Chương 1

Chiều tháng chín, tiếng ve kêu mang hơi nóng, cái nóng chưa kịp tiêu tan, cùng hương thơm của cây cỏ, vang khắp mọi ngóc ngách của thành phố.

Ngoài cửa sổ rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có chim bay qua, khiến cành cây đung đưa, sau đó nhanh chóng yên tĩnh lại.

Quý Lạc Ngư ngồi bên cạnh cửa sổ, nghiêng đầu nhìn khung cảnh bên ngoài.

Ánh nắng xuyên qua quai hàm của cậu, phủ lên mặt cậu một lớp vàng mỏng, khiến khuôn mặt vốn đã đẹp như tranh vẽ của cậu càng trở nên mờ ảo đẹp đẽ, đẹp đến mức không giống người phàm.

Thi Kỳ nhìn tần suất mọi người ngoái đầu nhìn anh, lại bất giác thở dài: Ngoại hình đẹp như vậy, Quý Lạc Ngư không muốn ra mắt, nếu không người đứng đầu làng giải trí đã bị thay thế từ lâu rồi.

"Cho nên cậu không thể ra ngoài sao?" Thi Kỳ hỏi.

Quý Lạc Ngư cúi đầu nhìn anh ta, giọng điệu bình tĩnh nói: “Cậu đang làm gì ở bên ngoài vậy?”

“Đương nhiên là đang chơi. Anh còn nhớ đội trưởng đội bóng rổ của trường trung học số 32 lần trước cùng chơi bóng với chúng ta không, vẫn luôn quấn lấy tôi đòi số điện thoại của cậu, trận bóng ngày hôm nay cũng là do anh ta đề xuất” Quý Lạc Ngư lạnh lùng "Ồ", "Tôi sẽ không đi. "

“Hát thì sao? Lâu rồi tôi không hát. "

“Chán quá."

"Kịch bản gϊếŧ người đâu rồi? Lần trước anh không mấy hứng thú với chuyện này." "Chán quá."

"Đào thoát khỏi mật thất? Phải không? Không phải trước đây anh nói muốn chơi trò sao?"

Quý Lạc Ngư:...

Quý Lạc Ngư trong mắt tràn đầy chán ghét, "Tại sao tôi phải chơi đào thoát khỏi mật thất với cậu khi anh tôi không có ở đây?"

Anh muốn chơi chơi đào thoát khỏi mật thất chỉ đơn giản là để hù dọa Lâm Phi và xem Lâm Phi có kế thừa sự “sợ quỷ” của cha mình – Lâm Lạc Thanh hay không. nếu có, anh có thể trả thù cho sự xấu hổ của mình và đứng trước mặt Lâm Phi, nếu không, anh có thể đi bên cạnh Lâm Phi và tận hưởng sự chăm sóc của Lâm Phi.

Bây giờ Lâm Phi không có ở đây, bọn họ chỉ có mấy người, vậy thì phải làm sao đây?

“Tự đi đi.”

Thi Kỳ:…

Anh trai cậu thật sự là rời đi một mình sao?” Thi Kỳ nhịn không được hỏi: “Có chắc là không mang theo ba hồn bảy vía của cậu đi không?”

Quý Lạc Ngư: …

“Tôi chỉ là lười vận động thôi” Quý Lạc Ngư nói sạo

"Đúng đúng đúng, anh của cậu đi rồi, linh hồn của cậu thì vẫn còn, chỉ là lười động đậy thôi." Thi Kỳ vừa cười vừa bắt đầu hát, "Bất cứ nơi nào em đến, hãy mang theo linh hồn của tôi, để linh hồn tôi ở lại có ích gì ~ Dùng ~ Dùng ~"

Kỷ Lạc Ngư thẹn quá thành giận, "Im đi, cậu, cậu đang hát cái quái gì vậy? Khó nghe quá."

“Không phải đang hát tiếng lòng của cậu sao?” Thi Kỳ tiến lại gần camera, "Cậu có muốn tôi gửi một tin nhắn WeChat tới học thần và yêu cầu cậu ấy quay lại sớm để có thể cứu lấy trái tim cô đơn và lạnh giá của cậu không ~"

"Đừng quấy rầy anh ấy!” Quý Lạc Ngư trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái.

“Vâng vâng vâng” Thi Kỳ bất lực gật đầu. “Chúng tôi đều là kẻ quấy rối, chỉ có cậu là trao đổi tình cảm, là tiếng gọi của trái tim, đúng người đúng chuyện, tôi hiểu, tôi rất hiểu.”

Quý Lạc Ngư: ...Sao anh ta lại nói nhiều thế?

Miệng có thể nói suốt cả ngày

Quý Lạc Ngư giơ ngón tay lên và cúp cuộc gọi video.

Nhìn thấy hành vi tức giận của anh, Thi Kỳ cười một lúc, rồi cuối cùng gửi cho anh một tin nhắn WeChat: [Đừng lo lắng, tôi là một phàm nhân, làm sao tôi có đủ can đảm để làm phiền học thần chứ? Cậu cứ tiếp tục làm ‘hòn vọng ca’ đi, tôi sẽ ra ngoài và lang thang khắp nơi. ]

Quý Lạc Ngư chế nhạo: [Đừng có chặt đứt ‘chân’ nha]

Sau khi gửi đi, Quý Lạc Ngư cất điện thoại và dựa vào cửa sổ.

Ánh nắng chiếu vào cơ thể anh qua tấm kính khiến anh cảm thấy buồn ngủ.

Quý Lạc Ngư nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ một lát, anh nghĩ còn có một ngày, ngày mai Lâm Phi sẽ trở về.

Quý Lạc Ngư ngủ đến gần bữa tối.

Bảy giờ rưỡi, thím Trương đánh thức anh và bảo anh dậy ăn tối.

Quý Lạc Ngư dụi mắt, ngồi dậy hỏi cô: “Cha tôi về rồi à?”

Không giống như thành phần gia đình của hầu hết mọi người, gia đình Kỷ Lạc Ngư không có mẹ.

Cha mẹ anh qua đời trong một vụ tai nạn ô tô khi anh mới năm sáu tuổi, chính chú Quý Dữ Tiêu và "thím" Lâm Lạc Thanh đã nuôi nấng anh.