Chương 3

Mắt Tống Ngọc sáng lên, lại nghĩ đến nam ca sĩ đã từng đàn hát bên bờ Tây Hồ, lòng rạo rực.

“Tôi có thể hát!”

“Vậy thì tốt. Bài hát đã chọn trước, cô luyện tập thế nào rồi?”

Tống Ngọc nhanh chóng lục tìm trong trí nhớ.

Bài hát mà Lão Hồ nhắc tới, cô chưa từng nghe qua, nhưng nhờ ký ức của chủ nhân cơ thể, cô đã học được kha khá.

Giai điệu nhẹ nhàng, rất hay.

Nửa tiếng sau, trong thời gian nghỉ giải lao.

Trước khi lên sân khấu, Lão Hồ đặc biệt dặn dò:

“Thứ hạng và việc ra mắt giờ không còn quan trọng nữa, tuyệt đối không được để người ta phát hiện cô là nữ cải nam trang, chỉ cần qua được vòng đầu tiên, đến vòng loại cô có thể thuận lợi rút lui.”

Tống Ngọc khẽ gật đầu, điều này với cô không hề khó.

Kiếp trước hơn hai mươi năm, cô đã luôn nữ giả nam trang, sống cùng ăn cùng ở với binh lính trong quân đội mà không hề để lộ sơ hở.

Lúc này đối diện với nhóm thực tập sinh có ánh mắt trong sáng trước mặt, lại càng dễ dàng hơn.

Tống Ngọc bước lên sân khấu, bắt đầu tự giới thiệu.

Bình thường rất ít quan tâm đến các thực tập sinh, nhưng đạo diễn Ôn hiếm khi xuất hiện bên cạnh sân khấu, mong đợi nhìn Tống Ngọc trên sân khấu.

Lão Hồ đứng bên cạnh cảm thấy tò mò.

“Đạo diễn Ôn, sao tự nhiên chị lại đồng ý cho Tống Ngọc lên sân khấu vậy?”

Ánh mắt đạo diễn Ôn nhìn vào bóng lưng Tống Ngọc bước lên sân khấu, lòng vẫn còn đang xao xuyến.

“Cậu ấy xứng đáng. Người như vậy, chỉ cần màn biểu diễn không quá tệ, khán giả trong phòng livestream chắc chắn sẽ thích cậu ta!”

Chương trình tuyển chọn “Thanh Xuân Thực Tập Sinh” được phát sóng trực tiếp, dù trước khi lên sóng, tổ chương trình đã mua quảng cáo rầm rộ, tạo tiếng vang lớn, nhưng khi vừa bắt đầu, lượng khán giả trong phòng livestream rất đông.

Tuy nhiên, theo thời gian phát sóng kéo dài, khán giả dần dần ít đi.

Sáu mươi sáu thí sinh, dù mỗi người biểu diễn mười phút, cũng đã kéo dài mười một tiếng đồng hồ.

Đây là một cuộc chiến trường kỳ, thêm vào đó, hầu hết các tiết mục biểu diễn của thực tập sinh đều bình thường, khiến nhiều khán giả bắt đầu mơ màng buồn ngủ.

Tâm trí lơ lửng giữa “tiếp tục xem” và “tắt đi”.

Chính vào lúc này, Tống Ngọc bước lên sân khấu.

Chàng trai trên sân khấu đứng dưới ánh đèn, có chút gầy gò, đôi mắt sáng rõ rực rỡ như những ngôi sao tỏa sáng, tràn đầy sức sống.

Lại như ly nước chanh mát lạnh giữa mùa hè oi bức, thoáng nghe tiếng bật nắp “bùm” bên tai, chạm vào trái tim.

Mát mẻ.

Sảng khoái tận lòng.

Những khán giả vốn sắp ngủ gật lập tức tỉnh táo.

【Trời ơi! Em trai này đẹp quá!】

【Vòng eo của em trai không phải eo, mà là lưỡi đao sắc bén gợi cảm.】

【Định hát sao? Giọng của Tống Ngọc nghe hay lắm, trong sáng, cất tiếng hát lên chắc chắn sẽ không tệ.】

【Tôi có thể vừa nghe hát vừa làm bài tập!】

【Mong chờ quá~】



Vừa nghĩ vậy, nhiều khán giả trong phòng livestream đều vô thức tăng âm lượng lên.

