Tú Sắc - Thất Tú

8.53/10 trên tổng số 15 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Editor: Lyl Xuyên qua Tây huyễn cùng với hệ thống trò chơi, nghĩ cũng thật tuyệt. Xuyên qua thành một shota có bề ngoài ẻo lả như con gái, đậm chất nữ tính. Tạm thời cũng không có gì đáng sợ mà điều đ …
Xem Thêm

Chương 25: Thi đấu bắt đầu
Vài năm đã trôi qua, Diệp Lâm cũng có chút hiểu biết về Garfield, nhân sinh quan thế giới quan giá trị quan của người này chỉ có một chữ: tiền! Tất cả thứ khác đều không cần để vào mắt, nhưng phải thừa nhận chính là, năng lực của người này không tầm thường, chỉ cần hắn muốn thì có rất ít chuyện không làm được, ở trong các bạn cùng lứa tuổi, tâm cơ thủ đoạn cùng trình độ trưởng thành đều vượt xa người khác một mảng lớn, Diệp Lâm không biết gia đình như thế nào mới có thể tạo nên một người như vậy, nhưng y biết, nếu Garfield hạ quyết tâm phải làm được mà nói, hắn sẽ không thiếu quyết tâm kiên nhẫn cùng nghị lực đi làm, dường như sẽ không có biện pháp mà hắn không thể nghĩ ra.

Tỷ như lúc trước, để giữ gìn con gà mái biết đẻ trứng vàng là mình đây —— khụ, dùng từ này để so sánh bản thân thật đúng là quái dị… Nhưng mà thật sự là như thế, Garfield chính là đối xử với mình như vậy! Ngay cả Lanberen, thân là ma đạo sư lại cũng không thể xử lý được Ian, Garfield lại chỉ dùng thời gian một buổi tối đã đuổi Ian khỏi hv, thậm chí ngay cả Baron cũng bị liên lụy, vì thế mà gia tộc hắn phải trịnh trọng xin lỗi Berysford mới coi như xong việc.

Mà mãi cho đến khi sự kiện chấm dứt cũng không có ai biết được chuyện này là do Garfield làm, đây mới là thủ đoạn cao minh chân chính.

Những việc Garfield làm cực kỳ đơn giản, hắn đem tư liệu hộ tịch cùng với tất cả những báo cáo điều tra chứng minh Ian đã ra đời từ mười bảy năm trước lặng yên không một tiếng động đặt ở trên bàn ăn sáng của một vị nguyên lão nghiêm khắc coi trọng quy tắc nhất Berysford. Nơi Ian sinh ra cách đô thành không xa, chuyện này vốn không phải không có sơ hở, muốn điều tra cũng không khó, bản thân Baron tuổi cũng không lớn, làm việc còn chưa tới trình độ cẩn thận, ngược lại, Ian có ý che giấu, nhưng năng lực của hắn không thể nào thay đổi tư liệu hộ tịch ở chỗ quan trị an, hắn chỉ là một bình dân, nếu đã có thư đề cử, như vậy thẩm tra căn bản có thể xưng chỉ là một hình thức mà thôi, căn bản không ai đi kiểm tra đàng hoàng, hoặc đổi một cách nói khác, căn bản không có ai quan tâm hắn rốt cuộc có phải báo lên mười hai tuổi hay không. Mà sau khi chuyện này lộ ra, vị nguyên lão kia đương nhiên sẽ không thể dễ dàng tha thứ trong Berysford có loại hiện tượng nói dối hoang đường này, cùng ngày trực tiếp khai trừ Ian, về phần Baron thì phải ăn một lần cảnh cáo.

Việc này nói thì cũng không khó, nhưng Garfield hoàn thành việc này trong một đêm, có thể thấy được quyết đoán cùng động lực của hắn là trẻ con cùng tuổi phải kém xa.

Tất cả hành vi xâm hại lợi ích tiền tài của Garfield đều là đối nghịch với hắn! Vì thế vô cùng bất ngờ chính là, Garfield ngày thường bận đến không thấy bóng dáng lại nhiệt tình với giải thi đấu này nhất, trên thực tế, nửa đêm lúc trở về hắn đã báo danh sáu người bọn họ!

