- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ
- Chương 30: Tuệ Nương bị ghẹo
Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ
Chương 30: Tuệ Nương bị ghẹo
Edit: Mạc Thiên Y
Nhìn Tô Tuệ Nương trước mặt, trong mắt Vương Lục Lang thoáng lướt qua vẻ kinh ngạc thật sâu, đây vẫn là Tô Tuệ Nương xấu xí không chịu nổi trong trí nhớ kia ư, trông nước da trắng nõn như thể bấm ra nước kia, trông gương mặt nhỏ nhắn châu tròn ngọc sáng kia, trông khí phái đầy mình kia, cô gái trước mắt có thể sánh bằng Ngũ tỷ của gã, không! So với tất cả các cô gái chưa chồng trong Vương Gia Ao, thoạt nhìn còn đẹp hơn.
Tròng mắt Vương Lục Lang đảo tròn liên tục, lóe lên ánh xấu xa. Tô Tuệ Nương chau mày, nhìn đám người chặn đường nàng, mấy người này đều là thiếu thiên choai choai mười lăm mười sáu tuổi, ở trong thôn thuộc đám cả ngày chơi bời lêu lổng, nổi tiếng du côn vô lại.
Tô Tuệ Nương không muốn dây dưa nhiều với hạng người này, chỉ lạnh lùng nói: “Tránh ra!”
“Ôi… Tứ tẩu hà tất tuyệt tình như vậy, nói thế nào chúng ta cũng từng là người một nhà mà!” Hôm nay Vương Lục Lang mặc một thân áo bào màu phấn trên mặt tô thêm một lớp phấn trắng, trong tay còn cầm cây quạt giấy, theo sau gã là đám tiểu lưu manh Tiền Tứ, cả người ăn vận giống hệt như con hát muốn đăng đàn xướng hí, trông đặc biệt buồn cười. Gã vừa nói vừa đi tới Tô Tuệ Nương, đám Tiền Tứ cũng ha hả sấn tới, Tô Tuệ Nương bị bọn họ vây vào giữa.
“Lặp lại lần nữa, tránh ra cho ta.” Tô Tuệ Nương vẻ mặt bình tĩnh, trong ánh mắt nhìn Vương Lục Lang có sự chán ghét nồng đậm.
Đám người Vương Lục Lang liếc nhau, bọn họ mấy ngày nay cũng trêu ghẹo không ít tiểu nương tử, tất cả mới chỉ nói ít lời chòng ghẹo đã cả kinh thất sắc nào có trấn định như Tô Tuệ Nương, điệu bộ cao ngạo kia không giống như là quả phụ, giống như là tiểu thư cao quý nào đó. Nhổ vào! Chẳng qua chỉ là chiếc giày rách bị nhà bọn họ vứt đi thôi, ở đây ra oai cái gì. Vương Lục Lang trong khoảng thời gian này đã quen ra oai, nào chịu được ánh mắt của Tô Tuệ Nương, lập tức dâʍ đãиɠ nói: “Chậc chậc chậc, một thời gian không gặp, Tứ tẩu ấy thế mà thay đổi lớn a, cũng là Tứ ca kia của ta không có phúc khí, không hưởng nổi cái ơn mỹ nhân này, chẳng bằng để cho đệ đệ ta đây làm giúp được không, cũng miễn cho tẩu tẩu xuân khuê khó nhịn, uổng phí làm nữ nhân một hồi.”
“Hì hì, tiểu quả phụ, Lục thiếu gia nói không sai, đi theo cậu ấy cam đoan cô sướиɠ đến dục tiên dục tử, trong miệng liên thanh gọi tình ca ca, người ta muốn…” Tiền Tứ bản mặt mỏ nhọn tai khỉ, nụ cười dâʍ đãиɠ, đôi mắt xấu xa quét qua quét lại trước ngực Tô Tuệ Nương.
“Ha ha ha…” bọn Vương Lục Lang cất tiếng cười to, mấy gương mặt vốn là của thiếu niên, rõ ràng vặn vẹo thành bộ dạng của ác quỷ, nhìn mà khiến người ta buồn nôn. Tô Tuệ Nương trước sau hai đời cộng lại, chưa từng bị trêu chọc vũ nhục như lúc này, mấy lời bỉ ổi da^ʍ ô như vậy lại hắt lên người mình. Tức khắc liền sôi máu, mắt thấy đám người Vương Lục Lang ngày càng chen đẩy đến trên người nàng, lập tức cười lạnh một tiếng, trong chớp mắt rút ra cái chày gỗ dùng để giặt đồ trong chậu, một gậy liền đánh tới Tiền Tứ, đập cho đầu Tiền Tứ chảy máu, vẻ dâʍ đãиɠ trên mặt còn chưa thu hồi, bịch một cái ngã lăn ra đất.
Vương Lục Lang thì như một tên ẻo lả, mắt thấy Tiền Tứ bị đánh cho sứt đầu mẻ trán, hai chân tức khắc mềm nhũn, hai gã còn lại cũng không khá hơn, trong miệng hô “Gϊếŧ người ——” á…, tháo chạy còn nhanh hơn thỏ.
