Chương 8
CHƯƠNG 8
«Vậy y còn có thể quay về hay không?»
.
Tới khi Dung Lạc tìm được đến phủ đệ của An Nam vương gia thì đã là buổi chiều.
Trầm Tiền Nhiên không nói dối y, xác thực An Nam vương gia tổ chức yến tiệc chiêu đãi tân khách.
Còn chưa tới chạng vạng mà cánh cổng vương phủ đã chăng đèn kết hoa, dòng người nườm nượp nối nhau không dứt.
An Nam vương gia là Nam chúc Quận vương, kỷ đại triều thần, chịu ơn Hoàng đế mà vinh sủng vô cùng, hơn nữa gia sản lại giàu có, phủ đệ cũng không phải to lớn một cách bình thường, ngay cả thủ vệ canh cửa kia trông cũng nghiêm cẩn đứng thành hàng.
Một hàng dài gia phó theo sau một chiếc xa giá thượng hảo mới đi tới, đến trước cửa vương phủ thì dừng lại, sau đó là một người ăn mặc sang quý phô trương bước ra từ trên xa giá xuống, trên tay cầm một phong thϊếp đỏ chói bó buộc cầu kỳ tinh tế.
Dung Lạc cũng đã sớm hỏi thăm qua.
An Nam vương gia hiện thời niên kỷ không nhỏ nhưng lại vô cùng thích đi ngao du sơn thủy, hơn nữa trời lại sinh tính phóng thoáng không bị lễ giáo thế tục gò ép, bởi vậy nên ai cũng gọi ông ta một tiếng là “Vương gia nhàn tản.”
An Nam vương gia quanh năm tại ngoại, hành tung bất định. Hôm nay đúng vừa vặn Đông chí, ông ta mới ở nhà mở tiệc thết đãi khách khứa, nếu muốn gặp thì đây chính là cơ hội hiếm hoi lắm mới có được. Nếu đúng ông ta là người không câu lệ lễ tiết, không chừng có thể nhân cơ hội này mà đòi lại số tiền thế tử đã lấy đi của y trước đó.
Nhưng đứng nấp sau một góc tường nhìn một vòng, Dung Lạc lại có chút rầu rĩ.
Bởi khách tới quá đông, lại thêm số người sống cạnh vương phủ đang chen chúc phía ngoài.
Mỗi thủ vệ đứng canh cửa vương phủ đều vô cùng tháo vát, mỗi khi có một vị tân khách đến, họ liền tỉ mỉ kiếm tra thiệp mời, cho đến khi xác nhận thân phận mới cho vào.
Nhưng Dung Lạc đâu có phải khách nhân, cũng chẳng có thiệp mời từ vương phủ, vậy làm sao mà vào được đây?
Vừa đứng một bên tỉ mỉ quan sát, Dung Lạc suy nghĩ một lúc, quyết định nhân lúc yến hội còn chưa bắt đầu liền đến hỏi trước một câu.
Chen qua đám người ăn mặc đắt tiền quý phái, Dung Lạc vừa nói “xin lỗi” vừa rảo bước nhanh tới đên cạnh người thủ vệ, đợi gã kiểm tra xong một thϊếp mời của một vị khách khác, Dung Lạc mới cẩn thận lễ phép: “Xin hỏi, An Nam vương gia có nhà hay không?”
Người thủ vệ kia chẳng nhìn y lấy một lần: “Có thiệp mời thì xếp hàng, không thiệp mời thì nhanh đi cho!”
Dung Lạc kiên nhẫn thấp giọng hỏi: “Ta không đến tham gia yến hội, chỉ muốn tìm An Nam vương gia có chút việc.”
Người thủ vệ đang bận tay bận chân, ngữ khí rất không kiên nhẫn: “Ta đã nói rồi, có thiệp mời xếp hàng, không thiệp mời đi cho, không nghe thấy hả?”
Lần này gây nên sự chú mục không nhỏ, đám người xung quanh tức thì nhìn y với ánh mắt kỳ quái.
Dung Lạc chẳng còn cách nào khác, đành lùi sang một bên.
Quanh quẩn bên góc tường ngoài vương phủ một hồi lâu, Dung Lạc chẳng mảy may nghĩ ra được phương pháp hay nào.
Thấy đám quan to hiển quý chẳng hề bị ngăn trở bước vào vương phủ, Dung Lạc cũng hiểu – chuyến này công cốc rồi, lòng dạ lại buồn bực, thầm mắng mình vô dụng, lê bước trở về.
