Chương 15

Quý Lạc Ngư đi theo Lâm Phi vào phòng ngủ của cậu, mấy câu hỏi còn chưa có đáp án, anh lại nhớ tới những linh cảm vừa rồi của mình, xoay người mở ngăn kéo tủ đầu giường của Lâm Phi, lấy cuốn sổ bên trong ra.

Anh vừa nói vừa ghi chép.

“Điều 376: Không cho phép Giang Cảnh Thạc kiểm tra bài tập về nhà.”

“Điều 377: Không cho phép quan tâm quá nhiều đến Giang Cảnh Thạc.”

Anh suy nghĩ một lúc, rồi bổ sung thêm vào phía sau điều này: [Phải vĩnh viễn quan tâm tới em nhất.]

“Đây.” Quý Lạc Ngư bước đến trước mặt của Lâm Phi, đưa cho cậu cuốn sổ.

Lâm Phi nhận lấy, nhìn những dòng chữ trên đó, cậu nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Ở một khía cạnh nào đó, Quý Lạc Ngư thực sự không có cách nào để phân biệt tình cảm của mình, anh dùng hành động để giải thích sự ích kỷ và cố chấp của mình, hơn nữa anh còn cảm thấy hợp tình hợp lý và không có chút cảm giác tội lỗi nào về điều đó.

Nhưng ở một khía cạnh nào đó, anh lại không có cảm giác an toàn, vô cùng mẫn cảm.

Cho tới bây giờ, Quý Lạc Ngư sẽ không bao giờ viết “Không cho phép nói chuyện với người khác” hoặc “Không cho phép kết giao với người khác”, đôi khi anh sẽ nói về điều này, nhưng không bao giờ viết nó.

Phạm vi “người khác” quá rộng, bao gồm quá nhiều thứ, có vẻ anh rất sợ trong cái gọi là “người khác” sẽ có một ngoại lệ, một người mà Lâm Phi sẵn lòng và nguyện ý, cho nên anh mới cố chấp ghi tên từng người ra.

Không hề cảm thấy phiền chán.

Không dám “gϊếŧ bừa còn hơn bỏ sót”.

Lâm Phi cầm bút lên, gạch bỏ nửa câu sau “Phải vĩnh viễn quan tâm đến em nhất” mà Quý Lạc Ngư vừa viết đi.

Trên mặt của Quý Lạc Ngư tràn đầy khϊếp sợ, anh không dám tin tưởng mà chỉ vào cuốn sổ: “Tại sao anh lại xóa của em? Anh không bằng lòng?”

Lâm Phi phớt lờ anh, cậu bình tĩnh dùng chiếc bút màu đen của mình viết lên cuốn sổ: [Điều 378: Phải vĩnh viễn quan tâm đến em nhất.]

“Không cần phải ghi song song.” Cậu quay đầu nhìn Quý Lạc Ngư, “Em không cần phải đặt bên cạnh ai cả, em vĩnh viễn là duy nhất, quan trọng nhất.”

Quý Lạc Ngư nghe thấy cậu nói như vậy, khóe môi của anh không tự chủ được mà nhếch lên.

“Ồ.” Anh nhẹ giọng nói.

Trong lòng anh không nhịn được mà vui mừng, anh nhìn thẳng vào Lâm Phi, mong Lâm Phi sẽ sủng ái và chiều chuộng mình nhiều hơn.

Làm sao Lâm Phi có thể không đọc được những suy nghĩ của anh, cậu lặng lẽ vẫy tay, Quý Lạc Ngư cúi người xuống, giây tiếp theo anh đã được Lâm Phi ôm vào lòng.

“Có chuyện gì vậy?” Anh hỏi Lâm Phi.

Lâm Phi vuốt ve sau gáy của anh, giọng nói mang theo sự bất đắc dĩ nhưng cũng rất ôn nhu dịu dàng: “Dỗ em.”

“Thình thịch” mấy tiếng, Quý Lạc Ngư nghe được tiếng tim mình đang đập, anh ôm chặt Lâm Phi, cọ vào cổ cậu một cái, nhẹ giọng làm nũng nói: “Vậy anh dỗ em nhiều thêm chút đi.”

