Edit: Mạc Thiên YVu thị nghe thấy Tô Tuệ Nương từ chối, mặt thoáng chốc nhăn nhó, cố nén xúc động chửi đổng, thị khàn khàn nói: “Cháu dâu, trong chúng ta bây giờ tiền đồ nhất, ở bên ngoài cực kỳ có thể diện nhất, chính là Hoằng Chân chất nhi, nó vừa lập đại công dẹp loạn, nếu nó chịu đến trước mặt hoàng thượng cầu tình cho Hoằng Bác, tin là bệ hạ sẽ chịu bỏ qua.” Vu thị nhìn chòng chọc Tô Tuệ Nương nói tiếp: “Cháu dâu, Hoằng Chân sủng ái cháu nhất, cháu nói cái gì nó cũng nghe, bá mẫu cầu xin cháu, cháu hãy giúp chúng ta đi!” nói đoạn cắn răng, quỳ phịch xuống đất, đau khổ cầu khẩn.
Tô Tuệ Nương thấy vậy mày nhíu càng chặt, tính tình Tiểu Thất nàng hiểu rất rõ, hắn là người rất ghi thù, thuở thiếu thời ở Hầu phủ chịu đủ khi dễ giễu cợt, trong lòng đã sớm chứa oán hận. Lúc này Hầu phủ suy tàn, hắn không đi lên đạp
một cước, Vu thị nên thắp hương rồi, sao còn có mặt mũi tới cầu xin. Mà đương lúc nàng mở miệng toan lên tiếng, đột nhiên, một giọng nói vang lên: “Đại bá mẫu đúng là giỏi cầu người, biết nương tử của ta thiện tâm, liền ỷ vào mặt dầy tâm đen lấn tới cửa, rõ là tính toán giỏi nhỉ.”
Người tiến vào, chẳng phải Yến Hoằng Chân thì ai.
Như một tia ánh sáng rọi vào nội tâm, thoáng chốc khiến cả đáy lòng Tô Tuệ Nương sáng bừng lên.
Hai vợ chồng từ xa nhìn nhau, thốt nhiên, cười một tiếng, cảm giác kia là thân mật cùng nhu tình không nói thành lời.
“Cha!” Duyên tỷ nhi hét to một tiếng, trên mặt lộ vẻ vui mừng.
Mắt thấy một nhà ba người, ở đây diễn tiết mục “cửu biệt trùng phùng”. Vu thị ở một bên hận ý trong lòng càng khó mà ức chế. Nhi tử ở trong lao không rõ sống chết, mình bị người từ Hầu phủ đuổi ra, chỉ có thể vùi tại đầu ngõ Con Giếng sống tạm qua ngày, thứ duy nhất mà thị có thể kiêu ngạo: thân phận “lão phu nhân Hầu phủ”, cũng kết thúc theo tấm bảng Hầu phủ bị gỡ xuống. Đối lập với những thứ đó, từ ban đầu kẻ bị coi là mối họa, Yến Hoằng Chân lại càng sống càng tốt, chẳng những được hoàng sủng đường làm quan thênh thang, mà còn ——
Ánh mắt Vu thị dán trên bụng Tô Tuệ Nương, trong lòng nổi ý đồ xấu, ôm suy nghĩ có chết cũng phải kéo đệm lưng, ngươi không cho ta sống, ta cũng không cho ngươi sống tốt, bất thình lình quát to một tiếng: “Cháu dâu à, ta van xin ngươi a…”
Vừa nói liền đâm đầu về phía Tô Tuệ Nương, chuyện xảy ra quá nhanh, ngay cả Yến Hoằng Chân cũng không kịp ngăn cản, sắc mặt đại biến. Ở một phần ngàn giây, Tô Tuệ Nương lại bình tĩnh vươn tay che bụng mình, vội lách qua một bên, nhưng, Vu thị kia chạy về phía nàng, xoay người một cái, thoáng chốc liền ôm chân Tô Tuệ Nương.
Duyên tỷ nhi lanh trí, thấy mẫu thân ngã xuống lập tức dùng chính mình làm đệm lưng.
Đúng lúc này, Yến hoằng Chân đạp mạnh một cước, Vu thị a —— một ngụm máu phun ra, bị đá văng nửa thước.
“Tuệ tỷ tỷ, Tuệ tỷ tỷ, nàng sao rồi, không sao chứ!” Yến Hoằng Chân bối rối nhìn Tô Tuệ Nương ngồi dưới đất, mặt hơi lộ vẻ đau khổ.
“Không, không có chuyện gì!” Tô Tuệ Nương lắc đầu với hắn: “Duyên tỷ nhi, con không sao chứ?”
“Mẹ, con không sao.”
Hai mẹ con được Yến Hoằng Chân một trái một phải đỡ lên, Yến Hoằng Chân thấy dáng vẻ Tô Tuệ Nương trông cũng không đáng lo lắm, quả tim mới thả lại trong bụng, hắn quay đầu nhìn Vu thị nằm kia, chẳng biết sống hay chết, ánh âm lãnh trong mắt càng sâu.