Tô Tuệ Nương lạnh lùng nhìn Vương Lục Lang run lập cập trước mắt, trong lòng lắc đầu, tên oắt này hoàn toàn không có nửa phần mạnh mẽ di truyền từ Bì thị, hơi dọa một cái đã chết nhát co rụt lại.
“Ta ta ta cho ngươi biết a, tỷ tỷ của ta là tiểu thϊếp Huyện thái gia sủng ái nhất, ngươi ngươi ngươi nếu dám đυ.ng đến ta, ta bảo Huyện thái gia chém đứt đầu ngươi.”
“À?” Tô Tuệ Nương nhướn mày, trên mặt xuất hiện nụ cười lạnh, dưới trời chiều cô gái cầm chày gỗ, từ trên cao nhìn xuống gã “cười”. Vương Lục Lang vô cùng không hợp thời mà nhìn ngây ngốc, trong lòng quả thật vừa hận vừa ngứa, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Đương lúc Tô Tuệ Nương quyết định cho cái gã Vương Lục Lang miệng đầy lời bẩn này một màn dạy dỗ cả đời khó quên, dư quang liếc thấy có người vội vã đi tới bên này, khẳng định là bị tiếng “Gϊếŧ người rồi ——” vừa rồi gây ra.
~
*
Thế là, trong con mắt kinh ngạc của Vương Lục Lang, cô gái vừa rồi mặt đầy sát khí, lập tức biến thành nhu nhược, chẳng những vứt bỏ cái chày gỗ trong tay, hai mắt còn chảy nước mắt.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, sáu bảy người phụ nữ vừa rồi còn ở bên dòng suối nhỏ giặt quần áo, tất cả đều bu quanh đến gần, liền nghe thấy Tô Tuệ Nương đầy căm phẫn nói với Vương Lục Lang đương đứng ngẩn ra đó: “Đồ miệng mồm ô uế mấy người, ban ngày ban mặt mà dám chọc ghẹo con gái nhà lành, còn có vương pháp hay không!”
“Tuệ Nương à, chuyện gì thế này?” Chị Quế Hoa thân với Tô Tuệ Nương nhất, mắt thấy bộ dáng bị thua thiệt của nàng, lập tức chen tới hỏi. Tô Tuệ Nương cắn chặt môi dưới, cả người “tức” đến tái mặt, chính là bộ dạng giận dữ. Tô Tuệ Nương vừa nghe lời hỏi, hốc mắt vụt một cái đỏ bừng, nước mắt tí tách nhỏ xuống, nức nở nói: “Chị Quế Hoa, các vị hương thân, xin các người phân xử cho Tuệ Nương, Tuệ Nương vốn giặt đồ xong muốn về nhà, nhưng ai có thể ngờ gặp phải đám vô lại này, chẳng những lời lẽ da^ʍ tục chọc ghẹo tôi, thậm chí còn muốn động tay, dưới tình thế cấp bách, tôi liền cầm chày đánh bọn hắn, hu hu…” Tô Tuệ Nương nhào lên người Chị Quế Hoa, khóc đến đau lòng: “Muội tuy là quả phụ, nhưng ngày thường xem trọng nhất gia phong, dù có chết cũng tuyệt đối không thể bị đám vô lại này đυ.ng tới dù một góc áo.”
Mặc kệ thời đại nào, nữ nhân chú trọng danh tiết của mình, đa phần đều được người tôn kính, Tô Tuệ Nương mặc dù là quả phụ không sai, nhưng người ta chưa từng mắt đi mày lại với đám đàn ông trong thôn, thứ hai, người lại hiếu thuận, nuôi dưỡng mẹ góa đứa em nhỏ, thứ ba, không đáng ghét không ác miệng với đám phụ nữ trong thôn, chung đυ.ng hòa hợp. Vì lẽ đó, mọi người nghe thấy Tô Tuệ Nương nói như vậy, trong lòng lập tức đồng tình, lại nhìn Vương Lục Lang cả mặt bự phấn và Tiền Tứ đầu chảy máu, nhưng trên mặt vẫn còn vẻ dâʍ đãиɠ, trong nháy mắt đã hiểu ra “chân tướng” cả chuyện này.
“Đáng đời! Hạng người như vậy đánh chết mới phải!” Có thím hung hăng nhổ toẹt một cái, cực kỳ khinh thường nói.
“Đúng đấy, nghe nói Thúy Nhi nhà Xuyên Tử, đoạn thời gian trước đã bị đám này trêu chọc một lần, bây giờ cứ đòi nhảy giếng đấy.”