Ai cũng biết, người đẹp hát không bao giờ tệ.

Giữa ánh mắt mong đợi của mọi người, âm nhạc trên sân khấu dần dần vang lên.

Ngón tay Tống Ngọc nhẹ nhàng gõ nhịp, nhớ lại giai điệu trong ký ức, hít một hơi sâu, khí tụ đan điền, hạ giọng tự tin cất tiếng hát!

Giây tiếp theo, một giọng hát kỳ quái như tiếng lợn bị chọc tiết vang lên từ loa của tất cả khán giả.

Mọi người: ???!!!

Tống Ngọc bắt đầu hát.

A↑↓↓↑

E~~~~~

Rè rè rè…

biu~

bang!

Vừa cất tiếng, đạo diễn Ôn: “Trời ạ!”

Lão Hồ: “Trời ạ???”

Bình luận:

【Cái quái gì vậy trời!】

【Nhà ai đang đun nước sôi hả?】

Trước khi Tống Ngọc bắt đầu hát, không ít khán giả đã đặc biệt tăng âm lượng để nghe rõ hơn.

Tin tốt là: Thật sự nghe rất rõ.

Tin xấu là: Nghe rõ quá mức.

Giọng hát lên xuống thất thường, loạn nhịp như đang xông pha giữa ngàn quân, khi chúng tuôn ra từ loa, lập tức khiến tất cả mọi người tại chỗ giật nảy mình.

Rè——

Một khán giả đang chuẩn bị vừa nghe hát vừa làm bài tập, không cẩn thận xé luôn nửa trang vở.

Ong ong——

Người chơi hỗ trợ đang vào vai “máy hút máu” trong game, dưới sự thúc ép của giọng hát đầy sát khí này, buộc phải ghi một cú pentakill (hạ gục 5 mạng).

Khán giả trong phòng livestream suýt nữa đánh rơi cằm, tâm trạng mãi vẫn chưa thể bình ổn.

【Quả thật là một màn biểu diễn hoành tráng đến ngỡ ngàng…】

【Em trai hát rất hay, sau này không được hát nữa nhé.】

【Tác giả bài hát này có thể là người hát chính, cũng có thể là nguyên đơn.】

【Lần đầu tiên tôi thấy ba phút lại dài đến thế, cảm ơn, đã điếc, xin đừng làm phiền.】

【Cứu với! Bài tập của tôi!!!】

Lúc này Tống Ngọc đã hát xong, do vừa rồi tiêu hao nhiều sức lực, giờ đây nhịp thở có chút loạn, trên má ửng lên một tầng phấn hồng, trông còn rực rỡ hơn lúc trước.

Mọi người thậm chí còn không dám tin rằng, bài hát vừa rồi lại do chính cậu ta hát ra.

Quả thật, khi Chúa mở ra một cánh cửa, cũng đồng thời đóng lại một cánh cửa khác.

Nhưng, cửa này đóng có phải hơi kín quá không?

Là hàn bằng xi măng chắc rồi!

Trong phòng thu, ba vị giám khảo ngồi hàng đầu tiên chịu cú sốc lớn nhất, nghe "tiên nhạc" mà tai tạm thời điếc.

Phù——

“Cậu… hát xong rồi sao?” Ba vị giám khảo phát ra một tiếng cảm thán, nở một nụ cười ngượng nghịu nhưng vẫn giữ lễ phép.

Họ lật qua hồ sơ của Tống Ngọc, trong lòng thắc mắc.

Vừa rồi đạo diễn tìm đến họ, nói rằng có một thực tập sinh rất giỏi đã lỡ mất phần biểu diễn, hy vọng có thể mượn ba phút nghỉ giải lao để cho cậu ấy một cơ hội.

Đạo diễn khẳng định, thực tập sinh này rất đặc biệt, chắc chắn sẽ không làm họ thất vọng.

Nhưng, đặc biệt thế này thì hơi quá rồi!