Mãi cho đến khi tắm xong nằm trên giường, tâm hồn của Quý Lạc Ngư vẫn có cảm giác như đang đi trên mây, nhẹ nhàng, ngọt ngào cùng hạnh phúc.

Thấy tâm trạng của anh rất tốt, cuối cùng Lâm Phi mới dám kể cho anh nghe về chuyện của Giang Cảnh Thạc.

Quý Lạc Ngư không nghĩ tới chuyện Giang Cảnh Thạc sẽ trực tiếp đi tìm Lâm Phi, anh tức giận mà hung hăng đá vào chăm.

“Bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi trò tố cáo, cậu ta tưởng mình là học sinh tiểu học chắc?”

Lâm Phi ngồi dựa vào đầu giường, anh ôn nhu nói: “Cho nên em không cần nhờ Thi Kỳ đi tìm cậu ta ăn cơm nữa đâu. Về phần em, nếu em thích cậu ta, đương nhiên có thể kết bạn với cậu ta, còn nếu em không thích…”

“Em dĩ nhiên không thích cậu ta.” Quý Lạc Ngư không chút lưu tình nói: “Em thích cậu ta cái gì chứ? Thích cậu ta đi đến gần anh, hay thích cậu ta tìm anh để tố cáo?”

Nói xong anh xoay người ôm lấy eo của Lâm Phi, nhẹ nhàng tự bào chữa cho mình: “Thật ra em không muốn quản chuyện cậu ta đi bên cạnh anh, em chỉ muốn thử xem cậu ta có thành thật hay không, có chịu nổi sự cám dỗ hay không. Em chỉ tùy tiện cho cậu ta chút ánh mặt trời, em không cần làm bạn với cậu ta, em chỉ muốn thăm dò cậu ta mà thôi.”

Lâm Phi: “…”

Lâm Phi cúi đầu nhìn anh, “Có lẽ em nên tìm cho bản thân mình một cái cớ tốt hơn.”

Quý Lạc Ngư: “…”

Anh bĩu môi, cũng không thèm giả vờ nữa.

“Được rồi, em thật sự muốn bắt cóc cậu ta, nhưng em không muốn ép anh không được làm bạn với cậu ta, vì vậy em chỉ có thể làm cho cậu ta chủ động tránh xa anh. Nhưng em không nói rằng em thích cậu ta, càng không nói cậu ta phải rời xa anh. Từ đầu đến cuối em chỉ nói cậu ta là bạn của anh, thì cũng là bạn của em. Mấu chốt là anh, không phải em cũng không phải cậu ta. Làm sao để hiểu cậu ta, làm thế nào để chọn cậu ta. Nếu cậu ta thật lòng muốn kết bạn với anh, đương nhiên sẽ không vì em mà tránh xa anh. Nếu cậu ta không thật lòng, vậy càng tốt, từ đầu cậu ta vốn không xứng xuất hiện bên cạnh anh.”

Lâm Phi khẽ gật đầu, như thế này mới phù hợp với phong cách của Quý Lạc Ngư.

“Đương nhiên,” Quý Lạc Ngư nghiêng đầu nhìn cậu, “Mặc dù em vẫn cảm thấy cậu ta không xứng, nhưng nếu như anh đã chấp nhận, về sau em sẽ không làm như vậy nữa.”

“Thật sự rất khó.” Lâm Phi cảm khái nói.

Quý Lạc Ngư nâng người lên, tiến đến gần mặt cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu, “Cho nên anh à, khi ở bên cậu ta anh nhất định phải vui vẻ. Nếu anh vui vẻ, em miễn cưỡng có thể tiếp nhận cậu ta thêm một chút.”

Những gì anh nói vừa mềm mại vừa ngọt ngào, giống như kẹo dẻo trong miệng, không để ý liền có thể ngửi thấy mùi thơm trong không khí.

Lâm Phi nghe xong liền đưa tay nhéo nhéo mặt anh.

Vừa mềm vừa trắng, giống như kẹo bơ sữa vậy.

Cậu lại véo thêm một cái, trên môi nở nụ cười ôn nhu dịu dàng.

“Ngủ đi.” Lâm Phi ấm áp nói.

