Chương 3: Cạm bẫy
Tất cả so sánh với nàng dự tính còn muốn thuận lợi hơn nhiều.Đi trong phủ nàng không dám chạy trốn bằng quan đạo (đường chính ) nên chỉ có thể lôi kéo Tiểu Khả tại một mảnh rừng rậm qua lại không ngớt.
Nửa đêm, nàng tỉ mỉ – phân tích rõ chung quanh , cảnh vật trước mắt và những ký hiệu dự phòng nếu như các nàng đi nhầm đường. Tiếp sau , chỉ chốc lát trời đã sáng thì sẽ nhìn tình huống mà định.
“Ra khỏi cánh rừng ,chúng ta sẽ an toàn” nàng an ủi Tiểu Khả đồng thời cũng là tự an ủi bản thân. Có trời mới biết có thể. hay không đi ra ngoài so sánh với sống ở trong phủ bắc An vương muốn an toàn hơn.
“Ân, nô tỳ biết tiểu thư nhất định làm được”
“Suỵt.” Nàng giơ lên ngón tay tại khóe miệng ý muốn nha đầu kia chớ có lên tiếng .Xa xa truyền đến – hỗn loạn – tiếng bước chân mới làm nàng trở nên cảnh giác. Vương bát đản , nghe thanh âm chắc chắn là không ít người tới đây, như thế nào động tác lại nhanh như vậy chứ?
“Ngươi tìm một chỗ trốn đi,ta không ra lệnh ngươi không cần lên tiếng , biết không? Nàng quyết định muốn bản thân dẫn dụ những người được tên biếи ŧɦái chết tiệt phái tới.
Chờ nàng ta gật đầu, ta vừa xoay người đi chưa được mấy bước – Tiểu Khả lại phát ra một tiếng thét chói tai.
Không biết Tiểu Khả giẫm lên cái gì mà lưới ở bốn phía bị kéo căng lên ,mà nàng dự định kéo Tiểu Khả ra lại không đúng thời điểm làm cho cả hai người cùng một lúc bị treo ở giữa không trung.
Chết tiệt ,là bẩy ! Nàng mới phát hiện các nàng bị lưới vây quanh thân ít nhất rộng trăm thước,tất cả chỉ được cố định bằng một sợi dây mỏng hư sợi tóc lại chắc chắn vô cùng, không cẩn thận cũng chẳng thể phân biệt rỏ ràng.
“Tiểu, tiểu thư” tiểu khả động động lại càng làm chiếc lưới căng hơn, lo sợ ôm lấy nàng.
Nàng cũng nhìn thấy không biết từ nơi này chạy tới hơn mười con lang, đang tụ tập tại dưới lưới- đôi con ngươi phát ra ánh sáng sắc lạnh, hàm răng bén nhọn có thể xé nát người thường – hai chân dùng sức mãnh liệt – hướng các nàng đánh tới nếu như không phải lưới đủ cao -nàng phỏng đoán sớm là bữa ăn ngon của chúng.
“Hoa Mị Nô chạy một đêm hảo ngoạn chứ?” Lời nói mang theo đùa cợt hài hước , từ xa xa chậm rãi tới , bên trong nhuyễn kiệu truyền ra. Mấy trăm cây đuốc cùng đồng thời được đốt thoáng chốc tưởng chừng chiếu sáng cả cánh rừng.
“Không nghĩ tới kinh động vương thượng thỉnh ngài rộng lượng.” Dù sao kế hoạch đều bị phá hư, nàng cũng không có cần phải giả bộ ngốc lăng.
Màn kiệu nhấc lên mang theo nam nhân đeo chiếc mặt nạ Thanh Đồng – không ai khác ngoài Bắc An vương Hiên Viên Khanh Trần trong lòng ngực chính là tiểu mỹ nhân bên người của hắn, đang được đắc sủng là thϊếp thất có vị trí cao nhất.
“Không nghĩ tới ngươi chạy nhanh như vậy, bất quá cũng không có thoáy được phạm vi thế lực của cô vương” Hắn thật sự coi thường nàng cư nhiên ở…này mảnh trong rừng này chờ nàng lọt lưới.
“Xử trí như thế nào?” Hắc y nam tử lãnh thanh hỏi .
“Thả các nàng xuống, đem cái nha đầu kia cầm uy những…này vật nhỏ. Hiên Viên khanh trần tùy ý – vừa nói.
“Từ từ!” Nàng còn chưa được thả xuống, che tiểu khả ở phía sau lưng lạnh lùng nói: “các ngươi ai dám đυ.ng vào nha hoàn của ta?” Mắt hạnh trợn tròn căm tức nhìn Hiên Viên Khanh Trần, hắn cư nhiên muốn dùng tiểu Khả đi nuôi lang! Qủa nhiên cùng trong truyền thuyết giống nhau tàn bạo thị huyết.
“Cô vương muốn liền đem cả ngươi đi uy lang!” Hắn phát hiện nàng cùng trước kia có không ít điểm bất đồng.
Nàng ngược lại nở nụ cười cất cao giọng nói: “Vương gia đương nhiên có thể làm như vậy bất quá ta là Hoàng thượng tứ hôn ,mới sau cuộc tân hôn chính trị ngài liền gϊếŧ ta, cũng cần phải có một lí do chính đáng, không cha của ta cùng huynh trưởng chỉ sợ nháo đến mức ngài cũng phải đau đầu một trận đến chết a!” Chỉ là phô trương thanh thế, đây là nàng vừa nói, chân vừa run.
“Đúng a, ngươi không nói cô vương thiếu chút nữa quên ta và ngươi còn đang tân hôn yến.” Hắn từ trong nhuyễn kiệu đi ra một bộ lê hoa bạch sắc trường bào trong gió đêm tung bay phụ trợ thêm mặt nạ Thanh Đồng hình mặt quỷ càng thêm dữ tợn. Đến bên cạnh nàng dừng lại ,ngón tay chạm vào chiếc cổ trắng như tuyết của nàng . Nụ cười tà mị cùng ánh mắt âm lãnh có thể gϊếŧ người cúi xuống dán tại bên tai nàng : “cô vương còn không có hảo hảo thương ngươi!
Chợt bất ngờ, hắn há mồm cắn xuống, huyết hoa từ vết thương theo những đường cong uốn lượn trên chiếc cổ trắng nỏn.