Chương 6

Mãi cho đến buổi tối, khi Lâm Phi về đến nhà và mở app đọc sách ra, cậu mới phát hiện trong khi cậu đang hát Chúng Khẩu Thược Kim đã gửi liền mấy tin nhắn.

Chúng Khẩu Thược Kim: [Có phải do cậu ngại hay không? Hay là cậu sợ tôi không giống như trong tưởng tượng của cậu?]

[Không liên quan, cho dù cậu có hình dáng như thế nào tôi đều chấp nhận được.]

[Người đâu người đâu người đâu rồi?]

Lâm Phi: “…”

Lâm Phi trả lời tin nhắn của cậu ta: [Tôi chỉ cảm thấy không cần thiết thôi.]

Chúng Khẩu Thược Kim vẫn luôn online nên cậu ta trả lời tin nhắn rất nhanh:

[Tại sao cậu có thể nói như vậy! Uổng công tôi còn cảm thấy mình chuyển trường đến thành phố X cũng tốt, ví dụ như có thể gặp mặt cậu hàng ngày, kết quả cậu vốn dĩ không muốn nhìn thấy tôi! Đáng thương cho tấm chân tình của tôi! Ôi tim tôi! Ôi ôi!]

Lâm Phi có chút bất ngờ, chuyển trường?

Dragon: [Cậu là học sinh à?]

Chúng Khẩu Thược Kim: [Đó là điều đương nhiên, tôi đơn thuần trong sáng như thế này, ai nhìn cũng biết là học sinh chưa lăn lộn trong xã hội, còn cậu khẳng định không phải học sinh, cậu độc ác như thế, không hề nương tay khi đánh một đòn hiểm vào những học sinh vô tội như chúng tôi, chắc chắn cậu đã đi làm rồi!]

Học sinh đứng hạng nhất lớp mười hai Lâm Phi: “…”

Dragon: [Cậu là học sinh tiểu học sao?]

Chúng Khẩu Thược Kim: “!!!”

[Cậu mới là học sinh tiểu học ấy! Cả nhà cậu đều là học sinh tiểu học! Tôi đây đã học lớp mười hai! Qua mấy tháng nữa tôi sẽ người trưởng thành!]

Lần này Lâm Phi thật sự có chút kinh ngạc.

Từ trước đến giờ cậu không phải người thích ảo tưởng, bởi vậy, mặc dù quen biết với cậu ta ba năm, nhưng cậu vẫn chưa từng nghĩ tới chuyện Chúng Khẩu Thược Kim là người như thế nào, nhưng điều trùng hợp Chúng Khẩu Thược Kim cũng là học sinh lớp mười hai, đây quả thật là một sự trùng hợp không thể tưởng tượng nổi.

Lâm Phi hiếm khi có hứng thú.

Nhưng cũng chỉ có một chút mà thôi, thậm chí chuyện vô vị này không đáng để Lâm Phi nói thêm mấy chữ.

Chúng Khẩu Thược Kim thấy cậu vẫn luôn lạnh nhạt, cậu ta cũng nhìn ra Lâm Phi thực sự không muốn gặp mặt mình.

Cậu ta đã trò chuyện với Lâm Phi trong ba năm, ít nhiều cũng hiểu được vài phần tính cách của Lâm Phi, cho nên cậu ta không muốn làm khó cậu, cậu ta đổi đề tài nói: “Trường Nhất Trung bên các cậu thế nào? Tôi lên mạng tìm hiểu thấy nó là trường trung học tốt nhất ở chỗ các cậu, tỷ lệ đạt học bổng rất cao, có đúng không?"

Lâm Phi: “…”

Dragon: [Cậu muốn chuyển tới Nhất Trung?]

Chúng Khẩu Thược Kim: [Tám phần, à không, chín phần đi, hôm trước tôi nghe mẹ nói hình như là trường này, cũng không biết có chính xác hay không.]

Chuyện này không có nhất thời đúng dịp, mà là một sự trùng hợp không thể tin nổi, nếu như Chúng Khẩu Thược Kim thật sự chuyển tới Nhất Trung, thì bọn họ sẽ trở thành bạn học của nhau.

Hầu hết mọi người khi biết tin tức này đều sẽ không nhịn được mà tò mò về đối phương, chắc chắn muốn gặp mặt, nhưng Lâm Phi rõ ràng không phải kiểu người như vậy.

Cậu còn không thân thiết với tất cả các bạn học lớp, huống chi bạn học chung trường.

Cậu vẫn giữ suy nghĩ ban đầu của mình, bọn họ nói chuyện trên mạng là được rồi, không cần thiết phải gặp mặt trực tiếp.

