Chương 29: Trứng gà
Loan Loan nghi hoặc nhìn hai người.
Lý Đại Thạch thở hổn hển hai cái, lúc này mới dùng tay áo lau lau mồ hôi trên trán. Thấy một nữ tử da trắng nõn, mặt mày thanh tú trong sân đang nhìn chằm chằm hắn, thầm nghĩ đây chắc là vợ Bách Thủ, không khỏi có chút lúng túng. Mới vừa rồi vội vàng đuổi theo, giày cũng chưa kịp đổi lại, dính đầy bùn đất, trên ống quần cũng bẩn không kém. Làm ruộng từ trưa đến giờ, trên người còn nồng nặc mùi mồ hôi.
Hắn nhìn Loan Loan lúng túng cười cười, sau đó hướng về phía Lai Sinh vẫn luôn cảnh giác nhìn hắn nãy giờ nói: “La… Lai Sinh, đưa trứng gà…à cho ta!”
Lai Sinh giấu tay ra sau lưng, nói: “Cái gì của ngươi, đây là ta nhặt được, là của ta!”
“Lai Sinh ngươi, đây là…à gà mẹ nhà ta mới đẻ… đẻ trứng, lúc nào… lúc…úc nào thành của ngươi hả?” Lý Đại Thạch nhìn chằm chằm Lai Sinh lớn tiếng nói.
“Dựa vào cái gì mà nói gà mái nhà ngươi đẻ, mà không phải gà nhà ta đẻ?”
“Ta thấy ngươi cầm trứng gà từ nhà… nhà…à ta đi ra.”
Loan Loan đứng trong sân nhìn hai người ngươi một câu ta một câu, nàng liền biết trứng gà này nhất định của nhà người ta, còn là một người cà lăm. Vốn muốn tiến lên trước khuyên hai câu, nhưng một kẻ ngốc và một tên cà lăm ồn ào khí thế ngất trời, chẳng có chút khe hở nào cho nàng chen lọt, rồi lại nói, ở trong thôn, nhà các nàng vốn không được chào đón.
“… Nếu ngươi không đưa…ưa trứng gà cho ta, có tin ta…ta…a quất ngươi không?” Nói lâu như vậy mà không hiệu quả, Lý Đại Thạch phát hỏa.
“Ngươi, cái tên cà lăm kia, ngươi dám đánh ta, ngươi đánh thắng được ta sao? Có tin ban đêm ta đổ phân ở cửa nhà ngươi không…?” Lai Sinh vừa rống to vừa múa may, lộn tới lộn lui trong sân ầm ĩ với Lý Đại Thạch: “Ngươi tới đi, ngươi tới đánh ta đi…”
Lý Đại Thạch giận đến đỏ mặt, nhặt một tảng đá lên nhưng ngại Loan Loan ngồi trong sân mà không dám ném, tức đến độ đứng ngoài hàng rào dậm chân.
“Con ơi, Đại Thạch ơi…” Lúc này, bên cạnh sườn núi truyền đến tiếng gọi.
Loan Loan nhìn lại, một phụ nhân hơn 40 tuổi mặc quần áo vải thô vội vã đi tới, trước kiểm tra từ đầu đến chân Lý Đại Thạch một phen, thấy hắn không sao, chỉ là sắc mặt có chút khó coi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Trên đường từ ruộng về nhà bà đã nhìn thấy nhi tử chạy lên trên núi, còn mắng Lai Sinh. Đứa nhỏ này sao lại thích phân cao thấp với một kẻ ngốc chứ?! Con trai mình là người trung thực, chỉ hơi cà lăm, nói chuyện không thuận tiện. Lai Sinh suốt ngày điên điên khùng khùng, nếu khiến con trai nhà bà bị thương thì thiệt thòi rồi, may là không có chuyện gì.
Mẹ Đại Thạch vỗ vỗ bụi đất trên người Lý Đại Thạch, nghiêng mắt nhìn Lai Sinh trong sân nói: “Con à, con so đo với một kẻ ngốc làm gì, hắn là kẻ ngốc, con đâu có ngốc!”
Nói xong, bà khẽ ngạc nhiên, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lai Sinh đứng trong sân.
Sao tên ngốc này lại chạy vào đây? Trời ạ, thật xui, kẻ ngốc mất mạng cũng đáng.
Vội vàng lôi kéo con trai đi xuống sườn núi, nhỏ giọng nói: “Con à, về nhà với mẹ, chớ đứng đây!”