Mọi người cô một lời tôi một lời nghị luận, ai nấy đều là vẻ mặt hả giận, lại không một ai muốn vươn tay giúp Tiền Tứ. Vương Lục Lang trong lỗ tai nghe mọi người thóa mạ, đôi mắt lại nhìn thấy nơi khóe miệng Tô Tuệ Nương ẩn chứa nụ cười lạnh, cả người chỉ cảm thấy như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, những da^ʍ ý trong đầu kia cũng không biết tán đi nơi nào, gã chật vật đứng lên, trù trừ một chút, xem như còn chút nghĩa khí cõng Tiền Tứ lên, cho đám người Tô Tuệ Nương một ánh mắt “chờ đấy”, rồi cả người xám xịt, khập khiễng từng bước một mà đi.
Lâm thị thấy một đám người vào sân, ở giữa là con gái của mình mặt đầy ủy khuất, Tô Tuệ Nương lúc này cũng không cần nhiều lời cái gì Chị Quế Hoa sẽ mười mươi thuật lại chuyện đã xảy ra, đồng thời sử dụng ngôn từ mạnh mẽ ác liệt nhất mà lên án việc làm xấu xa của đám người Vương Lục Lang, khiến Lâm thị tức đến té ngửa. Tô Tuệ Nương lén liếc nhìn Vương Thất Lang đứng ở góc tường, gương mặt thằng bé xanh lét, hai đấm tay nắm chặt, ánh mắt đã không phải là thần sắc mà con người nên có, mà là của một con sói đói muốn cắn người.
Tiêu, mình diễn quá lố rồi! Tô Tuệ Nương vội thu nước mắt, tạ ơn mấy người Chị Quế Hoa, đợi mọi người đều rút đi, Tô Tuệ Nương an ủi Lâm thị, bảo bà vào bếp làm ít thức ăn, mình thì gọi Vương Thất Lang đến trước mặt.
“Nhóc ngốc, đều là giả hết, người như vậy không đáng tỷ tỷ rơi nước mắt.”
Vương Thất Lang nghe vậy, gương mặt âm trầm như có thể chảy ra nước
khẽ chuyển tốt chút ít, nhưng vẫn đầy hận ý nói: “Đám tiện nhân khi dễ tỷ tỷ kia, đáng bị thiên đao vạn quả, lăng trì xử tử.”
Thằng nhóc này, biết cái gì gọi là lăng trì xử tử chứ, Tô Tuệ Nương thầm lắc đầu, nhưng cũng cảm giác mình lúc này không có lập trường gì dạy dỗ nó, ngày thường nàng gò bó tính tình của thằng bé này, còn nói với nó, không phải chuyện gì cũng có thể dùng bạo lực giải quyết, nhưng ai ngờ trong nháy mắt, mình lại dùng chày gỗ nện đầu của một tên thiếu niên, Tô Tuệ Nương bây giờ ngẫm lại cũng cảm thấy mặt mình có chút nóng.
Hàizz! Đυ.ng phải đám lưu manh hoặc là mụ đàn bà đanh đá, đôi khi quả thật là không thể nói lý, cần phải dùng bạo lực mới có thể trấn áp được. Tô Tuệ Nương đặc biệt cảm thấy, dường như mình bị đám người Bì thị ảnh hưởng, trở nên “bạo lực” rồi.
“Tuệ tỷ tỷ…” Vương Thất Lang ngẩng đầu buồn buồn gọi một tiếng, bỗng đi về trước mấy bước, cả đầu chui vào trong ngực Tô Tuệ Nương: “Tiểu Thất muốn lớn lên thật nhanh, như vậy có thể bảo vệ Tuệ tỷ tỷ, không cho bất cứ ai khi dễ tỷ.”
“Ai da, đây thật là lời nhiệt tình đó nha!” Tô Tuệ Nương cười cười, vươn tay vỗ vỗ đầu nó: “Vậy Tuệ tỷ tỷ sẽ chờ, chờ đến ngày Tiểu Thất lớn lên nhé.”
“Thật, vậy chúng ta ước định nhé?” cậu bé ngẩng đầu, trong đôi mắt to vẫn có vẻ bất an và lo lắng nồng đậm.
Tô Tuệ Nương cười câu ngón tay út ra: “Muốn ngoéo tay không?”
Vương Thất Lang hừ một tiếng, trò con nít này cậu không thèm làm… “Chụt….” Một cái hôn thật to, phát ra âm thanh khắc lên má Tô Tuệ Nương, trong nháy mắt khiến ai kia đứng hình.
Vương Thất Lang đắc ý nói: “Ít ra như vậy mới được!”
Đối với Tô Tuệ Nương mà nói, hôm nay tổng cộng gặp hai lần chọc ghẹo, trước một lần, người chọc ghẹo bị nàng đập một chày bể đầu, rồi sau đó một lần… Tô Tuệ Nương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gần trong gang tấc dù dương dương tự đắc nhưng vẫn xinh đẹp phi phàm như cũ, cuối cùng không có cách nào hạ xuống bàn tay kia.
Hàizz! Trẻ con quá thích làm nũng, cũng không phải là biện pháp a.
Tô Tuệ Nương bất đắc dĩ nghĩ.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ
- Chương 30: Tuệ Nương bị ghẹo