Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ

Chương 131: Phong vân (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Mạc Thiên Y

Tô Tuệ Nương nghe đến đó tâm tư không khỏi chợt động.

Ở kiếp trước, nàng cũng từng âm thầm nghe ngóng chuyện biểu tiểu thư kia, chuyện liên quan tới đối phương tại sao lại mất ở lúc trẻ tuổi, tràn đầy nghi vấn. Mặc dù, trong phủ đều nói vị tiểu thư kia qua đời do bệnh, nhưng Tô Tuệ Nương cùng Đàm Duy dù sao cũng làm vợ chồng hai mươi mấy năm, cũng bị nàng biết chút ít chân tướng. Mà “chân tướng” ly kỳ, cũng đủ làm cho người ta trợn mắt hốc mồm.

Thì ra là, khi nhỏ Đàm Duy từng mắc một căn bệnh kỳ quái, trị lâu không dứt, bèn mời đạo nhân xem thử, hệt như lúc này đại Thẩm thị nói vậy, tra đến trên người vị biểu tiểu thư này, sau đó cũng không cần nhiều lời, Đàm gia vì con trai, bèn đưa vị biểu tiểu thư này đi, dĩ nhiên, không phải đuổi đi, mà là đưa đến một vùng nông thôn, lúc ấy ý định cũng chỉ là né tránh một chút, nếu Đàm Duy hết bệnh rồi, sẽ đón người về cũng được.

®Мαc.ŦЋιεη.Ψ

Nhưng oái ăm thay, vị biểu tiểu thư này lại là một người “đa sầu đa cảm”, từ lúc biết đầu đuôi sự việc bèn bỏ ăn bỏ uống chừng mấy ngày, cuối cùng viết một phong tuyệt thư, thắt cổ tự sát.

Lá thư kia chẳng biết tại sao truyền đến tay Đàm Duy, trong thư không hề đề cập tới bất kỳ một lời oán giận, chỉ đầy tự trách, nói Đàm gia nuôi mình một hồi công cốc, không ngờ bởi vì mình khắc mệnh Đàm Duy, nàng đã không mặt mũi nào sống tiếp vân vân, hơn nữa trong từng câu chữ đều là lời tình ý đối với Đàm Duy, nói gì chỉ cần người thương có thể sống tốt, nàng dẫu chết cũng cam tâm tình nguyện, chỉ mong ông trời rủ lòng thương, cho mình kiếp sau sẽ cùng Đàm Duy tái tục tình duyên vân vân. Tính tình Đàm Duy vốn ôn nhu đa tình, mối tình đầu của mình hình như vì mình mà chết, loại rung động này vẫn luôn một mực lưu trong lòng hắn, theo thời gian càng lâu, giọng nói, dáng điệu và dung mạo đối phương cũng đã không nhớ rõ, nhưng loại cảm giác đau khổ, rung động, chua xót mà ngọt ngào này lại luôn len lỏi trong tim hắn, khiến hắn cả đời khó quên.

“Mấy lời bói mệnh số, dù sao cũng không thể tin hoàn toàn.” Tô Tuệ Nương mặt không đổi sắc, lạnh nhạt nói: “Huống chi chỉ là người lạ không biết từ đâu tới.” Quân Ngọc kia không cha không mẹ, trong mắt người bình thường dĩ nhiên là người “mệnh cách” không tốt, dã đạo nhân kia chỉ đại cô ta cũng phải thôi.

“Như vậy đi, mấy ngày nay Duyên tỷ nhi thường đòi tới sơn trang ôn tuyền chơi, muội bảo con bé đưa thϊếp mời cho Nhàn tỷ nhi nhà tẩu và cả vị cô nương Quân Ngọc kia, muốn mời họ cùng đến sơn trang, cô nương kia vừa tách khỏi, hẳn là sẽ không tiếp xúc với Đàm Duy rồi, đến chừng đó nhìn thử liệu có thuyên chuyển hay không!”

Đại Thẩm thị nghe vậy, cảm thấy cách này khả thi, rối rít cảm ơn Tô Tuệ Nương.

Duyên tỷ nhi nghe nói mẫu thân chịu cho mình đến sơn trang, khỏi nói mừng phải biết.

“Mẹ, con có thể dẫn Thực ca nhi và Tình tỷ nhi đi cùng không?”

“Đương nhiên có thể.” Tô Tuệ Nương cười vẻ mặt ôn nhu: “Không chỉ có các đệ đệ muội muội muốn đi, ngay cả mợ con cũng muốn đi theo đây!”

“Ơ??” Duyên tỷ nhi chớp mắt.

“Ngốc ạ, mẹ bây giờ thân thể không tiện dĩ nhiên là không thể đi, chỉ có mấy đứa các con mẹ lại lo lắng, mợ con lại là người cẩn thận, có mợ ấy đi theo mẹ mới yên tâm!”

Duyên tỷ nhi nghe vậy mí mắt có hơi nhíu lại, thoạt nhìn có phần thất vọng. Về phần cô bé thất vọng là mẫu thân không thể đi cùng. Hay là thất vọng mẫu thân tìm “người trông coi” cô bé, thì không biết được.