Còn về việc Chúng Khẩu Thược Kim có thể chuyển vào lớp cậu hay không, Lâm Phi vốn dĩ chẳng hề nghĩ tới.

Đây là chuyện của người khác, không liên quan đến cậu.

Cậu chỉ lạnh lùng trả lời: [Nhất Trung quả thật không tệ, tỷ đạt lệ học bổng rất cao, có thể coi như là trường trung học tốt nhất ở đây.]

Chúng Khẩu Thược Kim: [Được, vậy tôi yên tâm rồi.]

[Tôi đi đọc sách đây.] Lâm Phi trả lời cậu ta.

Cậu lại mở quyển sách còn đang đọc dở ra và bắt đầu xem.

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Quý Lạc Ngư tham gia xong nghi thức kéo cờ, anh cùng Lâm Phi trở về phòng học, vừa mới ngồi xuống không bao lâu đã thấy cô Triệu chủ nhiệm lớp dẫn theo một nữ sinh đi vào.

“Đây là bạn học mới của lớp ta, Tống Tường.” Cô Triệu giới thiệu.

Lớp trưởng lập tức vỗ tay đầu tiên, tỏ vẻ hoan nghênh.

Cô Triệu nhìn xung quanh, chỉ vào hàng ghế thứ ba trước bàn của Quý Lạc Ngư nói với Tống Tường, “Em ngồi chỗ đó trước đi.”

Tống Tường ngoan ngoãn gật đầu một cái, đi theo hướng giáo viên chỉ, kết quả tầm mắt của cô bắt gặp Quý Lạc Ngư, cô nhất thời sững sờ tại chỗ.

Cô không dám tin tưởng, nhắm hai mắt, rồi lại mở ra một lần nữa, nhưng vẫn là khuôn mặt quen thuộc kia.

Tống Tường chỉ cảm thấy hô hấp của mình ngưng trọng.

Tại sao Quý Lạc Ngư lại ở đây?!

Không phải cô nên gặp Quý Lạc Ngư sau khi lên đại học hay sao?!

Trường trung học phổ thông của Quý Lạc Ngư không phải trường quý tộc sao?

Tại sao bây giờ anh lại xuất hiện ở Nhất Trung chứ?!

Cô thật sự không thể tin nổi, đến nỗi đứng hình, nhìn chăm chăm vào mặt của Quý Lạc Ngư.

Quý Lạc Ngư sớm đã phát hiện ra sự kinh ngạc cùng hoảng hốt trong mắt của cô, anh giơ tay lên chống cằm, ung dung nhìn cô.

Đợi đến khi Tống Tường kịp phản ứng, biết mình đang nhìn chằm chằm anh quá lâu, cô vội vàng thu hồi tầm mắt đi chỗ khác, thì lại thấy Quý Lạc Ngư nhẹ nhàng nhếch khóe môi, nở một nụ cười với cô.

Tống Tường liền nắm chặt váy của mình.

Đã từng có một khoảng thời gian trong kiếp trước, thứ Tống Tường sợ nhất chính là nụ cười của Quý Lạc Ngư.

Nụ cười của anh đẹp bao nhiêu, thì lời nói sẽ tàn nhẫn bấy nhiêu, hành động cũng đáng sợ như vậy.

Cô khó khăn lắm mới chạy thoát khỏi Quý Lạc Ngư, tại sao cô lại gặp được anh vào lúc này?

Tống Tường cúi đầu xuống, gật đáp một tiếng “Ừ” sau đó đi về phía chỗ ngồi của mình.

Cô Triệu nhìn bóng lưng của nữ học sinh mới, lại nghĩ đến dáng vẻ cô vừa mới nhìn chằm chằm Quý Lạc Ngư thì có chút nhức đầu.

Cô đã chủ nhiệm Quý Lạc Ngư từ năm lớp mười, đương nhiên biết ngoại hình của Quý Lạc Ngư rất được các nữ sinh ưa thích, bây giờ học sinh mới còn chưa ngồi vào chỗ, đã nhìn chằm chằm anh không rời.

Cô Triệu hơi có chút không yên lòng, cô gọi Quý Lạc Ngư: “Quý Lạc Ngư, Lâm Phi, hai em ra ngoài với cô.”

Quý Lạc Ngư nghe thấy vậy, đứng lên cùng Lâm Phi đi ra ngoài.

Sau khi cô cùng hai người bọn họ đi đến chỗ ít người bên ngoài phòng học, cô mới nhìn Quý Lạc Ngư rồi nói, “Bây giờ là thời điểm mấu chốt, em nhất định không được xao nhãng việc học tập, không được yêu sớm, có biết không?”