Lý Đại Thạch rút tay về, hung hăng trợn mắt nhìn Lai Sinh trong sân, nói với mẹ hắn: “Mẹ về trước đi, Lai Sinh lấy… lấy..y trứng gà của chúng ta, co…con muốn lấy lại!”
Mẹ Đại Thạch vốn sợ con trai dính xui, muốn nhanh chóng xuống núi, vừa nghe thấy trứng gà nhà mình bị lấy mất, lập tức quay trở lại, chỉ vào Lai Sinh trong sân nói: “Lai Sinh, có phải ngươi lấy trứng gà của chúng ta không, mau trả lại.”
Lai Sinh co rụt tay lại: “Ta không lấy.”
“Giỏi cho Lai Sinh ngươi, ngươi vừa…vừa mới thừa nhận lấy…lấy..y rồi, giờ lại không dám thừa… thừa nhận.” Lý Đại Thạch trừng mắt. Hai quả trứng này cầm ra chợ có thể đổi được bạc, hắn nhìn Loan Loan vẫn ngồi trong sân không lên tiếng, nói: “Chuyện này, vợ Bách Thủ cũng nghe thấy kìa.”
Nói xong, mẹ Đại Thạch nhìn về phía Loan Loan. Lai Sinh bĩu môi cúi thấp đầu.
Loan Loan để tấm vải thô mới vá được một nửa trên tay xuống, áp dụng nguyên tắc hòa khí sinh tài, mỉm cười nói với hai người ở ngoài viện: “Hai vị có muốn vào nhà ngồi một lát không, có việc từ từ thương lượng, mọi người đều ở cùng thôn cả.”
Có câu nói: không đưa tay đánh mặt người tươi cười, còn là một cô nương nữa! Lý Đại Thạch vốn là người thành thật, thấy Loan Loan nói chuyện dễ nghe như vậy, mà mình đứng ở ngoài nhà người ta ồn ào một trận lớn, có chút xấu hổ gãi gãi đầu, cười hì hì nói: “Tất cả mọi người đều ở cùng thôn, chỉ là chút… chuyện nhỏ, chỉ cần hắn trả ta trứng… gà là… được rồi.” Vừa nói vừa muốn nhấc chân đi vào sân thì bị mẹ hắn đưa tay kéo trở lại.
Mẹ Đại Thạch bất chấp đang đứng bên ngoài, đập lên đầu Đại Thạch, nhỏ giọng nói: “Không cho đi vào, con quên những gì mẹ nói rồi sao?”
Lý Đại Thạch nhất thời sửng sốt, đỏ mặt ngượng chín người.
Loan Loan thầm than một tiếng, không phải mệnh Bách Thủ chỉ hơi cứng rắn một chút thôi sao? Có cần thiết phải như vậy không? Không nhận ý tốt thì thôi vậy, xoay người ngồi xuống tiếp tục vá bao bố.
Lý Đại Thạch gãi gãi đầu, lúng túng nhìn Loan Loan, nhưng hắn không thể làm trái ý mẹ được.
Mẹ Đại Thạch cảm thấy không nên ở chỗ này lâu, bà coi như vùi nửa người trong đất rồi, nhưng con bà còn rất trẻ, cho nên hắng giọng nói với Lai Sinh: “Lai Sinh, trả trứng gà nhà ta lại đây.”
Lai Sinh cúi đầu nhìn Loan Loan đang vá bao bố, ngồi trên ụ đá nghịch hai quả trứng, buồn bực nói: “Trứng này không phải bà đẻ, sao phải trả cho bà?”
Mẹ Đại Thạch trừng mắt, hai tay chống eo, chỉ vào Lai Sinh lớn tiếng nói: “Tiểu tử thúi, ngươi có trả hay không? Lão nương không phải gà, trứng này đương nhiên không phải ta đẻ! Nếu ngươi không trả ta sẽ mách cho ông nội ngươi đấy.”
Vừa nghe đến ông nội, Lai Sinh tức giận nói bừa, hồi lâu rống lên một câu: “Ai đẻ bảo người đó đến lấy!”
Rốt cuộc Loan Loan xì một tiếng bật cười, nhưng ngại hai người mặt đen như gan heo ngoài sân, nàng nén trở về. Khụ một tiếng, nói với Lai Sinh: “Lai Sinh, trả trứng gà lại cho Đại Thạch đi. Chuồng nhà ta có nuôi gà, chờ bữa nào có trứng sẽ cho ngươi ăn.”