Thu thập ít đồ đạc, ba ngày sau, bọn Duyên tỷ nhi thẳng tiến sơn trang ôn tuyền trên Phố Sơn, tiểu cô nương Quân Ngọc kia dường như còn chưa biết “ngôn luận” của dã đạo sĩ, nhìn qua cũng không có gì khác với ngày thường. Mình đã làm hết mọi khả năng cho phép, Tô Tuệ Nương nhàn nhạt nghĩ, đời này hai người các ngươi rốt cuộc có thể tiếp tục đi tới đích hay không, đành xem vận mệnh vậy!

“Sao vậy? Mất hứng?”

Tô Tuệ Nương hãy còn thất thần, chẳng biết lúc nào Yến Hoằng Chân đi đến: “Thân thể không thoải mái à?”

Thấy hắn nhíu mày, Tô Tuệ Nương định thần lại, mím môi cười, vẫy vẫy tay bảo hắn ngồi cạnh mình.

“Hôm nay sao tan làm sớm thế?”

“Trong nha môn dù sao cũng ở không.” Yến hoằng Chân vén vạt áo ngồi cạnh thê tử, quay đầu, lộ ra thần sắc quan tâm, ôn nhu nói: “Nhớ Duyên tỷ nhi à, vậy ta sai người gọi con bé về ngay nhé.”

“Không phải đâu!” Tô Tuệ Nương vội kéo hắn: “Chàng đừng có nhiều chuyện a.”

Yến Hoằng Chân ở bên cạnh thoáng bĩu môi. Hắn nhìn phần bụng đã nhô lên của thê tử, bỗng nhiên nặng nề thở dài: “Aizz! Có một Duyên tỷ nhi giành nàng với ta đã đủ phiền lòng rồi, bây giờ rõ tốt, lại thêm một đứa.”

“Nói cái gì đó!” Tô Tuệ Nương buồn cười nhìn hắn: “Ta ở đây ai mà cướp đi nổi, vả lại… chàng đâu có giống như bọn nhỏ.”

Yến Hoằng Chân hai mắt sáng lên, có vài tia nóng rực: “Tuệ tỷ tỷ, ở trong lòng nàng ta là người đặc biệt nhất có đúng không?”

“Chàng nói xem?” Nhìn Yến Hoằng Chân như vậy, Tô Tuệ Nương không còn rầu rĩ như vừa rồi, ngập lòng đầy mắt đều là ngọt ngào hạnh phúc, đúng vậy a, đời này nàng đã có được điều tốt nhất rồi, những thứ trước kia có gì mà đáng rối rắm chứ?

Yến Hoằng Chân thích nhất nhìn bộ dạng đỏ mặt ngượng ngùng kèm chút vui vẻ như vậy của Tô Tuệ Nương, xinh đẹp dường nào a! Hắn nghiêng người dùng sức hôn lên làn môi mỹ lệ kia, Tô Tuệ Nương cự nự một tiếng, nhưng không đẩy ra, hai người hôn hồi lâu, mắt thấy củi khô sắp dẫn lửa, Tô Tuệ Nương mới thở dốc lẩm bẩm nói: “Đừng, con…”

Một giây trước còn tràn đầy nhu tình mật ý, nam nhân lập tức trở mặt đòi nợ: “Lấy cớ! Lúc mang thai Duyên tỷ nhi cũng không phải chưa làm qua…”

“Chàng…”

“Tỷ tỷ tốt, ta sẽ nhẹ chút thôi… Ừ, nhớ muốn chết rồi…”

Vẫn luôn thủ tại cửa, Phương Nhi sắc mặt loáng cái đỏ bừng, lén lút dịch ra vài chục bước, cô ngước mắt nhìn sắc trời vẫn sáng ngoài cửa sổ, thế là sắc mặt càng thêm đỏ.

®Мαc.ŦЋιεη.Ψ

Nhoáng một cái lại là hơn nửa tháng trôi qua, Duyên tỷ nhi ở ôn tuyền sơn trang rất vui, trên cơ bản mỗi ngày cô bé đều nhắn tin về nhà, kể cho mẫu thân một chút việc sinh hoạt, có vài người bạn nhỏ tuổi xấp xỉ bầu bạn, hiển nhiên khiến cô bé vui quên cả trời đất.

Không biết gã đạo sĩ kia có bản lĩnh thật, hay là mèo mù vớ cá rán. Kể từ khi tiểu cô nương Quân Ngọc rời đi, bệnh tình của Đàm Duy quả nhiên bắt đầu chầm chậm thuyên chuyển, đại phu đến khám cũng tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Đây đối với Đàm gia mà nói không thể nghi ngờ là chuyện vui tày trời, nhưng từ phương diện khác mà nói, đối với tiểu cô nương Quân Ngọc lại là một việc chuyện không tốt nổi, bởi vì điều chẳng phải chứng thực mệnh cô ta “không tốt” chứ sao. Cái loại mệnh số này, là không nói rõ được cũng không tả rõ được nhất, nếu trong lòng người nhà họ Đàm đã có vướng mắc này, thì cho dầu Quân Ngọc không có “tự vận vì yêu” giống kiếp trước, e là cũng sẽ không được Đàm gia tiếp nhận.

