Khách điếm Duyệt Lai, phòng khách trên tầng hai, Lý Tử Dạ đến thăm Tam hoàng tử Mộ Nghiêu, vẻ mặt quan tâm khiến người ta cảm động.
"Nghe nói Tam điện hạ bị thương, ta vẫn luôn muốn tới thăm nhưng lại sợ ảnh hưởng điện hạ dưỡng thương nên mới đợi đến hôm nay, hy vọng điện hạ đừng trách” Lý Tử Dạ nâng chén trà lên, nhẹ giọng nói.
“Lý huynh khách khí rồi.”
Mộ Nghiêu hừ lạnh một tiếng trong lòng, nhưng trên mặt không lộ ra, cười nói: “Lý huynh có thể tới là ta đã rất vui rồi”
'Tuy rằng hẳn ta không biết đêm đó là ai ra tay, nhưng dùng chân cũng có thể đoán được việc này không thoát khỏi liên quan với Lý gia.
Tuy nhiên hiện tại hắn ta không có bằng chứng, bây giờ cũng không phải lúc trở mặt với Lý gia.
“Tam điện hạ có tính toán gì không, sau khi thương thế lành lặn liệu có trở về đô thành không?" Lý Tử Dạ thăm dò.
"Không vội." Mộ Nghiêu cười nói: "Nếu đã tới đây thì ta cũng muốn tham quan phong thổ của thành Du Châu này một chút, đến lúc đó khó tránh khỏi sẽ làm phiền Lý huynh."
Lý Tử Dạ nghe vậy, ánh mắt hơi nheo lại, tên ngốc này còn không chịu đi.
"Khách khí rồi, sao có thể nói là phiền phức chứ, Tam điện hạ bằng lòng ở lại, ta cầu còn không được" Lý Tử Dạ chân thành cười nói.
"Đa tạ” Mộ Nghiêu gật đầu, do dự một lát rồi hỏi: “Đúng rồi, có một chuyện mà ta luôn tò mò, khi ở đô
thành ta đã nghe nói việc kinh doanh nước hoa, ngọc lưu ly và xà phòng của Lý gia Du Châu đều có ngưồn gốc từ phát minh khi còn bé của Lý huynh. Chuyện này có đúng không?”
"Dĩ nhiên là không” Lý Tử Dạ cười ha ha, nói: "Sao. điện hạ có thể tin những lời đồn đãi này chứ? Việc buôn bán nước hoa của Lý gia đã được mười năm, mười năm trước ta còn là một đứa trẻ ngu dốt, làm sao có thể phát minh và sáng tạo ra những thứ này?
Đây cùng lắm chỉ là mánh lới của những người kể chuyện dùng để đánh lừa những bách tính thiếu hiểu biết mà thôi."
"À" Mộ Nghiêu cười khẽ: "Xem ra ta cũng bị những người kể chuyện này lừa rồi.”
Nói xong, Mộ Nghiêu bưng ấm trà lên, tự mình rót cho người trước mặt một tách trà, làm như vô tình nói: "Lý gia có nghĩ đến việc tìm đối tác kinh doanh nước hoa và ngọc lưu ly không?”
Tới rồi!
Nghe những gì Tam hoàng tử nói, đôi con ngươi của Lý Tử Dạ tức khắc nghiêm lại. Đây mới là mục. đích thực sự của việc Tam hoàng tử đến thăm thành Du Châu.
"Triều đình quả nhiên muốn can thiệp vào việc làm ăn của Lý phủ.
"Đối tác?"
Lý Tử Dạ bưng trà nà Tam hoàng tử rót cho mình, nhấp một ngụm, vẻ mặt trăm ngâm nói: “Ta hiếm khi can thiệp vào việc làm ăn của Lý gia, nhưng ta nghe trưởng tỷ nói công việc làm ăn hiện tại của Lý phủ thực sự đang gặp tắc nghẽn, nếu muốn tiến xa hơn cần phải tìm một đối tác làm ăn thích hợp."
Nghe vậy, khóe miệng Mộ Nghiêu hơi cong lên. Trong hai năm qua, triều đình đều cố ý hay vô ý đàn áp. iệc làm ăn của Lý gia, tuy hiệu quả không lớn nhưng vẫn kiềm chế sự bành trướng điên cưỡng của Lý gia.