… Đây rốt cuộc là tốc độ gì…

Với chuyện này Archie đưa ra kháng nghị nghiêm trọng, đáng tiếc chính là không có hiệu quả, bị Garfield vô tình đè xuống.

“Vốn còn có người mời ta tham gia đội ngũ của bọn họ.” Casimir ngoáy ngoáy tai nói.

Garfield cười lạnh, “Ngươi xác định những người đó có thể vào được trận chung kết? Bọn họ đánh thắng được Auckland hay là đánh thắng được Lind!”

Casimir kẹt.

Auckland căn bản là không tiếp lời cùng bọn họ, tự ý tao nhã mà lật cuốn sách ma pháp cổ xưa vừa nặng lại vừa dày, hắn không giống Casimir, tuy rằng cùng lớn lên ở đô thành, quen biết rất nhiều đứa trẻ quý tộc tuổi xấp xỉ, nhưng tính cách hắn đã định trước là không kết được bạn bè gì, trên thực tế, trừ Casimir ra, hắn hầu như không có bạn bè gì đáng nói.

Được rồi, hắn cùng Casimir vẫn là vì có chút quan hệ họ hàng nên Casimir mới bị người trong nhà hắn bắt buộc quan tâm đến mình.

Nhưng dù vậy vẫn là có không ít người đến mời Auckland, người như thế không phải xuất phát từ mục đích khác, cũng chẳng phải thật sự coi Auckland là bằng hữu, mà là thuần túy nhìn trúng thực lực của hắn.

Diệp Lâm nhìn nhìn bốn phía, trong sáu người bọn họ, y hiểu tương đối rõ cũng chỉ có thực lực của Casimir, thậm chí ngay cả Xavier cũng đã rất lâu chưa thấy hắn ra tay, vài năm này bất luận là mình hay hắn đều quá quá bận rộn. Casimir cùng lớp y, cũng không suốt ngày vội vội vàng vàng như Garfield, cho nên trong ban đấu khí của bọn họ năm nay, ai cũng biết Casimir là người nổi bật, còn chưa thành niên cũng đã là kiếm sĩ cấp sáu, thiên phú như vậy đủ để khiến đại bộ phận người khϊếp sợ. Mà Auckland cũng không nhàn rỗi gì, đã sớm là một ma pháp sư trung cấp.

Hai người kia đều là người được những đội ngũ mạnh trong giải thi đấu lần này phát ra lời mời đầu tiên, cho dù là năm thứ sáu cũng có không ít các học trưởng học tỷ(1)

tới hỏi ý bọn họ.

Còn Archie cùng Garfield ở toàn Berysford đều thuộc một loại tồn tại tàng hình, Diệp Lâm cùng Xavier lại nổi danh ở những phương diện khác, thân phận luyện kim thuật sư trung cấp của Diệp Lâm khiến cho y bị khắp nơi theo đuổi, nhưng hạng mục thi đấu võ đài lần này là không cho phép sử dụng quyển trục cùng nước thuốc ma pháp, cho nên ở trên người y đương nhiên sẽ không có bao nhiêu điểm chú ý, Xavier cũng không phải nhân vật không có tiếng tăm gì, ai cũng biết hắn là một tên cuồng học tập, tên gọi tắt học bá, tên này chọn đặc biệt nhiều môn còn chưa tính, lên lớp không thiếu cũng không đi muộn về sớm còn chưa tính, cố tình mỗi lần thi đều phải đè những người khác một đầu! Người ta thi bốn năm môn, hắn phải thi mười bốn mười lăm môn! Nhưng cho dù có như vậy, luận văn cùng báo cáo hắn viết vĩnh viễn xinh đẹp xuất sắc hơn người khác, bất luận ở trong trường học nào, học bá vĩnh viễn là nhân vật làm cho người ta hâm mộ ghen tỵ, cũng cùng là đối tượng ước mơ kính yêu trọng điểm, huống chi Xavier còn có khuôn mặt như vậy.

Rời khỏi hoàn cảnh sống nơi đầu đường xó chợ, tao nhã cùng cao quý thuộc về tinh linh trên người Xavier càng ngày càng thêm tự nhiên, đặt ở trên người một tinh linh có lẽ sẽ không quá khác thường, nhưng ở trong một đám trẻ con chưa lớn, một cái nhấc tay một cái giơ chân đều tràn ngập khác biệt với người thường, học bá còn chưa tính, học bá dáng người cao gầy thon dài, diện mạo tuấn mỹ mê người, đó tuyệt đối không phải một câu làm người ta hâm mộ ghen tỵ là có thể hình dung!