Dĩ nhiên, những điều trên đều không liên quan đến Tô Tuệ Nương, theo tháng lớn dần, bệnh “buồn ngủ” của nàng càng thêm nghiêm trọng, bây giờ mỗi ngày hơn phân nửa thời gian đều mơ mơ màng màng vượt qua trên giường.

“Trời mưa à?” một chiều tối muộn,

®Мαc.ŦЋιεη.Ψ

Tô Tuệ Nương mở mắt, khó khăn chống người dậy, đám người Phương Nhi nghe thấy động tĩnh lập tức đi đến.

“Phu nhân đã tỉnh! Đừng dậy vội, mưa thu khiến người lạnh, ngài vẫn nên nằm trên giường đi ạ.”

Tô Tuệ Nương ừ một tiếng, tựa lên gối mềm.

“Lão gia đâu? Vẫn chưa về sao?” Nàng khẽ ngáp một cái.

“Vẫn chưa ạ!”

“Vậy à, cho người chuẩn bị sẵn xe ngựa đến Ngũ Thành sở binh mã xem sao, đừng để dính mưa.”

Tuy nhiên, ngoài ý liệu, đợi Tô Tuệ Nương một mình dùng xong bữa tối, một mình lại bắt đầu mệt rã rời, Yến Hoằng Chân vẫn chưa về. Hơn nửa đêm, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa rầm rầm. Tô Tuệ Nương choàng tỉnh, chốc lát sau, Phương Nhi lập cập chạy vào, sắc mặt trắng bệch, gần như là run rẩy nhỏ giọng nói: “Phu nhân, lão gia vừa sai người truyền tin về, nói, nói…”

“Nói cái gì?”

“Nói đương kim thánh thượng bất tỉnh, e là… e là… sắp không qua khỏi rồi…”

Tô Tuệ Nương thoáng chốc giật mình, nàng cau mày nhanh chóng nhẩm tính, ở kiếp trước, Chu Trọng Quốc sống đến đủ tám mươi mới thăng thiên, tính đến đây, y hẳn nên còn ba bốn năm tuổi thọ.

“Lão gia còn nói gì không?”

“Lão gia còn chuyển lời cho phu nhân, bảo ngài không cần lo lắng đại tiểu thư, lão gia đã nhờ cữu gia Hoắc gia đến Phố Sơn rồi.”

Tô Tuệ Nương nghe đến đó trong lòng mới khẽ thả lỏng. Nàng nhìn song cửa sổ bị màn mưa đánh, chẳng biết tại sao, trong lòng lại dâng lên một nỗi dự cảm không lành. Rất rõ ràng tin tức hoàng thượng hôn mê bị phong tỏa nghiêm mật, ít nhất ngày hôm sau trong kinh thành không có gì khác thường. Song giống như là sự yên tĩnh trước cơn bão táp, sự yên bình lúc này cũng chỉ là khởi đầu của cơn bão lớn hơn.

®Мαc.ŦЋιεη.Ψ…

Tử Cấm thành, trong hoàng cung.

Hoàng thái tôn Chu Hậu Văn đứng ở bên giường, trên mặt tuy có vẻ buồn rầu, song trong ánh mắt lại lóe tinh quang.

“Hoàng gia gia thế nào rồi?” y quay sang một đám ngự y bên cạnh, cau mày hỏi.

Đám ngự y ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, cuối cùng có một người đi ra, run rẩy mà bẩm: “Hồi bẩm thái tôn điện hạ, hoàng thượng bổn nguyên có thất, ừ, có ừ… tình huống thoát dương… Cho nên…”

Cho nên có thể không được tốt rồi.

Thái y nói ấp a ấp úng, song, ý tứ trong lời nói mọi người cũng có thể nghe hiểu.

“Một đám phế vật, hoàng gia gia đã hôn mê suốt hai ngày rồi.” Chu Hậu Văn ra chiều vô cùng đau đớn, mắng to: “Nhanh khám kê đơn, nếu lão nhân gia ông… Bổn điện hạ tru di cửu tộc các ngươi!”

“Điện hạ bớt giận, điện hạ bớt giận.” Chúng thái y quỳ trên mặt đất rối rít dập đầu.

Không khí đang ngưng đọng, một thái giám hối hả chạy tới rỉ tai Chu Hậu Văn mấy câu.

Chu Hậu Văn nghe xong, sắc mặt lập tức âm trầm ba phần.

“Nhị hoàng thúc đã bị lột tước vị, mà hoàng gia gia từng có thánh mệnh không cho phép y rời phủ.” Chu Hậu Văn nghiêm mặt lạnh nhạt nói: “Mà nói cho y biết, hoàng gia gia chẳng qua là bệnh nhẹ, bảo y an tâm là được.”
« Chương TrướcChương Tiếp »