Tuy nhiên, đây chỉ là làm niền, mục đích của triều. đình là nhân cơ hội can thiệp vào việc làm ăn của Lý gia.
Mà Lý phủ nếu muốn tiếp tục mở rộng ảnh hưởng thương nghiệp thì nhất định phải dựa vào lực lượng. của triều đình.
'Ở đô thành thật ra có một số lựa chọn tốt, tài lực hùng hậu, mạng lưới giao thiệp tốt, nếu Lý huynh bằng lòng, ta có thể giới thiệu cho Lý huynh” Mộ Nghiêu nhân cơ hội nói
Ồ?” Lý Tử Dạ lên tỉnh thần, hỏi: "Không biết là nhà nào?"
"Nhà Trưởng Tôn, Thương Minh và tiền trang Doãn Thị” Mộ Nghiêu đáp.
Lý Tử Dạ nghe xong, vẻ mặt có vẻ hơi nghiêm lại, hoá ra ba ông trùm thương nghiệp ở đô thành đều là của triều đình
Có thể nhận được mấy tin tức này, chuyến đi này cũng không phải là vô ích.
Hắn biết rất rõ, Tam hoàng tử nguyện ý tiết lộ những tin tức này không phải không có điều kiện, ba nhà này đều là do hoàng thất lựa chọn cấp cho Lý phủ, Lý phủ phải chọn.
Ít nhất trước khi Lý phủ và hoàng thất chính thức trở mặt, Lý phủ phải nể mặt hoàng thất.
"Tam điện hạ, ta muốn trở về thương lượng chuyện này với phụ thân và trưởng tỷ, hy vọng điện hạ chờ thêm một hai ngày, ta nhất định sẽ cho điện hạ một câu trả lời thỏa đáng” Lý Tử Dạ đứng lên, cung. kính nói.
"Được, vậy ta sẽ đợi tin tốt của Lý huynh” Mộ Nghiêu đứng dậy tiễn, tươi cười nói.
Lý Tử Dạ gật đầu, vội vàng rời đi.
Hậu viện Lý phủ, thư phòng.
Lý Bách Vạn và Lý Ấu Vi đang kiểm tra số sách bên trong, Lý Tử Dạ đẩy cửa trực tiếp đi vào.
"Làm càn” Lý Bách Vạn đang muốn nổi giận, nhưng vừa nhìn thấy người đến thì trên mặt lập tức tràn đầy nét cười, nói: "Con trai, sao lại là con. Ngày thường con cũng không đến thư phòng mà”
"Ấu Vi tý" Lý Tử Dạ không thèm để ý nhà giàu mới nổi trước mặt mà lên tiếng chào Lý Ấu Vi: "Chúng ta có giao dịch làm ăn nào với nhà Trưởng Tôn, Thương, Minh và tiền trang Doãn Thị không?"
"Thương Minh và tiền trang Doãn Thị thì có một chút, nhưng nhà Trưởng Tôn thì không có lui tới gì, có chuyện gì vậy?” Lý Ấu Vi nghỉ hoặc nói.
"Đứng sau bọn họ là triều đình." Lý Tử Dạ nghiêm túc nói.
“Triều đình?" Lý Bách Vạn và Lý Ấu Ví nghe vậy thì đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt trầm xuống.
"Tin tức xác thực không?" Lý Bách Vạn hỏi với giọng nghiêm tức.
"Lời Tam hoàng tử chính miệng nói chắc hẳn là thật” Lý Tử Dạ trả lời
"Nếu đúng như vậy thì có chút rắc rối” Lý Ấu Vi nghiêm giọng nói: "Những năm này chúng ta luôn tránh cho thế lực của triều đình can thiệp vào việc làm ăn của Lý gia ta chính là vì không muốn bị triều đình nắm thép. Không ngờ xúc tua của triều định lại duỗi xa như vậy."
'Ấu Vi tỷ không cần phải lo lảng quá:" Lý Tử Dạ nghiêm mặt nói:“Cái gì cũng có ưu khuyết của nó.
"Triều đình nóng lòng muốn can thiệp vào việc làm ăn của Lý gia ta, lần này không ngần ngại tiết lộ một số tin tức, chúng ta cũng phải bánh ít đi, bánh quy lại.”
Lý Ấu Vi khó hiểu hỏi.