Chương 9

Sáng ngày hôm sau, trong lúc tự học đầu giờ cô Triệu quả nhiên đã dẫn theo một nam sinh vào lớp.

“Đây là bạn học mới chuyển đến của lớp chúng ta, Giang Cảnh Thạc.” Cô Triệu giới thiệu.

Vẫn là lớp trưởng vỗ tay đầu tiên, để thể hiện sự hoan nghênh.

Cô Triệu nhìn qua một lượt, sắp xếp cho Giang Cảnh Thạc ngồi vào hàng ghế thứ hai, đếm ngược từ tường ra.

Lúc Lâm Phi nghe thấy cái tên Giang Cảnh Thạc này, cậu ngẩng đầu lên nhìn đối phương một cái, chỉ thấy đối phương dáng cao chân dài, mặt mũi đẹp trai, khi nghe cô Triệu sắp xếp chỗ ngồi cho mình thì cậu ta lễ phép trả lời, “Cảm ơn cô.”

Giang Cảnh Thạc, Chúng Khẩu Thược Kim, quả thật rất thích hợp với nickname này.

Lâm Phi cúi đầu, tiếp tục đọc sách của mình.

Ngược lại Tống Tường đang ngồi ở hàng trước của cậu, kinh ngạc nhìn đối phương, sau đó cô lại lặng lẽ quay đầu nhìn về phía Lâm Phi.

Lúc cô mới chuyển trường tới, không nhìn thấy Giang Cảnh Thạc trong lớp, còn đang nghi ngờ chẳng lẽ kiếp này không có Giang Cảnh Thạc hay sao?

Vì thế, cô còn lo lắng cả một quãng thời gian.

Cũng may bây giờ Giang Cảnh Thạc cuối cùng đã xuất hiện.

Tống Tường thở phào nhẹ nhõm, cô len lén thu ánh mắt lại.

Hiện tại cô ít nhiều cũng đã hiểu rõ ràng, bản thân sống lại ở kiếp này cũng có một ít sai lệch vi diệu so với kiếp trước.

Nhưng những sai lệch này không liên quan đến cô, mà trên người của Lâm Phi cùng Quý Lạc Ngư lại đặc biệt rõ ràng.

Ví dụ như, chú của Quý Lạc Ngư, Quý Dữ Tiêu chưa chết.

Hay như, người cậu Lâm Lạc Thanh của Lâm Phi lại trở thành ảnh đế hàng đầu, hơn nữa còn kết hôn với Quý Dữ Tiêu.

Lâm Phi vậy mà còn có một người cậu?

Tống Tường rất kinh ngạc, cô nhớ rõ kiếp trước trong thế giới của cô không có một đại minh tinh nào tên là Lâm Lạc Thanh, nhưng bây giờ lại có, cho nên quan hệ giữa Lâm Phi và Quý Lạc Ngư cũng được giải thích.

Người giám hộ của hai người bọn họ ở cùng một chỗ, hai người bọn họ cũng tự nhiên trở thành thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, quan hệ thân thiết.

Nói như vậy, hiện tại Lâm Phi cũng coi như một phú nhị đại, cậu còn có thể tự mình gây dựng sự nghiệp được không?

Tống Tường không rõ lắm.

Nhưng cho dù không cùng nhau gây dựng sự nghiệp làm bạn tốt thì sự xuất hiện của Giang Cảnh Thạc đối với Lâm Phi mà nói cũng rất tốt.

Dù sao, Quý Lạc Ngư bệnh hoạn biếи ŧɦái như vậy, bên cạnh Lâm Phi cũng không thể chỉ có một người bạn như anh, cậu cũng nên có những người bạn bình thường khác chứ.

Hơn nữa kiếp trước Giang Cảnh Thạc chính là bạn thân của Lâm Phi, hai người là bạn từ thời trung học cơ sở cho đến đại học rồi cùng nhau gây dựng sự nghiệp.

Tình bạn tốt đẹp như này, Tống Tường không muốn Lâm Phi đánh mất nó.

Mặc dù không biết kiếp trước Lâm Phi cùng Giang Cảnh Thạc làm như thế nào để trở thành bạn, nhưng kiếp này, nếu như hiện tại đã gặp nhau thì bọn họ chắc chắn vẫn sẽ trở thành những người bạn tốt của nhau thôi.

Tống Tường nghĩ đến đây, cô nhẹ nhàng nở nụ cười.

Mà lúc này Lâm Phi và Giang Cảnh Thạc người được cô nhớ tới, một người đang bận đọc sách, còn một người lại thừa dịp cô giáo không chú ý len lén nói chuyện mình chuyển trường với người bạn đọc sách của mình.

Đợi đến khi đọc sách xong, Lâm Phi lấy điện thoại di động ra, mở app đọc sách ra liền thấy thông báo hiển thị mấy tin nhắn chưa đọc.

Cậu vừa mở ra, đúng như dự đoán, ngoại trừ tin nhắn từ hệ thống, còn lại tất cả đều là tin nhắn do Chúng Khẩu Thược Kim gửi tới.

Chúng Khẩu Thược Kim: [Đến lớp mới rồi.]

Chúng Khẩu Thược Kim: [Trời đất, tôi lại không phải là người đẹp trai nhất lớp, cái này phản khoa học, còn có người đẹp trai hơn tôi!]