“Tiểu Thất!” Tô Tuệ Nương mắt thấy không tốt, vội khẽ hô một tiếng. Bất kể thế nào, Vu thị tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì trong nhà mình được.
Yến Hoằng Chân hít một hơi thật sâu, lãnh đạm nói: “Đưa đại bá mẫu trở về phủ.”
Giống như tha chó chết, Vu thị rất nhanh bị kéo ra ngoài.
Duyên tỷ nhi cùng cha mẹ nói vài lời rồi lui xuống, để hai vợ chồng Yến Hoằng Chân trong phòng, Tô Tuệ Nương vừa nãy dù sao cũng động mạnh, giờ đang nửa nằm trên giường nghỉ ngơi, Yến Hoằng Chân ngồi bên cạnh nàng.
“Làm ta sợ muốn chết.” Yến Hoằng Chân nắm tay nàng, vẻ mặt nghĩ mà sợ.
Tô Tuệ Nương khẽ mỉm cười một cái, thở dài nói: “Sao ta lại không sợ chứ? Chàng có biết không, kể từ khi kinh thành loạn lên, trong lòng ta lo cho chàng biết bao.”
Mặc dù hai người nói “lo lắng” cũng không phải cùng một việc, nhưng Yến Hoằng Chân dĩ nhiên hiểu ý trong lời nói thê tử, hắn mỉm cười, chẳng hiểu sao thần thái trông phấn khởi hẳn lên, giống như một đứa trẻ thành công trò đùa dai. Tim Tô Tuệ Nương không khỏi đánh thót, bất giác có loại cảm giác phát hiện tấm màn đen gì đó.
“Tuệ tỷ tỷ an tâm là được, Hoàng thượng đã tỉnh lại, chuyện Tấn vương làm phản cũng đã lắng xuống, không còn nguy hiểm gì nữa!”
Tô Tuệ Nương âm thầm ném suy nghĩ vừa nãy ra sau ót, mặt lộ vẻ may mắn: “Như vậy là tốt rồi, mọi người yên ổn sinh sống là được, làm sao cứ chăm chăm vào thứ mình không có được, vô duyên vô cớ để dã tâm phá hủy tánh mạng tiền đồ, một nhà già trẻ.”
“Không phải mỗi người cũng có thể lòng dạ rộng rãi nhìn thoáng như Tuệ tỷ tỷ.” Yến Hoằng Chân cười nói: “Du͙© vọиɠ cùng dã tâm của con người sẽ bành trướng, được một liền muốn có mười, được mười liền muốn có trăm…”
“Chàng cũng sẽ như vậy sao?” Không đợi Yến Hoằng Chân nói hết lời, Tô Tuệ Nương ngẩng đầu, đôi mắt đẹp nhìn hắn, nhu hòa hỏi: “Chàng cũng sẽ như vậy sao?”
Yến Hoằng Chân chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng nặng nề thở dài, cẩn thận ôm nàng vào lòng: “… Bất kể thế nào, ta vĩnh viễn cũng sẽ không đổi nàng đi.”
Tô Tuệ Nương cười khổ, vươn tay ôm lại hắn. Quả nhiên, như Yến Hoằng Chân nói, một tháng sau, trong Thượng Kinh dần yên ổn lại, mà bên phủ Vĩnh Bình Hầu, Yến Hoằng Bác bị phán lưu đày, đoạt tước cả nhà. Nhân tiện nhắc tới chính là, Yến Như Lan là Hoàng thái tôn Trắc Phi, trong sự kiện lần này cũng bị dính líu vào, cùng những nữ nhân khác trong phủ đều bị đưa vào trong Hoàng miếu tu hành. Mà đúng lúc này, Tô Tuệ Nương chuyển dạ, trải qua bảy canh giờ hành hạ, tại lúc trời sáng, Tô Tuệ Nương sinh hạ một nam hài, nặng năm cân bốn lạng, mẹ tròn con vuông.
®Мαc-ŦЋιεη-Ψ
Cứ thế, cuộc sống trôi qua từng ngày, trong nháy mắt lại là ba năm.
“Mẹ…” Theo một tiếng gọi dễ nghe, một bóng người vén rèm đi vào.
Chỉ thấy nàng thân vận áo lụa đỏ tía hoa văn mây, váy gấm hoa nguyệt nha, dáng vẻ duyên dáng yêu kiều, gương mặt nhỏ gần như tuyệt sắc, không phải Duyên tỷ nhi thì ai?
“Sắp sửa xuất giá tới nơi rồi, còn bộp chộp như vậy!” khóe miệng Tô Tuệ Nương cong lên nụ cười vui vẻ, vẫy vẫy tay, ra hiệu con gái ngồi xuống bên cạnh mình.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ.” Ở trong lòng Tô Tuệ Nương còn có một đứa trẻ, chừng ba bốn tuổi, trông rất nhu thuận đáng yêu.
“Hiên ca nhi cũng ở đây à!” Duyên tỷ nhi cười đi tới, hành lễ cho mẫu thân xong, mới duỗi tay véo cái mũi tí hon của đệ đệ.