Chưa đi được mấy bước, Dung Lạc lại không cam lòng ngoái đầu lại nhìn.
Lần này, y lại phát hiện – trước cánh cổng hoa lệ của An Nam vương phủ xuất hiện một bóng hình thân thuộc xuất hiện tự khi nào.
Y bào sắc đỏ tía, mái tóc đen buông dài, vóc người cao thẳng ôn nhuận, đôi mắt sắc nhạt thâm trầm.
Vô thức, Dung Lạc dừng bước.
Người thủ vệ canh cổng thấy Mộ Phù Sanh đi tới, vẻ mặt vốn cạu cọ lại lập tức biến đổi.
Mộ Phù Sanh dừng bước, lấy ra một phong thϊếp đỏ chói từ dưới ống tay áo, giao cho thủ vệ.
Gã thủ vệ kia chẳng thèm kiểm tra, chỉ cười tươi với hắn, tránh sang một bên cho hắn đi vào.
Mộ Phù Sanh khiêm tốn hữu lễ, đứng yên nói với họ mấy câu.
Sau đó đám thủ vệ gật đầu, miệng cũng đáp lại mấy lời, Dung Lạc đứng xa không nghe thấy họ nói gì, chỉ chiếu theo khẩu hình thì hình như là “Xin người yên tâm” hay đại loại thế.
Mộ Phù Sanh cười cười, xoay người bước qua cửa An Nam vương phủ.
Dung Lạc thoáng thất thần, lặng nhìn cánh cổng to lớn vương phủ một lúc lâu mới giật mình, bất giờ y mới tiếp bước trở về.
Ai ngờ chưa bước được mấy bước, phía sau lại vang lên tiếng trêu chọc: “Nga, đây chẳng phải là Dung Lạc đó ư?”
Dung Lạc không thèm để ý, tiếp tục tiến về phía trước.
Chỉ chốc lát sau liền có người bước nhanh đuổi theo, đặt nhẹ tay lên vai Dung Lạc: “Dung Lạc muốn đi đâu đấy?”
Dung Lạc đã sầu não đến cực điểm, không chút nghĩ ngợi hất cánh tay gã ra.
Trầm Tiềm Nhiên chẳng giận, cười hì hì theo đuôi: “Ngươi muốn vào quý phủ thế tử hả?”
Dung Lạc hung hăng trừng gã: “Việc gì đến ngươi!”
“Sao lại nói thế,” – Trầm Tiềm Nhiên túm lấy cánh tay y, đôi mắt thuôn dài đầy tiếu ý: “Muốn vào gặp thế tử không khó, chỉ cần nói với bản thiếu gia một tiếng, bản thiếu gia sẽ dẫn ngươi vào.”
Chỉ cần nghe thấy giọng điệu ngả ngớn của gã là Dung Lạc đã phiền chán, tinh thần lại mờ mịt, chẳng còn tâm trí đi khắc khẩu với gã, chỉ mong sớm ly khai cho xong chuyện. Vì thế Dung Lạc cũng chẳng tiếp chuyện với gã, cố sức rút tay khỏi cái nắm tay của gã, vội vội vàng vàng rảo bước nhanh đi.
Lần này Trầm Tiềm Nhiên không đuổi theo y nữa.
**
Đến khi trở về thì trời đã sẩm tối.
Đi tới trước cửa y quán, Dung Lạc phát hiện ra đâu đâu cũng lập lòe ngọn đèn, dưới mái hiên còn treo một chiếc đèn ***g mới, cả một mảng giăng đèn kết hoa sáng rực.
Vương thúc đan tay giấu dưới một kiện áo lông dày, đang chờ tại cửa nhìn ngó chung quanh như chờ ai đó, xa xa trông thấy Dung Lạc, khuôn mặt ông lộ vẻ vui mừng, chạy vội ra đón: “Dung thiếu gia, cậu đã về?”
Dung Lạc đang có tâm sự, cũng không nói lời nào, chỉ gật đầu, bước vào bên trong.
“Lạnh không?” – Vương thúc cũng đi theo vào, giở chiếc áo lông trên tay khoác lên người y: “Mau choàng thêm vào. Đây là ta lấy trong phòng thiếu gia đấy, thiếu gia bảo hôm nay cậu còn hâm hẩm sốt, trước khi đi còn dặn ta phải đốc thục cậu mặc nhiều một chút, hôm nay trời hạ nhiệt, cậu chớ để nhiễm phong hàn nữa nhá.”