Quý Lạc Ngư không khỏi bật cười khi nhìn thấy nụ cười của cậu.

Anh ngoan ngoãn nói “vâng” một tiếng, rồi chui vào trong chăn.

“Chúc ngủ ngon.” Anh ngoan ngoãn nói.

Giang Cảnh Thạc đã đợi cả đêm, cuối cùng vào sáng ngày hôm sau cậu ta cũng gặp được Lâm Phi và Quý Lạc Ngư.

Không giống với Quý Lạc Ngư của mấy ngày trước, luôn nhiệt tình thân thiện đối với cậu ta, Quý Lạc Ngư của hôm nay rõ ràng không muốn nhìn cậu ta lâu thêm một chút, thỉnh thoảng ánh mắt của hai người lại chạm nhau, anh chỉ lạnh lùng nhếch khóe môi, vẻ mặt khinh thường.

Giang Cảnh Thạc: “…”

Sự thay đổi này thực sự là quá lớn rồi?

Tối qua đã xảy ra chuyện gì vậy?

Lâm Phi thật sự sẽ không nói về cậu ta, phải không?!

Giang Cảnh Thạc bồn chồn, thật vất vả cậu ta mới đợi được đến lúc tan học, Quý Lạc Ngư có việc phải đi ra khỏi phòng học, cậu ta bật ngay lập tức chạy tới ngồi xuống bên cạnh Lâm Phi.

“Cậu đã… nói chuyện với cậu ấy chưa?” Cậu ta thì thầm.

Lâm Phi đang viết bài thi.

Cậu đã đọc xong những cuốn sách dự định đọc trong kỳ này, nên cậu tạm thời đặt sách xuống và bắt đầu soát đề.

Nghe vậy, Lâm Phi gật đầu một cái, nhưng cây bút trong tay vẫn không dừng lại.

Giang Cảnh Thạc lo lắng nói: “Vậy cậu không có nói gì nặng lời đâu chứ? Tôi thật sự không muốn cậu mắng cậu ấy.”

“Không có.” Lâm Phi trả lời với gương mặt không biểu cảm.

Lúc này Giang Cảnh Thạc mới cảm thấy nhẹ nhõm, cậu ta thầm nghĩ như vậy là tốt rồi.

Đang suy nghĩ, cậu ta ngẩng đầu lên một cái, liền thấy Lâm Phi vừa nói chuyện vừa làm được hai ba câu hỏi điền vào chỗ trống, lưu loát sinh động, nét bút rất có hồn.

“Cậu không cần tính một chút sao?” Giang Cảnh Thạc không thể tin được.

Lâm Phi quay đầu nhìn cậu ta một cái, dường như đang muốn hỏi câu này còn cần phải tính à.

Giang Cảnh Thạc: “…”

“Chào lão đại. Tạm biệt lão đại.”

Nói xong, cậu ta đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Lâm Phi ngừng bút, gọi cậu ta lại: “Có chuyện này tôi nghĩ cần phải nói trước với cậu.”

“Nói đi.” Giang Cảnh Thạc lại một lần nữa ngồi xuống.

Lâm Phi buông bút xuống, trong mắt cậu vẫn không có chút cảm xúc gì.

Từ trước đến giờ cậu luôn tỏ ra vô cảm, như thể không quan tâm đến bất cứ điều gì, cũng không có gì có thể khiến cậu ngạc nhiên hay vui vẻ.

“Tôi không ngại làm bạn với cậu.” Lâm Phi bình tĩnh nói, “Nhưng nếu một ngày nào đó giữa cậu và Tiểu Ngư xảy ra tranh chấp, hoặc Tiểu Ngư vì cậu mà cảm thấy khó chịu, không vui, thì tôi sẽ không chút do dự mà từ bỏ cậu.”

Giang Cảnh Thạc không nghĩ tới cậu sẽ nói ra những lời như vậy, càng không nghĩ tới độ tuổi này cậu lại có thể nói ra loại lời này.

“Cậu nghiêm túc chứ?”

“Đương nhiên,” Lâm Phi thản nhiên nói: “Tình bạn là đến từ hai phía, cho nên bây giờ cậu có thể đưa ra lựa chọn, quyết định xem có muốn cùng tôi làm bạn hay không.”

