Chương 2: Ánh sáng ấm áp

Hắn không có tên.

Trong kí ức mù mờ, hắn nhớ đã từng nghe người khác gọi hắn rất nhiều cách như "Tiểu tử thối", "Đồ con hoang", "Tiện nam", "Cẩu nô tài"; nhưng không có ai trong đó gọi tên hắn.

Hắn không biết hắn là ai, sinh ra ở đâu, lớn lên thế nào. Hắn chỉ nhớ mình bị vứt ra lề đường, thoi thóp giữa sống và chết, những kẻ đi qua còn ghê tởm đá hắn mấy cái, ai cũng nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ, coi thường, giống như hắn là loài sinh vật hạ đẳng, xấu xa, ghê tởm nhất trên đời. Đám trẻ con cứ nhìn thấy hắn là xông vào chân đánh tay đấm. Mặc kệ hắn lê lết tìm chỗ trốn, hắn có trốn ở đâu cũng vẫn bị đám trẻ ấy lôi kéo xềnh xệch ra giữa đường giữa chợ trong tiếng cười vui rộn rã sung sướиɠ khi hành hạ hắn.

Sẵn cơ thể tàn phế, gân chân gân tay đều đứt, hắn chỉ có thể chậm như sên bò trên đường để tìm một lối thoát, nhưng lối thoát ấy hắn sao có thể tìm thấy, nào có ai buông tha cho hắn. Hắn đã từng khẩn khoản cầu xin người ta giúp hắn chết, cuối cùng cũng chỉ nhận lại một trận đòn thập tử nhất sinh, cùng những tiếng chửi rủa thoá mạ và cả núi rác rưởi xú uế ụp lên đầu.

Khi hắn kêu rên liền có người đánh hắn. Khi hắn im lặng cũng có kẻ đánh đập hắn bắt hắn phải kêu. Hắn cầu xin cũng bị đánh, hắn chửi người cũng bị đánh. Chỉ cần hắn còn tồn tại, nhất định sẽ có kẻ vì lý do gì đấy muốn cho hắn một trận đòn, muốn hành hạ sỉ nhục hắn. Ngoài khiến hắn sống không bằng chết ra, không một ai còn có niềm vui nào khác.

Hắn từng nghĩ đến chuyện cắn lưỡi, nhưng rốt cuộc khi đang nỗ lực cắn đứt lưỡi mình, hắn lại bị một đám ăn mày phát hiện. Bọn chúng cười hô hố, xúm xít lại quanh hắn, trêu chọc bằng những từ bẩn thỉu tục tĩu nhất. Hắn bị một tên chọc gậy vào họng, những kẻ khác đứng quanh giữ cho hắn không thể động cựa. Cây gậy làm hai hàm hắn tách ra không thể cắn được lưỡi nữa. Máu từ đó trào ra, lênh láng trên mặt hắn. Những kẻ ăn mày lại dường như càng hăng máu, từng kẻ thay nhau thọc gậy vào họng hắn, chơi đến là vui vẻ.

Khi niềm vui dần tàn là lúc để những du͙© vọиɠ khác dâng lên. Hắn cay đắng chịu đựng từng kẻ từng kẻ tiểu tiện lên mình, để những tên bẩn thỉu hôi thối xâm hại đến từng cơ quan bộ phận trên thân thể. Ba bốn tên ngồi đè chặt hắn xuống đất, đem bộ phận dơ dáy của mình cường bạo từng chiếc lỗ trên người hắn. Chúng kêu rên sung sướиɠ, còn hắn thì chết lặng trong tâm, chỉ cầu cho đau đớn qua mau, cầu cho bọn chúng lỡ tay khiến hắn không thở nổi nữa, để hắn sớm về cõi lạc.

Ngày qua ngày, nguyện ước của hắn mãi không thành sự thật. Còn đau đớn, thống khổ, tủi nhục chỉ càng thêm đong đầy.

Hắn tuyệt vọng đến cùng cực, tin chắc rằng mình sẽ chết ở đây, như một con chó mạt hạng không được ai đoái hoài, trở thành một với đám rác rưởi trên đường chỉ chờ bị đem đổ xuống hố xử lý.

