trong ban công bệnh viện. Đờ đẫn buông lời trong tâm trí dường như hoàn toàn trống rỗng:
"Có chuyện gì xảy ra với anh ấy vậy?"
"Cậu ấy dùng" nước biển "sau đó lái xe.. chắc shock thuốc. Cái này, anh sẽ hỏi rõ bác sĩ hơn. Lúc anh nhìn vào xe cậu ấy, thấy chai GHB bên cạnh, là anh đoán ra liền nên mới phá cửa để đưa cậu ấy ra."
Mắt tôi dãn ra, như một cái gì đó vừa đập vào đầu làm cho tôi tỉnh lại, thoát ra khỏi sự trống rỗng. Tôi trở lại trạng thái hoang mang cực độ:
"Nước biển? Ý anh là cái chất mà An Vi dùng? GHB?"
"Ừm, đúng, nó gây những ảo giác mạnh. Không phải lúc nào và không phải ai cũng có thể không mắc tác dụng phụ."
"Tại sao? Tại sao anh ấy dùng cái đó mà em không biết? Em sống với anh ấy cơ mà. Tại sao?"
"Không phải cứ sống với nhau là sẽ hiểu hết về sau. Em đừng kích động quá."
Hải Minh nắm lấy hai bàn tay tôi, anh đang cố gắng giúp tôi bình tĩnh lại. Tôi gục đầu vào vao Hải Minh, để anh ôm trọn lấy mình rồi khóc nức nở. Tôi không còn rõ là mình khóc vì cái gì nữa? Khóc vì sự phản bội đã làm tôi hoảng sợ hay khóc vì một hình ảnh khác mà tôi chưa từng biết về những người tôi luôn yêu thương, từng chung sống.
Tại sao những người xung quanh chúng ta, bỏ qua vẻ bề ngoài đơn giản, lại mang quá nhiều bí mật đến như vậy? Tại sao đôi khi chúng ta nghĩ rằng, chẳng có góc tối nào đằng sau họ, bởi chúng ta luôn bên họ, quá đỗi thân thiết để nghĩ mình hiểu biết rất nhiều.. Song, thực tế lại là những điều trái ngược.. Ta không được biết, hay đúng hơn là không hề biết những điều đáng ra.. ta phải biết.
An Vi là một con người khác hoàn toàn những gì tôi hình dung, và tôi chỉ biết cô ấy là ai khi cô ta điên rồ chết đi vội vã.
Duy Anh dịu dàng, hoàn hảo, nhẹ nhàng trong từng tiếng thở.. để rồi tôi ngỡ ngàng nhìn thấy bế tắc trong tâm trí anh chỉ khi tôi xa rời anh trong cõi hôn mê thực tại.
Vẫn biết cuộc đời là hành trình của những bất ngờ chẳng bao giờ dừng lại, nhưng tôi không biết phải tranh đấu ra sao với thực tại bải hoải này.
Để rồi, trong những giờ phút cần phải tranh đấu ấy.. tôi lại gục đầu nức nở bên Hải Minh – một người đàn ông không thuộc về mình.. xa lạ..