Chương 24: Đêm hôm đó
Trước ngực Địch Nam là một sự tiếp xúc mềm mại, nhẹ nhàng, do hơi ấm từ cơ thể mà nhịp tim anh đập nhanh hơn. Trong khi chỉ trích người khác thiếu kiểm soát thì anh lại đang làm gì, trong lòng lại đang nghĩ gì.
Mộ Lạc Lạc nhìn thấu sự vật lộn, đấu tranh trong lòng anh, bởi vì nắm tay anh nắm nổi lên cả gân xanh.
“Em là vợ của anh… anh muốn thế nào thì làm như thế ấy…” Cô nhón gót chân, bạo gan ôm lấy Địch Nam. Nếu anh vẫn cự tuyệt, vậy thì cô chỉ còn một con đường duy nhất là li hôn.
Cô đã suy nghĩ rất kỹ càng: Đồng ý ra nước ngoài, nhưng cô phải để hình ảnh của mình được lưu giữ trong lòng anh, thuộc về anh.
“Em vẫn còn là một đứa trẻ…” Địch Nam cố gắng không nhìn cô, không thành thật nói.
Mộ Lạc Lạc hơi cụp mắt xuống, tự mở cổ áo nhìn vào trong. Cô quan sát một lát, sau khi đã chứng thực mình là người trưởng thành, cô mỉm cười ngẩng đầu lên. Địch Nam nhìn sang chỗ khác một cách thiếu tự nhiên, không cần Mộ Lạc Lạc phải nói, anh cũng đã nhìn rõ.
“Thầy cũng đã nhìn thấy rồi phải không?” Mộ Lạc Lạc nghiêng đầu nhìn ánh mắt Địch Nam, vẻ mặt anh cố tỏ ra không chú ý đến.
Tiếng “thầy” đã kéo lý trí Địch Nam trở lại một chút. Anh đi thẳng đến phòng vệ sinh tìm chìa khóa phòng.
Mộ Lạc Lạc quay đầu nhìn theo… Thầy thật thông minh, biết chìa khóa không ở trên người cô, nhưng kịch bản mà cô thiết kế là khám phá cơ thể trước!
“Không thể tìm được đâu…” Cô tựa vào cửa, khıêυ khí©h Địch Nam.
“Đừng làm loạn nữa, người chịu thiệt thòi sẽ là em đấy.” Địch Nam ôn tồn nói.
“Cái gì gọi là chịu thiệt thòi, trừ khi anh muốn li hôn với em…” Mộ Lạc Lạc ngây thơ chớp chớp mắt. Cô xác định và cũng khẳng định, cô cần người đàn ông này!
Địch Nam không biết làm thế nào, thở dài. Khi anh đang chuẩn bị đóng cửa phòng vệ sinh, Mộ Lạc Lạc chạy lại, ngáng trước ngưỡng cửa, vô tình để lộ ra đôi chân trắng đẹp hoàn hảo. Cô đi chần trần, nghịch ngợm gõ chân xuống nền nhà.
Địch Nam một tay đặt lên trán, nếu nói anh không có chút phản ứng sinh lý nào thì đúng là dối trá.
“Chi bằng uống một chút rượu trước?” Mộ Lạc Lạc giúp anh điều chỉnh tâm lí. Cô tin rằng chỉ có vượt qua bước này, anh mới không coi cô như một đứa trẻ nữa.
Địch Nam đưa tay lên trán, một bà vợ “quan tâm đến dân tình” thế này biết tìm ở đâu?
“Em không phải là lần đầu tiên phải không?”
“Đương nhiên là không phải.”
Địch Nam nhíu mày. Mộ Lạc Lạc lại nói: “Lần đầu tiên đã sớm bị anh đoạt đi hồi mới nhập học rồi.”
Anh chỉ là có lòng tốt cho học sinh say rượu tá túc nhờ, không hề có chuyện hồ đồ gì!
Mộ Lạc Lạc lấy tay cuộn tròn mép áo, nghiêm túc nói: “Ông xã, hãy nghe em nói, hai chúng ta đều là người đã trưởng thành, liệu anh có thể thoải mái một chút được không? Đừng khó khăn, cứng nhắc thế, được không?”
Địch Nam định nói gì đó, nhưng lại không nói nữa.
Mộ Lạc Lạc tiến lên trước một cách tự nhiên, ngồi xổm trước đầu gối anh. Địch Nam cúi xuống nhìn cô, nhưng lại vô thức vuốt nhẹ mái tóc cô. Anh luôn tưởng tượng có một cô gái có thể lặng lẽ nhìn mình như bây giờ, cùng chia sẻ sự cô đơn với anh, có điều, anh không hề nghĩ rằng cô gái đó lại mang nét trẻ con, đôi mắt trong sáng ấy đã đánh gục trái tim anh. Anh rất muốn ôm cô vào lòng, không cần phải làm gì, chỉ cần ôm cô mà thôi.