Lúc này Dung Lạc mới phát hiện ra điều kỳ quặc, thuận thế giữ cổ áo lông, ngoái đầu nhìn ra cửa: “Sao ngài lại đứng đằng kia, hôm nay không có gì bận sao?”
Vương thúc cười: “Ta thì có việc gì chứ, hôm nay là Đông chí, thiếu gia cho cả y quán nghỉ ngơi một ngày.” – đoạn thúc giục y: “Dung công tử mau rửa tay vào tiền sảnh đi, bánh nếp đều chưng hấp xong rồi, chỉ chờ cậu với thiệu gia về là hạ sủi cảo vào nồi thôi.”
Dung Lạc lại thấy kỳ quái, dừng bước hỏi ông: “Hạ sủi cảo?”
Vương thúc nheo đôi mắt đầy nếp nhăn: “Ừ. Hôm trước thiếu gia có dặn ta phải chuẩn bị cho tốt ngày hôm nay, để đám tiểu đệ tử kia được hưởng thụ một ngày nghỉ, cả năm qua chúng nó đã mệt lắm rồi. Ta thấy thiếu gia bận việc nên bảo chẳng bằng tập trung ăn một bữa cơm, những chuyện khác đừng để ý, thiếu gia cũng thấy chủ ý này không tồi, sáng nay đã cho Trương thẩm đi thu xếp.”
“Mộ Phù Sanh có về không?”
“Đương nhiên là về rồi.”
Dung Lạc giật mình, còn có chút chưa tin lắm: “Thật ư?”
“Nhưng Mộ Phù Sanh phải đi… thì sao?” – Dung Lạc vốn muốn nói một tiếng “An Nam vương phủ”, nhưng cuối cùng lại thôi.
“Trước khi đi thiếu gia cũng không nói qua, chỉ bảo sẽ nhanh chóng trở về.”
Vương thúc vừa nói vừa bám bả vai Dung Lạc đẩy y vào trong phòng: “Đừng đứng ở nơi đầu gió, lạnh lắm. Đã nói là chờ thiếu gia, vậy nghe Vương thúc về phòng chờ đi. Ta nhớ trước kia cậu thích nhất là ăn bánh nếp đúng không, lúc nãy ta còn cố ý bảo Trương thẩm bỏ thêm đậu đỏ với hoa quế vào nhân bánh, thơm ngon lắm đấy…”
**
Đi tới tiền sảnh, Dung Lạc thấy một đám xiêm áo quây quanh một chiếc bàn tròn lớn ở giữa phòng.
Cả đám người vây tròn một chỗ bao sủi cảo.
A Thải mặt như con mèo hoa, búi tóc cũng dính đầy bột mì, trong tay còn cầm một chiếc chày cán bột, hùng hục đuổi theo Từ Tịch Diễn khắp phòng.
Bột mì trên người nó cũng tung bay rơi rớt khắp nơi.
Đám người còn lại thì ngồi một bên xem náo nhiệt.
Vương thúc trông thấy thế bèn chạy ra khuyên can: “Đừng có náo loạn, một lúc nữa thiếu gia sẽ trở về, đừng để thiếu gia thấy các ngươi nghịch ngợm lỗ mãng thế này.”
Từ Tịch Diễn phanh chân cái kít, vẻ mặt ngưng trọng quay lại nhìn A Thải: “Có nghe thấy không hả? Đừng có nháo.”
A Thải mang một vẻ không chịu thua, dăm ba bước đuổi tới, vừa túm chặt áo Từ Tịch Diễn vừa lớn tiếng ồn ào: “Đừng có đánh trống lảng, mau cho ta bôi!”
Từ Tịch Diễn ỷ thế cao to tránh trái né phải, cười cười cợt nhả: “Ai cho ngươi bôi, ngươi cho ta là ngốc hả?”
A Thải không động thủ được, phẫn nộ buông Từ Tịch Diễn ra, dư quanh lại thoáng liếc qua Dung Lạc, hai mắt sáng ngời, nhanh nhảu chạy lại, giơ tay quẹt một nhát trên mặt y: “A ha ha, Dung Lạc!”