Nói xong, nàng lại vào phòng bếp mang mấy cái bánh sáng nay cố ý cất lại, đi tới hàng rào nói với hai mẹ con Đại Thạch: “Bánh này sáng nay ta mới làm, nếu không ngại, đại thẩm nếm thử chút đi?” Mắt Loan Loan lấp lánh sáng ngời, rất đẹp mắt, mặt mũi trắng nõn thanh tú khiến người ta vừa nhìn đã sinh hảo cảm.
Mẹ Đại Thạch ngẩn ra. Bộ dạng vợ Bách Thủ thật đẹp nha!
Nghiêng mắt nhìn bánh vàng rộm trong chén, vừa to vừa xốp, thoạt nhìn rất ngon, còn có mùi hành lá thơm phức. Bà dãn cơ mặt.
Đối mặt với ý tốt của Loan Loan, Lý Đại Thạch ngay lập tức cảm động rồi lại thấy xấu hổ, thật thà cười cười với nàng, nói: “Không cần đâu, cám ơn.” Vợ Bách Thủ tốt thiệt, hơn nữa tướng mạo còn đẹp hơn các cô nương trong thôn, người trong thôn đều đồn đãi như vậy!
Loan Loan cũng không bất ngờ, bưng chén trở vào sân, đặt bát trước mặt Lai Sinh.
Mắt hắn lập tức sáng ngời.
Mắt nhìn Loan Loan, nuốt nuốt nước miếng, lại cúi đầu nhìn trứng gà trên tay, không tình nguyện đi tới hàng rào trả lại cho Lý Đại Thạch.
Lý Đại Thạch lập tức thở phào nhẹ nhõm, thời đại này trứng gà cũng là đồ khó có được đấy! Rồi nói cảm tạ Loan Loan.
Loan Loan khoát khoát tay, nói: “Không có gì, chúng ta đều là hàng xóm, trợ giúp lẫn nhau mới đúng.”
“Đúng, đúng.” Lý Đại Thạch lập tức gật đầu tán đồng, mọi người cùng một thôn có chuyện gì nên hỗ trợ lẫn nhau.
Mẹ Đại Thạch không thể nhìn con trai cứ nói chuyện liên miên với Loan Loan, lấy hết khí lực bình sinh lôi kéo hắn đi xuống sườn núi.
Loan Loan âm thầm bĩu môi, đứng trong sân mỉm cười nói với hai người đang đi về phía sườn núi: “Thật ngại quá, mới vừa rồi Lai Sinh cầm đi vào ta cũng không biết là thứ gì, nên đã cầm ra ngoài nhìn một chút…”
Nói đến đây nàng dừng một chút, thấy rõ ràng thân thể mẹ Đại Thạch cứng đờ, trong lòng cười thầm một tiếng, mặt tỏ ý biết lỗi cười cười với Lý Đại Thạch, tiếp tục nói: “Chỉ sợ Lai Sinh cũng rất ít ăn thứ ngon này, từ tay ta đoạt đi không biết có làm dập trứng ở đâu không nữa?”
Lý Đại Thạch cúi đầu nhìn trứng gà trong tay, bị mẹ hắn hung hăng kéo đi, dưới chân lảo đảo suýt ngã sấp xuống, hắn vừa đi về phía sườn núi vừa quay đầu lại cười nói với Loan Loan: “Không có, không có, ta xem… rồi, trứng vẫn y nguyên..uyên, rất tốt!”
Chờ hai người xuống sườn núi, không còn bóng dáng nữa, lúc này Loan Loan mới cười lạnh một tiếng. Những người này càng như vậy, nàng lại càng muốn dọa. Cầm lấy tấm vài bố khó chịu phẩy phẩy, chính xác là rất buồn bực!
Quay đầu lại liền đau đầu nhìn Lai Sinh ngồi bẹp trên phiến đá, cầm cái bánh lạnh ngắt, ăn vô cùng ngon lành.
Nàng cầm vải bố đánh vào đầu Lai Sinh, cả giận nói: “Bánh này vừa lạnh vừa cứng, ngươi cũng không biết hâm nóng lên ăn nữa à?”
Trong miệng Lai Sinh chất đầy bánh, quệt mồm, còn vương lại vụn bánh, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Loan Loan, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy ủy khuất.
Thở dài, cầm kim chỉ, bực mình đi vào nhà.
Thấy không ai quản mình nữa, Lai Sinh nhét bánh vào miệng nuốt xuống, tay chà chà lên quần áo, cầm chiếc bánh thứ hai vui vẻ tiếp tục ăn!