Diệp Lâm may mắn chính là mấy năm nay Xavier đều rất bận rộn, bận đến căn bản không có thời gian để ý tới bất luận một em gái nào, nếu không y còn phải kiêm thêm thân phận đuổi nữ nhân cho Xavier, đây là muốn bao nhiêu bi thôi! Y cũng không muốn một ngày nào đó trong tương lai bọn họ lại chẳng hiểu sao bị hãm hại trên tay một nữ nhân nào đó. Ừ, chuyện này không phải không có tiền lệ, tỷ như một trong những nguyên nhân rất lớn khiến Xavier thất bại, chính là bởi vì một em gái ——

Từ từ, vì sao nghĩ đến cô nương kia thì mình lại khó chịu như vậy chứ? Khụ, rõ ràng lúc đọc tiểu thuyết không có cảm giác này mà…

Lại nói tiếp, có lẽ không lâu sau bọn họ sẽ gặp được cô gái kia thôi. Diệp Lâm nhịn không được liếc mắt nhìn Xavier một cái, cũng vừa đúng lúc Xavier nhìn qua “Làm sao vậy?”

“Không có gì…” Diệp Lâm không thể nào nói cho hắn biết, nếu như không có mình xuất hiện, hắn sẽ có một con gái nuôi kiêm đồ đệ vừa là thiên sứ vừa là ác quỷ, nữ ma đầu vốn kính yêu đắm say Xavier nháy mắt liền yêu nam chính chủng mã cái gì, thật sự là thương không dậy nổi, phản bội không chút nương tay, đương nhiên, bởi vì có mình xuất hiện, Xavier nếu dám thu nữ đồ đệ mà nói, mẹ nó, y bóp chết nàng trước sau đó sẽ bóp chết hắn!

Một trong những luật lệ sắt để sống sót trong thế giới văn chủng mã: rời xa tất cả sinh vật giới tính nữ.

Diệp Lâm bái Nathaly làm sư phụ là một trường hợp đặc biệt, nhưng đồng thời y cũng đã làm tốt các loại chuẩn bị nếu có một ngày đứng ở mặt đối lập với các nàng thì sẽ như thế nào. Y nghĩ, y vẫn là một người rất ích kỷ, nếu thật sự có một ngày như vậy, mạng của bản thân chung quy quan trọng hơn mạng các nàng.

Cho nên Diệp Lâm không chỉ nhìn chằm chằm Xavier bản thân y đối với tất cả cô nương cũng là tôn trọng mà không gần gũi.

Garfield đang thao thao bất tuyệt thuyết phục Archie, Diệp Lâm lại đang thất thần, mãi cho đến khi Garfield gọi y thì u mới mờ mịt nhìn qua, “A?”

“Cho nên cứ quyết định như vậy!” Garfield vỗ tay một cái, vừa lòng gật gật đầu, “Ký cái tên lên trên này!”

Tuy rằng hắn đã báo danh xong, nhưng mỗi thành viên trong đội đều phải ký một thỏa thuận thi đấu, ở trên tờ thỏa thuận này có thêm ma văn đặc biệt, một khi ký tên là nhất định phải tuân thủ các loại quy tắc của trận đấu.

Diệp Lâm tiếp nhận tấm da dê, mắt mở trừng trừng mà nhìn Archie khuất phục trước áp bách của Garfield…

“Ngươi thiếu nhiều tiết như vậy, nếu không nghĩ biện pháp thì cẩn thận không tốt nghiệp được! Nếu đại biểu Berysford thi đấu thắng lợi thì có thể lập tức được sáu học phân! Đây mới là lối thoát duy nhất của ngươi a, Archie!” Garfield giọng điệu thành khẩn.

Archie quả thực muốn rơi lệ đầy mặt, nguyên nhân hắn thiếu tiết còn không phải bởi vì chứng sợ gái nghiêm trọng kia sao, hiện tại bắt hắn đi tham gia trận đấu còn nhiều nữ nhân hơn, đây chẳng phải đang lừa người sao!