Quý Lạc Ngư: “…”

Quý Lạc Ngư ngay lập tức hiểu ra.

Cũng đúng, Tống Tường đứng như trời trồng bên cạnh cô Triệu, trắng trợn mà nhìn chằm chằm về phía mình, còn nhìn như bị thôi miên, cho nên cô chủ nhiệm không thể không cảnh giác?

“Vâng ạ.” Quý Lạc Ngư miễng cưỡng nói.

Yêu đương thì có ý nghĩa gì?

Anh cũng chẳng muốn yêu đương.

Cô Triệu nhìn thấy dáng vẻ chưa động lòng của anh, cũng yên tâm hơn.

Mấy chuyện yêu đương này, từ trước đến nay đều giống như chuyện một tay chẳng vỗ thành tiếng*, chỉ cần Quý Lạc Ngư không đồng ý, cho dù Tống Tường có thích anh như thế nào cũng không có tác dụng gì.

*Một tay chẳng thể vỗ thành tiếng: được hiểu như tình yêu không thể đến từ một phía, mà phải do cả hay cùng yêu thương nhau mới được.

Về việc tại sao cô không nói những lời này với Tống Tường, do đối phương vừa mới chuyển tới, còn chưa quen trường quen lớp, cô Triệu không muốn khiến cho Tống Tường cảm thấy giáo viên chủ nhiệm giống đang như nhằm vào mình.

Sau khi nói chuyện với Quý Lạc Ngư xong, cô liền hỏi Lâm Phi về cuộc thi.

Lâm Phi lời ít ý nhiều trả lời cô vài câu, cô Triệu thấy thái độ bình tĩnh của cậu, đoán rằng lần này chắc chắn cậu phát huy không tệ, cho nên cũng yên lòng.

“Vậy được, tất cả thuận lợi là tốt rồi.”

Nói xong, cô Triệu lại nhịn không được mà nở nụ cười, “Em cũng thật là, hiếm khi mới có cơ hội đi tới thành phố khác, ít nhiều cũng nên đi chơi một vài nơi, thả lỏng chút, như vậy không phải tốt hơn sao? Cô nghe nói, đêm hôm đó bọn họ còn đi tắm suối nước nóng, ngược lại em thì hay rồi, vừa thi xong đã trực tiếp về luôn, còn đổi vé máy bay để về cho sớm, em không mệt hả?”

“Em không ạ.” Lâm Phi bình tĩnh nói.

Từ trước đến nay cô Triệu vẫn luôn yêu quý cậu, nhưng lại không có biện pháp gì với tính cách này của cậu, cô chỉ có thể bất đắc dĩ nói, “Được rồi, em không mệt là được, quay về đi thôi, chịu khó nghe giảng đấy.”

Cô xoay người đi về phía bên kia hành lang.

Quý Lạc Ngư đυ.ng vào vai của Lâm Phi, anh cười nói: “Gấp như vậy sao? Anh còn đổi vé máy bay cơ?”

Lâm Phi không để ý đến anh, cậu xoay người đi về phía phòng học.

Quý Lạc Ngư kéo cậu lại, dán người lên.

“Anh gấp gáp muốn gặp em như vậy cơ à, một buổi tối cũng không chờ được?”

Lâm Phi: “…”

Lâm Phi quay đầu nhìn anh: “Lần sau tôi nhất định sẽ ở lại thêm hai đêm.”

“Anh dám!”

Ngữ điệu của Lâm Phi thản nhiên, “Bây giờ có người quả thật đang sốt ruột.”

Quý Lạc Ngư: “…”

Quý Lạc Ngư bị Lâm Phi nắm thóp, anh tức giận hừ một tiếng, vừa ngẩng đầu lên liền chạm mắt với Tống Tường đang đi về phía bên này.

Bốn mắt nhìn nhau, Tống Tường ngay lập tức dời tầm mắt đi.

Quý Lạc Ngư chậm rãi nở nụ cười, anh ghé sát vào tai Lâm Phi, “Anh biết vì sao vừa rồi cô Triệu lại nói với em những lời đó hay không?”

Lâm Phi nhìn anh một cái.

Quý Lạc Ngư hất cằm nhìn về phía Tống Tường, “Bởi vì cậu ấy.”

“Cậu ấy thích cậu?” Lâm Phi hỏi.

Quý Lạc Ngư cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.

Lúc Tống Tường nhìn anh, trong mắt không phải sự vui sướиɠ cùng hân hoan, ngược lại cô đang rất sợ hãi.

Cô sợ anh, nhưng vì sao cô lại sợ anh?

“Có lẽ vậy.” Quý Lạc Ngư nhẹ giọng nói.