Giang Cảnh Thạc cảm thấy buồn cười, “Các cậu mỗi lần kết bạn đều nói như vậy với nhau sao? Nhất định phải nói cho bọn họ biết Quý Lạc Ngư đối với cậu quan trọng đến mức nào à?”

“Cậu là người bạn đầu tiên của tôi.” Lâm Phi nói ngắn gọn.

Giang Cảnh Thạc ngay lập tức mở to mắt: “Tôi là người bạn đầu tiên của cậu?! Trước đây cậu không có bạn sao?!”

“Điều này có đáng ngạc nhiên không?”

“Điều này không có gì đáng ngạc nhiên sao?!” Giang Cảnh Thạc không thể tin được, “Không phải, cậu có nghiêm túc không? Cậu thực sự không có người bạn nào khác à?”

Lâm Phi không cảm thấy đây là điều đáng ngạc nhiên hay cần phải xác nhận nhiều lần.

“Cậu chỉ cần đưa ra lựa chọn, trước khi tan học hãy cho tôi câu trả lời.”

Nói xong, cậu thu hồi ánh mắt, cầm bút lên tiếp tục viết vào tờ giấy trên bàn.

Giang Cảnh Thạc nhìn cậu vẫn bình tĩnh, giống như đang cùng cậu ta thảo luận xem hôm nay thời tiết như thế nào, cậu ta cảm thấy cậu thật sự là một nhân tài, trên đời này lại có người như vậy, còn cho cậu ta cơ hội gặp gỡ, thật đáng ngạc nhiên.

“Sao trước đây cậu không kết bạn với ai?” Cậu ta tò mò hỏi: “Là vì

cậu không thích, hay là…”

Cậu ta cẩn thận cân nhắc lời nói: “Có phải vì Quý Lạc Ngư hay không?”

“Cậu nghĩ nhiều quá rồi.”

“Vậy cậu…”

“Trên đời không có hai chiếc lá giống hệt nhau. Mỗi người đều có suy nghĩ riêng, có người thích im lặng, có người thích ồn ào, có người thích có bạn bè, có người thích ở một mình. Người ngồi trong giếng cảm thấy người ngồi ở miệng giếng quá nguy hiểm, nhưng họ không biết rằng những người ngồi ở miệng giếng lại nghĩ rằng những người ngồi trong là ếch ngồi đáy giếng. Họ sinh ra đã khác biệt, vậy tại sao họ lại phải phán xét người khác.”

Lâm Phi bình tĩnh nói, cậu không nhanh không chậm viết tiếp đáp án tiếp theo lên giấy.

Giang Cảnh Thạc bị lời nói của cậu làm cho ngậm miệng lại.

Cậu ta nhìn cậu bình tĩnh viết từng đáp án ra giấy, vẻ mặt trong trẻo nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, như bị ánh trăng che phủ, xa xăm và yên tĩnh.

Giang Cảnh Thạc đã quên mất Lâm Phi vốn là một người rất cô độc và xa cách, xa cách đến mức gần như kiêu ngạo.

Vì vậy cậu luôn giữ khoảng cách với mọi người, không ai có thể nhìn thấu hay đoán rõ được cậu.

Họ quen nhau trên mạng được ba năm, cậu ta đã nói với Lâm Phi rất nhiều điều về mình, nhưng Lâm Phi lại không nói gì về mình.

Cho đến bây giờ cậu ta cũng không biết rằng cậu có một người em trai chu đáo như Quý Lạc Ngư.

Với ngoại hình và tài năng của cậu, nếu cậu muốn có bạn bè thì là chuyện quá dễ dàng?

Suy cho cùng thì do cậu không muốn mà thôi.

Cậu ta là người ngồi ở trên miệng giếng, mắt chỉ nhìn thấy bầu trời vô tận, cho nên nếu cậu ta không cúi đầu thì sao nhìn được người trong giếng.

Giang Cảnh Thạc chậm rãi nở nụ cười.

“Vậy thì tôi rất vinh dự khi được làm người bạn đầu tiên của cậu.” Cậu ta nói.