Nhưng chính lúc đó, hắn nhìn thấy cô.

Đứng giữa một đám quân lính thiện chiến trang bị tận răng, cô hiện ra tao nhã, thoát tục đến mức khiến hắn hoa mắt, ngỡ rằng mình đang nhìn thấy thiên sứ trên trời. Hắn tưởng cuối cùng ông trời đã động lòng xót thương, cử một vị tiên nữ xuống đón hắn.

Cô hơi nghiêng đầu, đuôi mày nhăn lại, nhưng lại không có vẻ khinh bỉ căm ghét mà hắn đã quen thấy trên mặt những người nhìn mình, trong con mắt cô chỉ có vẻ ngập tràn tò mò, thêm vào đôi phần thương xót.

Cô vẫn còn trẻ con. Thân hình nhỏ nhắn, khuôn mặt bầu bĩnh búng ra sữa, đôi mắt to tròn long lanh như chim bồ câu. Có lẽ chỉ mới khoảng 13, 14 tuổi. Tuy nhiên khí chất tỏa ra từ người cô lại giống như một người trưởng thành, thanh nhã ung dung, tựa như thiên tiên không màng đến sự đời.

Hắn nghe cô ra lệnh cho đám quân lính kéo hắn đứng dậy, giọng nói ngọt dịu mê người.

Cô hỏi hắn là ai, tại sao lại nằm ở đây, nhưng hắn không thể trả lời.

Hắn rất muốn đáp lời cô, nhưng mỗi lần há miệng ra, hắn chỉ có thể phun ra máu, hoàn toàn không phát âm nổi lấy một chữ nào. Nhưng kể cả có nói được, hắn cũng vẫn chẳng thể trả lời.

Sau khi thử hỏi mấy lần, cô bỏ cuộc, dõng dạc ra lệnh cho đám tùy tùng đưa hắn về biệt phủ, còn cử người chăm sóc, điều trị vết thương cho hắn.

Hắn hôn mê bất tỉnh lâu rất lâu, khi mở mắt ra, thấy mình nằm trong một căn phòng trang trí đơn giản mà tinh tế, đồ đạc chạm khắc tinh xảo, còn có rất nhiều đồ trang trí đắt tiền, hẳn phải là nhà quan.

Cô xuất hiện ở cửa, kêu hắn mau mau nằm xuống, phải cẩn thận tĩnh dưỡng. Sau đó còn bắt mấy tên nô tài chuẩn bị đồ ăn ngon lành cho hắn rồi mới đi.

Khi thương thế của hắn đã tạm bình phục, cô vui mừng ra mặt, còn cười với hắn. Nụ cười sáng trong như giọt sương ban mai, phản chiếu lấp lánh ánh sáng mặt trời. Hắn cúi đầu xuống không dám nhìn lâu, quỳ rạp trước mặt cô nói rằng mình không thể ở lại đây nữa, xin cô cho phép hắn rời đi. Mặc dù không còn kí ức, hắn cũng biết mình không được phép ở gần cô. Vị trí của cô trên cao rất cao, còn hắn, chỉ là loại thân phận thấp hèn, sao có thể mặt dày mà ở lại được.

Hắn nghĩ rằng cô sẽ đồng ý, nhưng cô lại không nói lời nào, vẻ mặt u buồn khiến hắn bối rối, không hiểu mình đã nói sai điều gì.

Rất lâu sau đó, khi hắn nghĩ rằng cô hẳn đã quên lời nói của hắn rồi, cô mới chầm chậm lên tiếng, hỏi hắn có nguyện ở lại làm người của cô không.

Câu hỏi đó của cô làm hắn bàng hoàng. Một người trên cao như cô lại hỏi ý kiến của kẻ như hắn, chứ không phải ra lệnh. Hắn cố gắng kiềm chế nỗi lòng rối loạn của mình, nói rằng nếu đó là mệnh lệnh của cô, hắn sẽ phục tùng.

Cô thở dài, sau đó hạ lệnh cho hắn làm người của cô, ở bên cô, giọng nói dường như rất bất đắc dĩ.

Hắn dập đầu xuống đất, cảm tạ ân điển.

Từ nay, hắn đã thuộc về một người, hoàn toàn.