Dung Lạc còn chưa hiểu ra làm sao: “Gì vậy?” – đoạn giơ tay lau mặt.
“Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích…”
Từ Tịch Diễn cũng chạy lại cười góp vui, đẩy A Thải sang một bên, kéo tay y tới một chỗ trống bên bàn ngồi xuống: “Lại đây, lại đây, nhân dịp nay mọi người đều có mặt đông đủ còn không mau làm quen chút đi.”
Nói rồi bắt đầu giới thiệu từng gương mặt đang ngồi quanh bàn cho Dung Lạc, cuối cùng còn vỗ vỗ ngực mình: “Nhắc đến đồ đệ nhập môn chính tông của sư phụ thì… ở đây kỳ thực chỉ có mình ta!”
Dung Lạc đảo mắt nhìn xung quanh, khó hiểu: “Những người khác thì sao?”
Từ Tịch Diễn nói: “Những người khác đều tới trộm nghệ!”
Lời vừa ra đã kéo đến một mảng “xùy xùy” khắp phòng.
Từ Tịch Diễn khoác tay lên vai Dung Lạc, một cây cầm nhánh trúc chọc chọc lên mặt bàn, ti toe: “Chẳng lẽ không đúng sao? Chẳng lẽ không đúng! Sư phụ đã nói cả cuộc đời chỉ thu nhận một đồ đệ duy nhất, các ngươi toàn tự mình đến còn gì.”
“Bớt chảnh chọe đê!”
Lại một mảng cười vang dội, một thiếu niên mày rậm tên là Trần Duyệt sang sảng: “Tịch Diễn, Dung Lạc không cần ngươi phải giới thiệu, chúng ta đều biết cả rồi, y là tân hoan bên ngươi công tử chứ gì!”
A Thải đang dùng tay áo kì cọ vết bột mì trên mặt, nghe thấy liền ngừng tay nguýt dài cả đám một cái: “Nói linh tinh gì thế, các ngươi không có việc gì để làm lại đi nói nhăng nói quậy chuyện công tử hả?”
Chẳng ngờ lời chỉ trích của A Thải lại thành cái đích mới cho mọi người.
“A Thải, ngươi ghen hở?”
“Chẳng phải ngươi vẫn dương dương tự đắc mình là người được công tử sủng ái nhất còn gì?”
“Đúng đúng, hay là giờ ngươi muốn thoái vị nhượng hiền!”
A Thải nghe xong, bất mãn bĩu môi: “Các ngươi bớt liên thiên đi! Bên người công tử chỉ có mình ta là thϊếp thân tiểu đồng, hơn nữa tay chân lại nhanh nhẹn, tai thính mắt tinh, công tử không dùng ta thì dùng ai, hả hả hả?”
Bốn phía lại ồ lên: “Yêu, ngươi đúng là cái đồ không biết xấu hổ!”
Mặt A Thải đỏ phừng phừng: “Đúng thế mà đúng thế mà, không tin các ngươi tự hỏi Dung Lạc đi!”
Tâm trạng Dung Lạc không quá tốt, vốn cũng vô tâm vô tư đùa bỡn với mọi người, chỉ ngồi một bên cười cười: “Các ngươi đừng hiểu lầm, ta không quan hệ thân thiết với công tử các ngươi đâu, chỉ là tới Phụng Dương tứ cố vô thân, may mắn được hắn thu lưu, nhưng vẫn quên chưa cảm tạ hắn thôi.”
A Thải phất phất tay: “Nghe rõ chưa!”
Bên này còn tranh cãi chưa xong, chợt nghe thấy thanh âm của Vương thúc vang lên phía ngoài: “Thiếu gia đã trở về!”
Lực chú ý của mọi người đều đổ về phía cửa.
Một sắc y bào đỏ tía chợt hiện bên ngoài, tiếp theo là một đôi tay xốc tấm liêm trước cửa phòng, Mộ Phù Sanh đứng bên ngoài, dáng dấp có phần phong trần mỏi mệt.
Từ Tịch Diễn đứng dậy đầu tiên chạy ra đón: “Sư phụ, ngươi đi đâu mà muộn thế này mới về?”
Mộ Phù Sanh đứng yên lắc đầu không trả lời, một đôi mắt đen mực ánh tím quét qua phòng một vòng, cuối cùng dừng trên mặt Dung Lạc, khẽ giật mình, mới quay lại nói với Vương thúc: “Sao còn ngồi đây, chẳng phải đã bảo các ngươi ăn cơm trước rồi sao?”