Cơ thể Mộ Lạc Lạc bị đôi tay rắn chắc ôm lấy, má cô áp vào ngực anh, nhịp tim khi thì đập nhanh, khi thì bình lặng.
Vào lúc này, Địch Nam đã không còn là một thầy giáo cao xa vời vợi mà là một người đàn ông cô độc.
Anh dùng sự im lặng để che đậy cảm xúc, nhưng lại không ngăn được sự cô đơn trong lòng. Sự cô đơn luôn bên cạnh người biết cách tận hưởng cô đơn, nhưng anh lại là người bị bức vào sự cô đơn không lối thoát đó.
Mộ Lạc Lạc ôm chặt lấy eo anh, người anh thật ấm áp, nhưng lại mang một lớp lạnh lùng, xa cách ở bên ngoài. Cô biết, anh cần một cái ôm mang theo tình yêu thương, bất luận lúc này anh coi cô là người nào đi chăng nữa thì cô vẫn nguyện mang đến cho anh sự ấm áp.
“Thầy hãy cùng em, học cách sống vô ưu vô lo của em.”
“Hãy gọi là ông xã.”
Mộ Lạc Lạc ngây người, cẩn trọng nói: “Ông xã…”
Địch Nam dụi mặt vào bả vai cô, ôm cô thật chặt.
Giọng nói của người vợ khi gọi chồng, tựa như chén rượu làm say lòng người, một thứ tình cảm mềm yếu, lấp đầy sự trống rỗng trong đầu óc. Anh có tội, đã lợi dụng cô để thỏa mãn du͙© vọиɠ cá nhân của mình.
“Tại sao lại chọn anh?” Giọng nói của Địch Nam chùng hẳn xuống, ánh lên một sự cô đơn khó tả.
“Phải nói thật lòng sao?”
“Ừm, tốt nhất là như vậy.”
Những câu nói đầy ăn ý khiến Mộ Lạc Lạc băn khoăn, tâm trạng dường như chùng hẳn xuống: “Em sống rất tốt, không nhận ra có người khác đang buồn.”
Địch Nam ngây người, nhếch môi cười: “Đúng, hóa ra mình thích cái tên này.”
“Có thể anh thà chọn không hạnh phúc.” Mộ Lạc Lạc điều gì cũng hiểu, nhưng không hiểu tại sao những người này sống mệt mỏi như vậy.
Địch Nam mím môi cười, anh dùng nụ cười để giấu đi tâm trạng của mình, nhưng anh không yếu đuối, ngược lại kiên cường đến nỗi bản thân cũng phải khϊếp sợ.
“Chồng biết hút thuốc sao?”
“Thi thoảng.”
“Không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Biết rồi.”
Mộ Lạc Lạc khẽ mỉm cười, ngày đầu tiên nhập học, cô nhìn thấy anh ngồi thu lu một góc hút thuốc, một điếu rồi lại một điếu. Mộ Lạc Lạc bất giác bị đôi mắt âu lo đó hớp hồn, từ trưa đến tối, cô đứng ngây một chỗ, ngắm khuôn mặt anh, cho đến lúc anh rời đi, trong không gian vẫn lưu lại một nỗi buồn man mác, cho nên cô quyết định phải cứu lấy hoàng tử ưu phiền này, chia sẻ cho anh một chút niềm vui của cuộc sống.
Địch Nam khẽ vuốt mái tóc cô: “Mau đi ngủ thôi.”
“Không, mình cùng ngủ.”
Cô vẫn cứng đầu như xưa.
Địch Nam nhìn cô một lát, đột nhiên, anh vòng tay ôm eo cô, Mộ Lạc Lạc khẽ kêu một tiếng, kịp thời ôm chặt cánh tay anh, cái này là bắt đầu rồi hay sao? Đừng hỏi, thực sự vẫn có chút hồi hộp.
Địch Nam lật người, nhìn chiếc gối bên cạnh cô.
“Sẽ có một ngày em hối hận.”
“Không đâu.” Mộ Lạc Lạc bối rối vò ga giường, nhưng vẫn ung dung, yên tâm như lúc trước.
“Đừng có kì vọng vào anh quá nhiều, con người cũng sẽ thay đổi theo thời gian mà thôi.” Địch Nam nói những lời lẽ sắc nhọn như dao để tổn thương cô, anh đang cho cô một cơ hội để chạy trốn, cũng đang tự tìm cho mình một cơ hội để không làm cô bị tổn thương.
Quả nhiên, trái tim Mộ Lạc Lạc như bị thắt lại, cô cũng không biết tại sao mình lại cố chấp đến như vậy, là vì hoàng tử âu lo sao? Nói thật, cô rất sợ có một ngày, sự lạnh lùng của anh đánh bại cô.