Lâm Phi: “…”

Chúng Khẩu Thược Kim: [Cừ thật, làm sao cậu đã đọc xong rồi! Tốc độ này của cậu cũng quá nhanh đi! Cậu không ngủ à? Hay một ngày của cậu có bốn mươi tám tiếng? Trong nháy mắt tôi đã đọc chậm hơn cậu mấy quyển rồi! Táo tàu nuốt nhanh quá sẽ bị nghẹn cậu biết không?!]

Lâm Phi: “…”

Chúng Khẩu Thược Kim ngay lập tức trả lời: [Chờ đi, hôm nay, à không muộn nhất ngày mai tôi nhất định có thể đuổi kịp cậu.]

Lâm Phi ngẩng đầu nhìn về phía Giang Cảnh Thạc, quả nhiên cậu ta đang cúi đầu cầm điện thoại trong tay.

Chúng Khẩu Thược Kim: [Tôi đã hỏi thăm rõ ràng, người đẹp trai nhất trong lớp của tôi, cũng chính là người học tốt nhất, nghe nói năm nào cậu ấy cũng đứng đầu lớp, cậu ấy có thành tích tốt chính là chuyện bình thường, khoa trương nhất chính là, bạn cùng bàn với tôi đã nói, từ khi học tiểu học lúc nào cậu ấy cũng đứng hạng nhất, từ đó đến nay không có tụt hạng, đây cũng quá giả đi, không thể nào tôi không thể tin được, đấy có phải con người thật không?]

Thật. Lâm Phi từ nhỏ không biết xếp hạng là cái gì: “…”

Chúng Khẩu Thược Kim: [Hơn nữa, cậu ấy còn là giáo thảo, nghe nói mỗi tháng số lượng nữ sinh yêu thầm cậu ấy cộng lại có thể đi vòng quanh sân thể dục vài vòng, Hic, thật sự khiến cho người ta ghen tị.]

Lâm Phi bị ghen tị: “…”

Chúng Khẩu Thược Kim: [Điều quan trọng nhất là cậu ấy thoạt nhìn giống với cái người Bức vương* gì đó, tôi ghét nhất Bức vương.]

*Bức vương: như kiểu một play boy, người con trai tồi tệ phụ bạc ý.

Bức vương Lâm Phi: “…”

Chúng Khẩu Thược Kim: [Sao cậu không nói lời nào?]

Lâm Phi: “…”

Lâm Phi giơ ngón tay lên, bình tĩnh đánh chữ: “Xin chào, tôi là Lâm Phi.”

“Loảng xoảng” một tiếng, Lâm Phi nghe thấy tiếng ai đó bị ngã ghế.

Bạn cùng bàn của Giang Cảnh Thạc quan tâm nói, “Cậu làm sao vậy?”

“Không, không sao.” Giang Cảnh Thạc lắp bắp nói.

Cậu ta vịn ghế đứng lên, khó tin được mà nhìn về phía cách đó không xa, chỉ thấy người cậu ta vừa mới nói xấu đang bình tĩnh cúi đầu nhìn sách, điện thoại di động thì đặt ở bên cạnh sách của cậu.

Giang Cảnh Thạc: “…” Thế giới này đã không còn thoải mái, bây giờ cậu ta chạy trốn còn kịp không?

Giang Cảnh Thạc do dự một hồi lâu, cuối cùng cậu ta mới rụt rè cẩn thận, đi về phía Lâm Phi.

“Dragon?” Cậu ta đi tới bên cạnh Lâm Phi, nhẹ giọng thăm dò.

Lâm Phi ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Ừ.”

Giang Cảnh Thạc: “…”

Giang Cảnh Thạc: QAQ

“Cậu đẹp trai quá đi, nếu như tôi có giá trị nhan sắc như cậu, khẳng định mỗi ngày tôi sẽ đi gặp mặt rất nhiều người, chỉ hận không thể cho toàn thế giới đều biết đến tôi.” Giang Cảnh Thạc hết sức chân chó mà nói.

Ngữ điệu của Lâm Phi thản nhiên, “Đúng vậy, là Bức vương mà.”

Giang Cảnh Thạc: “…” Hu hu hu.

“Ha ha ha, tôi thích nhất Bức vương, ước mơ của cả đời tôi chính là trở thành một Bức vương.”

Lâm Phi nhướng mày, “Ồ?”

“Thật đấy.” Giang Cảnh Thạc không chút do dự, trực tiếp ngồi xuống ghế bên cạnh Lâm Phi, “Cậu không biết đâu, tôi vừa mới nghe Quan Tụng giới thiệu về cậu, tôi thật sự vô cùng hâm mộ.”

Lâm Phi cúi đầu đọc sách, ngữ điệu bình tĩnh: “Không thể nào tôi không thể tin được, đấy có phải con người thật không?”

Giang Cảnh Thạc: “…” Hu hu hu.

“Tôi sai rồi.”

“Cậu ghen tị.”

“Tôi ghen tị.” Giang Cảnh Thạc cúi đầu nhận sai, “Sau này tôi sẽ không ghen tị nữa.”

“Ồ.” Lâm Phi đáp.

“Nhưng mà cậu cũng thật kín tiếng, biết thừa tôi sắp đến thành phố của cậu, thế mà một chữ cũng chả giới thiệu gì với tôi.”

Lâm Phi chậm rãi lật một trang sách, “Nếu không làm như vậy, thì sao tôi có thể nghe thấy những lời phê bình chân thành của cậu.”

Giang Cảnh Thạc: “…” QAQ

Tốt lắm, cả đời này cậu ta đừng nghĩ tới việc có thể lật bàn trước mặt của Lâm Phi nữa!