Vương thúc cười: “Tất cả đều đợi cậu về, cậu không về ai dám ăn trước.”
Mộ Phù Sanh đành bất đắc dĩ cười cười, cúi đầu bước vào trong.
Lúc ấy Vương thúc mới theo sau dõng dạc: “Tất cả mọi người đều đã đông đủ, ai đi thông báo với Trương thẩm một tiếng, sủi cảo có thể hạ nồi rồi.”
“A, để tôi đi cho!” – Từ Tịch Diễn đứng ngay cạnh cửa, nãy giờ đã đói tới mức bụng lép vào lưng, thấy rốt cuộc cũng được ăn, cậu hô một tiếng, vén rèm chạy ù ra ngoài.
Rửa tay trong chiếc bồn ở kế bên xong, Mộ Phù Sanh khom người đi tới bên cạnh Dung Lạc thì dừng lại.
Bên cạnh chỗ Dung Lạc ngồi vừa vặn có một thiếu niên, cậu ta vừa ngoái đầu lại đã thấy Mộ Phù Sanh đang nghiêng đầu nhìn mình, hơi ngạc nhiên rồi quýnh quáng “Ai nha nha” đứng dậy: “Công tử ngồi.”
Mộ Phù Sanh cười cười xin lỗi với cậu ta rồi an nhiên kéo vạt áo ngồi xuống.
Cả một màn này mặc dù ai cũng thấy, cũng biết không thể đem ra đùa cợt trước mặt sư phụ, nhưng ai nấy lại nhớ tới cuộc hội thoại lúc nãy, tất cả đều chẳng nhịn nổi mà bắt đầu suy diễn miên man bất định, mấy chục con mắt cũng đau đáu nhìn theo, như thể muốn đυ.c một lỗ trên mặt hai người.
Dung Lạc giác thấy xấu hổ vô cùng, y lặng lẽ nhích ghế qua bên kia một chút.
Mộ Phù Sanh lại chẳng bận tâm, ngồi một lúc, bỗng dưng hắn mở miệng nói: “A Thải, hôm nay ngươi gói mấy cái sủi cảo?”
Đột nhiên bị điểm danh, A Thải còn chưa kịp hoàn hồn, “A a” hai tiếng mới đáp: “Không, không được mấy.”
Mộ Phù Sanh nhếch mép: “Không được mấy là bao nhiêu?”
Thấy A Thải ấp a ấp úng, Trần Duyệt ngồi bên cạnh mới cười: “Công tử đừng hỏi nữa, chờ sủi cảo mang đến chúng ta ngồi đếm, cái nào xấu nhất thì chính là của cậu ta đấy!”
A Thải nổi trận lôi đình, vỗ bàn: “Tiểu tử Trần Duyệt kia, ngươi còn dám nói xấu ta, ngươi gói thì đẹp lắm ấy!”
“Vẫn hơn so với ngươi.”
A Thải “Hanh” một tiếng: “Đúng là chó chê mèo lắm lông.”
Kế đó là mọi người lại cười ha hả một trận.
Mộ Phù Sanh thấy bầu không khí đã ồn ã mới quay đầu nhỏ giọng nói: “Tiểu Lạc, trưởng tử Thái sử công – Trầm Tiềm Nhiên, ngươi có biết không?”
Dung Lạc cả kinh, trợn tròn hai mắt ngẩng đầu lên.
Mộ Phù Sanh lẳng lặng đối diện ánh mắt y, đôi mắt đen thăm thẳm sâu không thấy đáy: “Đám người phú thứ thế gia ấy luôn có thói quen không tốt, không có việc gì thì đừng nên lại gần họ.”
Sóng mắt Dung Lạc lập lòe, nhanh chóng quay đầu đi hướng khác.
Mộ Phù Sanh không nói thêm gì nữa, chỉ ngồi yên tỉ mỉ quan sát sườn mặt y, đôi mắt chợt cong cong, vươn ngón tay lau nhẹ trên mặt Dung Lạc, rồi lại giơ đầu ngón tay dính gì đó cho y coi, cười nói: “Nhìn này, là ai biến ngươi thành mèo hoa thế này.”
Dung Lạc nhìn ít vụn bột mì dính trên đầu ngón tay hắn, cuối cùng chẳng nói lời nào.