Lâm Phi quay đầu nhìn cậu ta, nhắc nhở nói: “Cậu có thể suy nghĩ thêm một lát.”

“Không cần suy nghĩ nữa.” Giang Cảnh Thạc cười nói, “Cậu rất may mắn, tính tình tôi cũng tốt, cho nên tôi bằng lòng làm bạn của cậu.”

Lâm Phi đang định nói gì đó thì lại nghe thấy một tiếng “ha”: “Cậu đúng là được lợi mà còn khoe mẽ, rõ ràng cậu mới may mắn, tính tình anh trai tôi rất tốt nên mới bằng lòng làm bạn với cậu.”

Quý Lạc Ngư vừa nói vừa kéo quần áo của Giang Cảnh Thạc, lôi cậu ta đứng dậy rồi tự mình ngồi xuống.

Giang Cảnh Thạc cười híp mắt nói: “Đúng vậy, từ trước tới nay tôi đều rất may mắn.”

Quý Lạc Ngư lười không muốn để ý đến cậu ta, Lâm Phi giơ tay xoa xoa đầu rồi vuốt tóc anh, sau đó cậu mới nói với Giang Cảnh Thạc: “Ngày mai cậu có rảnh không? Tôi đã nói lần sau sẽ mời cậu ăn cơm, không bằng ngày mai đi ăn luôn đi?”

“Được.” Giang Cảnh Thạc đồng ý, “Cậu muốn ăn gì?”

Lâm Phi cúi đầu nhìn Quý Lạc Ngư: “Em muốn ăn gì?”

Quý Lạc Ngư trừng mắt nhìn, anh thầm nghĩ hỏi mình làm gì, không phải nên hỏi Giang Cảnh Thạc sao?

Tuy nhiên, từ trước đến giờ anh vẫn luôn trả lời những câu hỏi của Lâm Phi, sau khi suy nghĩ về điều đó, anh trả lời: “Rau xào

đi.”

Lâm Phi ngẩng đầu nhìn Giang Cảnh Thạc.

Giang Cảnh Thạc ngay lập tức hiểu ra: “Được, không thành vấn đề.”

Nói xong, chuông vào học vang lên.

Quý Lạc Ngư nhìn Giang Cảnh Thạc rời đi, sau đó anh quay đầu nhìn Lâm Phi, lại gần nói: “Anh mời cậu ta ăn cơm, mà cũng dẫn em đi cùng à?”

“Nếu không thì sao?” Lâm Phi bình tĩnh nói.

Quý Lạc Ngư vui vẻ, anh giả vờ mím môi: “Nhưng khi mời người ta ăn cơm, thay vì hỏi xem em ăn gì thì nên hỏi họ muốn ăn gì, em không phải nhân vật chính của bữa ăn này.”

Lâm Phi nhìn thấy anh rõ ràng đang rất vui mừng, nhưng còn phải cố ý giả vờ như không quan tâm, chỉ trích giáo huấn cậu, hiếm khi cậu không có ác ý trêu chọc anh, mà gật đầu một cái, làm theo lời anh nói: “Đúng vậy, cho nên tại sao tôi phải hỏi em?”

“Làm sao em biết được điều này?” Quý Lạc Ngư mơ hồ nói.

Lâm Phi vẫy vẫy tay, Quý Lạc Ngư nhanh chóng tới gần.

Lâm Phi ghé sát vào tai cậu, dùng giọng điệu ôn nhu nói: “Còn không phải vì anh trai đang muốn dỗ dành em hay sao.”

Trong nháy mắt Quý Lạc Ngư không nhịn được mà bật cười, mi mắt cong cong, giống như vầng trăng non, cũng giống như một nụ hoa âm thầm nở rộ, không giấu được vui sướиɠ.

Anh nhìn Lâm Phi, toàn thân mềm mại uyển chuyển, trong suốt đến mức không có một chút tạp chất.

Lâm Phi lặng lẽ nhìn, trong lòng cậu thầm nghĩ, anh thật dễ dụ.

Cũng rất ngoan.

Cậu đưa tay xoa xoa tóc của Quý Lạc Ngư, sau đó cúi đầu viết nốt bài tập còn lại.