Ngược lại Auckland cùng Casimir ký rất thoải mái, hai người bọn họ vốn đã muốn tham gia trận đấu lần này, tham gia vào đội ngũ này hay đội ngũ kia thì có bao nhiêu khác biệt? Huống chi, không thể phủ nhận chính là, một ký túc xá kỳ ba này của bọn họ ở thực lực thì thật đúng là không kém, cho dù là Archie bình thường nhìn ngốc nhất, trên thực tế cũng đã là ma pháp sư trung cấp, hoàn toàn có thể dùng thâm tàng bất lộ(2)

để hình dung.

Diệp Lâm cùng Xavier trao đổi một ánh mắt sau đó ký tên xuống, chỉ có bọn họ biết, đối với bọn họ mà nói, tờ thỏa thuận da dê này không có nửa phần lực ràng buộc ——

Bởi vì tên là giả, ma văn chỉ có thể tác dụng với tên thì có năng lực có ích lợi gì?

Mùa đông năm nay qua thật chậm, đến tháng ba mà dòng nước lạnh trên đại lục Anya còn chưa lui, mãi cho đến khi giải thi đấu này mở màn, hai ngày trước còn vừa mới rơi một trận tuyết lớn.

Thi đấu lựa chọn của Berysford diễn ra ở nhà thách đấu riêng biệt, cách đại điện đấu khí cũng không xa bao nhiêu, đỉnh trời hình cung tròn làm cho Diệp Lâm luôn nghĩ đến sân vận động lớn ở kiếp trước, mà nơi này cũng hoàn toàn không nhỏ hơn so với sân vận động có thể chứa mấy vạn người, chỉ là thiết kế lại mang phong cách kỳ huyễn, tỷ như khán đài lợi dụng ma pháp đặc biệt lơ lửng ở giữa không trung.

“A, đội ngũ này lại chỉ có sáu người! Chỉ cần một người không cẩn thận vắng mặt thì thi đấu cũng xong luôn nha…”

“Ôi trời ơi, tình nhân trong mộng của ta lại có thể đều ở nơi này!”

“Chờ một chút, không có ma pháp sư hệ hỏa lực tấn công mạnh sao? Hình như phần lớn đội ngũ đều sẽ trang bị một người a! Hai hệ thủy băng, hai hệ mộc ám, hệ vô? Đây gọi là cái gì chứ…”

“Ai nha, nếu đắc tội Lind thân mến ở đây, liệu về sau cậu ấy có thể không bán quyển trục cho đối phương không nhỉ, hì hì.”

“… Đội ngũ ba kiếm sĩ ba ma pháp sư thật ra vẫn rất hiếm thấy, chẳng qua không có ma pháp sư hệ thổ mà nói, chẳng lẽ muốn để kiếm sĩ đến cứng rắn chống lại tấn công của đối phương sao?”

“Sal! Sal! Sal thân mến nhất định phải là quán quân nha~”

“Cấu tạo đội ngũ này thật sự là rất kỳ quái!”

“…”

“…”

Đủ loại âm thanh ồn ào chui vào trong tai Diệp Lâm, y vẫn luôn cảm thấy có cái gì kỳ quái trà trộn vào… → →

Mẹ kiếp, mãi cho đến khi sắp lên sân đấu y nghe được những lời nghị luận sôi nổi kia mới ý thức được tổ hợp sáu người bọn họ có bao nhiêu không chủ lưu, cứ cho là tổ đội đánh quái thăng cấp đi, cho dù là đội dao phay không có vυ" em trị liệu, tốt xấu cũng phải có một kháng quái chứ, huống chi ma pháp sư hệ hỏa tấn công mạnh trong khái niệm bình thường, trong bọn họ không có một người, ma pháp sư hệ thổ có thể tạo ra bảo vệ hiệu quả không nhìn thấy, ma pháp sư hệ lôi hệ quang có thể khống chế đối phương hoặc tăng trạng thái cũng chẳng thấy đâu, đây có đều là cái bố trí quái quỷ không giải thích được gì! Cho dù là ma pháp sư hai hệ cũng căn bản không nhìn ra mấy hệ này trên sân đấu có bao nhiêu ưu thế! Ngay cả ba kiếm sĩ đứng ra cũng chỉ có Casimir nhìn có vài phần khí thế, Garfield vừa gầy vừa cao vừa nhìn đã biết chính là đi con đường đạo tặc không nên xuất hiện trên sân, còn bản thân mình? Khụ, Berysford còn có bao nhiêu người nhớ rõ y là một kiếm sĩ, còn là một cao thủ ngay năm học thứ nhất đã nghiền áp đối thủ làm cho đối phương mất mất hai học phân?