Tuy nhiên, cô cũng không từ bỏ, kiên định nói: “Vẫn là câu nói đó thôi, sống qua ngày cũng không có gì phức tạp như vậy. Nhưng, nếu như anh để tâm trạng không tốt của anh lây sang em, em sẽ chủ động bỏ anh đó.”
Địch Nam khẽ cười: “Cũng có thể.”
“Đợi chút, không tắt đèn sao?” Em ngại…” Mộ Lạc Lạc nhìn đôi môi của anh lại rất gần, rất bình tĩnh.
Địch Nam khẽ cười không nói, thuận tay tắt công tắc, đàn ông thường không để ý đến những tình tiết nho nhỏ như vậy, hay nói cách khác, họ chú trọng đến sự kí©h thí©ɧ của thị giác. Hoặc nói cách khác, khi một người con gái đến với người đàn ông, anh ta muốn cô ấy là của anh ta. Không có cách nào có thể khiến cho đàn ông không động lòng.
Trong bóng đêm tĩnh mịch, chỉ có những tiếng thì thầm đượm vẻ bất an.
Địch Nam nói…
“Lạc Lạc, anh nói lại một lần nữa, anh không yêu em.”
“Sẽ yêu thôi. Em có thể đợi.”
“Sẽ phải đợi rất lâu đó. Có lẽ là cả cuộc đời này.”
Mộ Lạc Lạc do dự vài giây: “…Như thế vẫn đợi.”
Cô thừa nhận mình đang tức giận, ghét nụ hôn thờ ơ của anh.
Địch Nam trầm ngâm, anh không biết tại sao lại dùng nhiều lời lẽ vô tình làm tổn thương cô như vậy, cô nhất thời chịu đựng, nhưng trong lòng anh cũng không dễ chịu chút nào.
Anh khẽ rướn người, đôi bàn tay nhỏ bé nhưng có lực kéo anh trở lại, dịu dàng hôn anh, khẽ xoa dái tai anh, mang một hơi thở nồng ấm, dịu dàng.
…
Mộ Lạc Lạc run rẩy hôn dái tai anh, nhớ lại những bài học mờ ám mà cô nghe lũ bạn trong phòng nói. Đại học chính là môi trường có ảnh hưởng xấu tới người khác, mới bước vào là những đứa trẻ như tờ giấy trắng, và chui ra khoác trên mình đủ thứ màu sắc.
Địch Nam nhắm nghiền mắt cố gắng chịu đựng, cô có biết hành động này đang đùa với lửa không?
“Chồng ơi…”
Lại là một lời nói ngọt đến tận xương tủy, luôn luôn coi cô là một đứa trẻ, anh đã lơ đi một người con gái với sự dịu dàng bẩm sinh.
Hơi thở của Địch Nam bắt đầu có phần gấp gáp, lí trí đã ra lệnh cho anh ngay lập tức phải rời khỏi căn phòng này, nhưng tứ chi lại không thể.
Hôn lên vầng trán của cô, sống mũi, dừng lại bên đôi môi… Mộ Lạc Lạc không định cho anh thời gian suy nghĩ, chủ động tiến lại gần. Đầu gối khẽ chạm vào nhau, vô tình chạm vào bộ phận cứng và nóng bỏng.
Địch Nam ngây người, hiển nhiên anh đã không còn sức lực kháng cự sự trêu ghẹo của cô, trước mắt rõ ràng là một cô gái không chút kinh nghiệm, nhưng khiến anh mất cả thần trí. Hi vọng quá lâu quả nhiên không tốt.
…
Sự mềm mại của da thịt cô vượt quá trí tưởng tượng của anh, những nơi ngón tay cô đυ.ng chạm, một người con gái mềm mại như chiếc bánh kem.
Địch Nam mặc dù đã hưng phấn đến tột độ, nhưng lại nghĩ đến tội ác khi xâm phạm con gái chưa thành niên.
Tuy nhiên, ý nghĩ cuối cùng chỉ là suy nghĩ chớp nhoáng, đang cố phá vỡ thước phim độc nhất vô nhị, anh không có cách nào dừng lại, mê hồn bởi thân hình nhỏ xinh của cô, không thể cưỡng lại được.
Đôi tay Mộ Lạc Lạc nắm chặt chiếc gối, đau quặn lưng, cô không ngờ Địch Nam lại hung dữ như vậy, anh làm cô không còn cơ hội để thở. Hỏi cô lấy lệ, có đau không, cô nói hơi đau, anh hưởng ứng theo, nhẹ nhàng trở lại tốc độ bình thường, được một lúc lại tăng tốc tấn công khiến cô mất cả phương hướng.
“Thầy Địch, em…”
“Ðừng gọi thầy, cảm giác như anh đang là kẻ biếи ŧɦái.”
“….”