Ngoài mẫu thân ra, tỷ tỷ là người Yến Hoằng Hiên thích nhất, vừa thấy chị cả gương mặt nhỏ xíu lập tức cười lớn, vặn vẹo thân thể nhỏ bé đòi bế.
Tô Tuệ Nương nhẹ vỗ cái mông nhỏ của nó, sẳng giọng: “Nghịch ngợm!”
Nhìn hai chị em chơi đùa trong chốc lát, Tô Tuệ Nương bèn bảo bà vυ" ôm Hiên ca nhi đi xuống, mình cùng Duyên tỷ nhi nói chuyện.
“Âyzz! Chớp mắt một cái con đã lớn như vậy rồi.” Nàng sinh ra cảm khái thật sâu: “Còn nhớ rõ lúc mới sinh ra, nhỏ xíu xiu như vậy, mềm mại…” Nói đoạn, Tô Tuệ Nương liền đỏ vành mắt.
“Mẹ —— nếu, nếu mẹ không nỡ xa nữ nhi, vậy, con sẽ không lấy chồng nữa!” Duyên tỷ nhi thấy mẫu thân thương tâm, vội như đứa trẻ mà nói.
“Ngốc ạ! Hôn sự của con là hoàng thượng ngự tứ, sao có thể nói không lấy là không lấy được!” Tô Tuệ Nương khẽ trừng con gái, thở dài nói: “Lại nói, điện hạ người ta tốt với con như vậy, phàm là có thứ tốt gì cũng không quên đưa con một phần, con nỡ bỏ sao?”
Duyên tỷ nhi nghe vậy mặt đỏ lên, ngoài miệng lại quật cường lẩm bẩm mấy tiếng tên mập chết bầm linh tinh.
Tô Tuệ Nương thấy con gái như vậy, trong lòng cũng là cực kỳ cảm khái, nàng quả thật có nằm mơ cũng không ngờ, hoàng thượng sẽ tứ hôn Duyên tỷ nhi cho Hoài An Vương, đồng thời vào hai tháng sau, nữ nhi sẽ chính thức trở thành Hoài An Vương phi. Chuyện này tuyệt khác xa kiếp trước, kiếp trước người gả cho Hoài An Vương chính là tỷ tỷ của Đàm Duy: Nhàn tỷ nhi. Mà kiếp này, lại trở thành con gái của nàng.
“Sau khi lấy chồng rồi ấy, tuyệt đối không được bộp chộp tùy hứng như bây giờ nữa.” Tô Tuệ Nương ôn nhu nói: “Đặc biệt con phải làm một người con dâu của hoàng gia.”
Duyên tỷ nhi nghiêm mặt, gật đầu nói: “Mẫu thân yên tâm, nữ nhi trong lòng hiểu mà”
Tô Tuệ Nương thật sự không biết việc hôn sự này là tốt hay xấu.
Nếu dựa theo kiếp trước mà nói, cuối cùng Chu Bình sẽ đăng cơ làm hoàng đế, như vậy con gái nàng rất có khả năng trở thành Hoàng hậu nương nương của Đại Thụy. Nhưng sự tình có lẽ sẽ không “tốt đẹp” như vậy, đầu tiên là vấn đề tuổi thọ của Chu Bình, khác với phụ hoàng cậu ta sống đến tám mươi còn tinh thần quắc thước. Chu Bình là một người đoản mệnh, chỉ làm hoàng đế bảy năm đã buông tay nhân gian, lúc này mới có chuyện Trĩ Thái hậu ôm cháu trai thao túng triều chánh, phượng uy khuynh đảo cục diện thiên hạ. Căn cứ theo đó, cho dù con gái nàng trở thành hoàng hậu thì có thể thế nào, nữ nhân mất trượng phu, cùng lắm chỉ là quả phụ mà thôi, về sau con đường đời đằng đẵng, chỉ có một mình trải qua trong cô quạnh, danh hiệu tôn quý cách mấy thì có ích lợi gì.
“Mẹ, mẹ sao vậy?” Thấy Tô Tuệ Nương hãy còn ngẩn người, Duyên tỷ nhi lo âu gọi.
“Không có gì.” Tô Tuệ Nương lắc đầu, đem tất cả suy nghĩ tạm thời ném sau đầu, quay sang khẽ mỉm cười một cái với nữ nhi.
Mùng tám tháng chín, ngày lành, thích hợp cưới hỏi.
Trời chưa sáng Tô Tuệ Nương đã dậy, Yến Hoằng Chân nằm bên cạnh không khỏi cười nói: “Nàng trằn trọc cả đêm, cuối cùng thức đến trời sáng.”
Khẽ trừng mắt, không để ý tới hắn.
Hai kiếp cộng lại, đây cũng là lần đầu tiên Tô Tuệ Nương gả con gái, trong lòng tâm tình kích động phải biết.
Ngày Duyên tỷ nhi xuất giá bận rộn đến mức ngay cả thời gian thở dốc cũng không có, khi nhìn dáng vẻ con gái trong bộ đồ cưới, Tô Tuệ Nương không khỏi nước mắt rơi như mưa, trong lòng tràn đầy luyến tiếc và tự hào