Lúc đó Lâm Phi đang tập trung đọc sách, cậu cũng không chú ý tới Tống Tường, đương nhiên không nhìn thấy ánh mắt của cô khi nhìn Quý Lạc Ngư, cho nên khi cậu nghe Quý Lạc Ngư nói như vậy, cũng không để ý mấy.

Từ trước đến giờ, Quý Lạc Ngư vẫn luôn được các nữ sinh yêu thích, học sinh mới chuyển trường thích anh cũng là chuyện bình thường.

Lâm Phi không để ý, cậu trở lại chỗ ngồi của mình.

Ngược lại, Quý Lạc Ngư rất có hứng thú mà đi tới chỗ ngồi của Tống Tường, chỉ tiếc anh vừa mới đi tới, chuông báo vào giờ học đã vang lên, Quý Lạc Ngư có chút tiếc nuối liếc mắt nhìn Tống Tường một cái, liền thấy Tống Tường đang giả bộ trấn tĩnh ngồi trên ghế, cơ thể như muốn áp sát lên tường.

Sợ anh như vậy sao?

Quý Lạc Ngư nghi hoặc, trước kia anh cũng chưa từng gặp nữ sinh tên Tống Tường này, cho nên anh không thể nào để lộ bộ mặt thật của mình trước mặt cô, vậy thì vì sao cô lại sợ anh?

Thú vị đây.

Anh quay đầu về phía Tống Tường nở nụ cười, xong xoay người về chỗ ngồi của mình.

Lúc này Tống Tường mới thở phào nhẹ nhõm, tinh thần cũng được buông lỏng ra.

Cô thở dài, cô vốn tưởng rằng mình sống lại một kiếp, thì đời này cô có thể hoàn toàn thoát khỏi Quý Lạc Ngư, không bao giờ dây dưa với anh nữa, nhưng cô không nghĩ tới chuyện cô không chỉ không thoát khỏi mà còn gặp anh trước thời hạn, nên làm thế nào mới tốt đây?!

Đến cuối giờ học, tâm tình của Tống Tường cũng không có khá lên, vừa nghe thấy tiếng chuông tan học cô vội vàng đứng lên chạy ra ngoài, cô rất sợ Quý Lạc Ngư sẽ lại đến tìm mình.

Quý Lạc Ngư nhìn tốc độ chạy như chạy nạn của cô, anh chậm rãi đứng lên, đi ra khỏi phòng học.

Sau khi Tống Tường đi vệ sinh xong, cô do dự hồi lâu, vẫn quyết định trở về phòng học.

Lúc đi tới cửa lớp, cô cẩn thận từng li từng tí nhìn vào trong, phát hiện Quý Lạc Ngư không có trong lớp.

Tống Tường mừng rỡ, cô vừa nở nụ cười, đã nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng vang.

Cô hoảng sợ, theo phản xạ có điều kiện mà quay đầu lại, đã nhìn thấy Quý Lạc Ngư đang ở phía sau mình, anh cười khanh khách nhìn cô.

Nụ cười trên mặt của Tống Tường ngay lập tức biến mất.

Quý Lạc Ngư nhìn vẻ mặt biến hóa không hề phòng bị của cô, chậm rãi tiến gần cô.

Tống Tường lập tức luống cuống, cô xoay người chuẩn bị bỏ chạy.

Quý Lạc Ngư bắt cô lại.

Tống Tường sợ hãi nói: “Cậu làm cái gì vậy?”

Quý Lạc Ngư kéo cô qua một bên.

“Lời này nên để tôi hỏi cậu mới đúng.” Anh nhìn Tống Tường còn đang không ngừng giãy dụa, “Lúc cô Triệu dẫn cậu vào lớp, tại sao cậu lại nhìn chằm chằm tôi, cậu muốn làm gì?”

“Tôi chẳng muốn gì cả.” Tống Tường vội vàng nói.

“Thật sao?” Quý Lạc Ngư tới gần cô, “Vậy thì vì sao cô Triệu lại cảm thấy cậu muốn yêu sớm?”

Tống Tường: “???” Hả?

Quý Lạc Ngư nở nụ cười xinh đẹp, rực rỡ tựa như ánh bình minh, “Với tôi.”

Tống Tường: “!!!”

Đùa gì vậy!!

Cô và Quý Lạc Ngư! Còn yêu sớm?!!

Tống Tường cảm thấy thế giới của mình bỗng nhiên trở nên đen tối!!!

Không cần phải dọa người như vậy, cô sống lại chính là muốn sống tốt hơn, chứ không phải muốn được chết sớm hơn QAQ

Hu hu hu!