Mộ Lạc Lạc qua cơn đau bật cười khúc khích, cảm giác ấy thật kì diệu, hai người vốn không quen biết nhau, nhưng chỉ sau một đêm mặn nồng, thân thể giao hòa làm một, anh cũng không ngại ngùng xoa vuốt thân thể cô. Cô thích đôi bàn tay thô ráp của anh, từ chỗ ngại ngùng, cô xoay người lại để anh dễ dàng đưa cô vào nơi chưa biết đến. Không phân biệt được là tốt hay không tốt, dù thế nào đi nữa cùng là một lần trải nghiệm.
“Tại sao anh toàn tránh né, không nhìn thẳng vào vấn đề vậy?”
“Hử?...”
“Mình kết... hôn... rồi." Mộ Lạc Lạc bắt buộc phải to tiếng nhắc nhở anh, Địch Nam là chồng chính danh ngôn thuận của cô.
Câu nói vừa bật ra, vẻ lo âu của Địch Nam đã dần dần giãn ra, Mộ Lạc Lạc là vợ danh chính ngôn thuận của anh.
“Không sai…”
“Cái gì không sai? Hử?”
Địch Nam lật người nằm ngửa ra giường, thuận thế đưa Lạc Lạc ngồi lên trên, chuyển động lên xuống nhịp nhàng, ánh mắt ngốc nghếch, hơi thở hổn hển, dường như việc vừa nhắc đến thật không đúng lúc, càng khiến anh rạo rực hơn.
“Người ta là lần đầu tiên, anh là người như vậy sao, một chút dịu dàng cũng không có, hic…”
Mộ Lạc Lạc cuối cùng cũng không chịu được bèn lên tiếng.
Ðịch Nam ôm eo kéo cô vào lòng, vốn định an ủi vài câu, nhưng anh đã phạm phải một lỗi, sự chậm chạp đầy mạnh mẽ và dịu dàng khiến anh thêm lần nữa rạo rực.
“Chồng ơi, giảm tốc độ một chút có được không...” Mộ Lạc Lạc bò ra giường, ôm chặt chiếc gối.
Địch Nam khàn khàn nói: “Em hãy chạy vào nhà vệ sinh với tốc độ nhanh nhất. Anh chưa gọi thì em đừng ra.”
Lúc này anh chỉ có thể dùng cách này để khống chế sự hủy hoại của mình đối với người vợ trẻ.
“Vâng!” Mộ Lạc Lạc trả lời dứt khoát, quay đầu nhìn Địch Nam, dưới ánh trăng sáng vằng vặc, cô có thể nhìn vào sâu thẳm trong đôi mắt anh, dường như nó chứa đầy du͙© vọиɠ.
“Em không sao, phải kiên trì tới cùng…” Mộ Lạc Lạc dễ dàng thỏa mãn, có câu nói đó của anh là đủ rồi.
Địch Nam ngây người, không định thần được cảm giác lúc này như thế nào. Anh nhấc bổng cô lên, đi thẳng vào phòng tắm, đặt cô vào bồn tắm đầy nước ấm, tiện tay đóng cửa nhà tắm.
Trong phòng tắm yên tĩnh không đầy một phút, Mộ Lạc Lạc hét vọng ra.
“Chồng ơi, em sẽ có em bé không?”
“Không đâu.”
“Tại sao lại không chứ?”
Địch Nam lo âu thở một hơi, bởi vì giữa đường bị hủy rồi.
“Lạc Lạc, kế hoạch ra nước ngoài anh chưa nhắc đến sao?” Anh đang có suy nghĩ như vậy, nhưng vẫn chưa chính thức nói ra.
Tắm xong, Mộ Lạc Lạc vốn nghĩ sẽ cũng anh nói chuyện, nhưng chỉ gối đầu lên cánh tay Địch Nam một lúc, cô đã ngủ mê mệt.
Ðịch Nam khẽ nhìn cô vợ nhỏ bé trong lòng mình, có lẽ đó chỉ là sự hấp dẫn của xá© ŧᏂịŧ, anh đã dao động.
***
Trưa ngày hôm sau, người quản gia gõ cửa.
“Thiếu gia, Chủ tịch Hàn đang đợi ở phòng khách.”
Ðịch Nam không hài lòng tỉnh dậy, lạnh lùng mở cửa: “Nói tôi không có ở nhà.”
“Nhưng, Chủ tịch Hàn đã biết thiếu gia có nhà.” Người quản gia khó xử. Bố con nhà này thật buồn cười.
“Chủ tịch Hàn? Có rất nhiều người họ Hàn…” Mộ Lạc Lạc dụi dụi mắt, nhưng không thể nhấc nổi mi mắt lên, Địch Nam nhất định đã hút hết nguyên khí của cô rồi, buồn ngủ quá.
Địch Nam cau mày, không có việc gì sẽ không đến Tam Bảo điện.