Trên thực tế, sau khi y đột phá luyện kim thuật sư trung cấp thì chẳng có bao nhiêu người còn nhớ thân phận kiếm sĩ của y nữa.

Một đội ngũ bố trí hoàn toàn không khoa học không chủ lưu như vậy, cố tình lại có “đoàn hậu viên đội cổ động viên” mạnh mẽ nhất, tiếng thét không dứt bên tai, ừ, đây căn bản mới là chuyện không khoa học nhất ấy chứ…

Không nhìn thấy Archie bên kia đã bắt đầu miệng phun hơi trắng sao?

Một giây biến thành quỷ danh bất hư truyền, Diệp Lâm sâu sắc cảm thấy, chỉ cần Archie vừa lên sân đứng đã đủ dọa lui những đối thủ có lá gan không lớn.

“Xuất phát!”

Garfield ý chí chiến đấu sục sôi.

Trận đầu của bọn họ đã không tính may mắn, đối thủ rõ ràng là học trưởng học tỷ cao hơn bọn họ một lớp đặc biệt chạy về từ địa điểm thực tập, thung lũng Barbaracot, bố trí tiêu chuẩn ma pháp sư hệ hỏa, ma pháp sư hệ thổ, thêm ma pháp sư hệ quang ma pháp sư hệ lôi, lại thêm hai kiếm sĩ công thủ hai tay hai kiếm lớn.

Mẹ nó có cần không khoa học như vậy không!

Có so sánh, bên bọn họ này quả thực là một đám ô hợp không chủ lưu a!

Hơn nữa đối phương đã sớm làm quen đầy đủ trong thực tiễn, mà bên ta? Đừng nói làm quen, ngay cả đồng bạn rốt cuộc có trình độ thực lực như thế nào cũng hoàn toàn không rõ ràng lắm…

“Đánh như thế nào?” Trước khi lên sân đấu, Casimir hỏi.

Xavier bình tĩnh mỉm cười, “Đơn giản, một đối một xử lý là được, tự mình chọn một người đi.”

Diệp Lâm: “…”

Auckland: “Ừ, ta chọn ma pháp sư hệ hỏa kia.” Hai hệ thủy băng đánh hệ hỏa đó là nghiền ép.

Garfield cười hì hì, “Tên cao to tóc vàng tay cầm hai kiếm kia để cho Casimir, tên cao gầy còn lại là của ta.”

Archie: “Phù ——” Hơi trắng lạnh lẽo chậm rãi phun ra, lạnh đến gần như muốn rơi mảnh băng, cô gái nào đó trong đội ngũ đối phương hầu như không dám nhìn thẳng Archie biến thân trọn vẹn thành vong linh.

Diệp Lâm: “…”

Mẹ kiếp, bố trí đội ngũ không khoa học thì cũng thôi đi, ngay cả phương pháp cũng đơn giản bạo lực như vậy, mẹ nó, ngay cả cái chiến thuật cũng không có?! =_=

(1) Học trưởng học tỷ: Đàn anh đàn chị lớp trên

(2) Thâm tàng bất lộ: Cao thâm bị giấu kín ko lộ ra ngoài

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: viết một chút về bố trí

Casimir: kiếm sĩ cấp sáu. (con đường da dày thịt béo, phòng cao)

Garfield: kiếm sĩ cấp năm. (con đường đạo tặc bạo lực, mẫn cao)

Auckland: ma pháp sư trung cấp. (hai hệ thủy băng, dòng kỹ thuật)

Archie: ma pháp sư trung cấp. (hệ vô, dòng u linh, ma pháp không tiếng động)

Boss: hai hệ mộc ám. (dòng tàn bạo không giải thích…)

Diệp Lâm: xoay vòng khiêu vũ nhấc chân tung hoa

Diệp Lâm: … Hình như có cái gì kỳ quái trà trộn vào đúng không… =_= (← cái thứ kỳ quái đó chính là ngươi a!”

Thêm Bình Luận