Chương 225 - Chương ưu đãi

Vừa nói xong câu này, Lão Hồ òa lên, khóc còn thảm hơn.

Lúc từ chối Giám đốc Dương, ông rất cứng rắn, nhưng về đến đây thì trái tim lập tức tan nát.

Dù gì, đó cũng là LC mà mỗi ngôi sao đều mơ ước!

Vậy mà ông lại từ chối, làm sao không đau lòng cho được.

Đánh mất cơ hội tuyệt vời như vậy, không biết sau này họ có hối hận không.

Nhìn dáng vẻ đau khổ của ông, Tống Ngọc lại không kìm được, muốn cười.

“Chú từ chối là đúng rồi, sẽ có cơ hội tốt hơn mà.”

“Xì!”

Lão Hồ tức giận lườm cô một cái. “Đó là LC đấy! Còn gì có thể tốt hơn nó nữa?”

“Nhỡ đâu thì sao?”

“Làm gì có nhỡ đâu?”

Nhìn thấy vẻ mặt thảnh thơi của cô, Lão Hồ càng buồn hơn, lại lo lắng rằng sự bốc đồng của mình sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển sau này của Tống Ngọc.

Đang nghĩ ngợi thì bỗng dưng chuông điện thoại reo lên, âm thanh vang lên rõ ràng trong không gian yên tĩnh của hậu trường.

Lão Hồ lau nước mắt, nhấc máy với giọng nghẹn ngào: “Alo? Tôi là Hồ Lai, có chuyện gì không?”

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói đầy phấn khích:

“Xin chào, tôi là Giám đốc thiết kế của Vân Tưởng. Ý tưởng sân khấu của Tống Ngọc thật tuyệt vời! Cậu ấy có muốn trở thành đại sứ quảng bá của chúng tôi không?”

Trong đầu Lão Hồ như có tiếng nổ, nhanh chóng tìm kiếm thông tin.

Vân Tưởng.

“Vân Tưởng y thường, hoa tưởng dung*.”

Trong vài năm gần đây, đây là một thương hiệu thời trang theo phong cách Trung Hoa hiện đại nổi tiếng trong nước!

Ông vội vã trả lời: “Cậu ấy đồng ý! Đồng ý! Cậu ấy đồng ý!”

Tống Ngọc: ???

Cô khi nào nói đồng ý?

“Lão Hồ, cháu...”

Cô vừa định mở miệng nói thì bị Lão Hồ bịt miệng lại. “Tổ tông ơi, cháu đã làm lỡ mất một cơ hội tốt rồi, không thể từ chối thêm được nữa đâu!”

Sau đó, ông tiếp tục nói với người ở đầu dây bên kia: “Chúng tôi sẵn sàng ký hợp đồng bất cứ lúc nào, anh cứ yên tâm.”

Bị lườm một cái thật mạnh, Tống Ngọc không nói gì thêm, chỉ lấy điện thoại ra tìm kiếm thông tin về [Vân Tưởng], lập tức xuất hiện rất nhiều kết quả.

[Vân Tưởng] là một thương hiệu mới thành lập cách đây năm năm, chỉ mới vài năm gần đây mới bắt đầu thu hút được sự chú ý của công chúng.

Họ chủ yếu thiết kế các trang phục mang phong cách Trung Hoa hiện đại, với nhiều yếu tố quen thuộc như khuy cài hay váy Mã Diện được biến tấu theo phong cách hiện đại, rất được giới trẻ yêu thích.

Tống Ngọc càng tìm hiểu càng thấy thú vị, khi mở trang thiết kế của [Vân Tưởng], cô lập tức nhận ra hai bộ trang phục quen thuộc, chính là trang phục mà Lão Hồ đã mua cho cô và Tưởng Tinh Thần để biểu diễn trong tiết mục “Thư Giản Tam Vấn” lần trước.

Lúc đó, cô đã cảm thấy hai bộ trang phục này rất đặc biệt, vừa kết hợp được yếu tố cổ điển vừa có nét hiện đại. Bây giờ, bộ đó vẫn còn treo trong tủ quần áo của cô.

“Thì ra là họ...”

Tống Ngọc lướt xem một lát, đúng lúc đó, Lão Hồ vừa kết thúc cuộc điện thoại, vẻ mặt phấn khích.

Trời đã quang, mưa đã tạnh, ông cảm thấy mình lại ngầu rồi.

Lau nước mắt, một lần nữa ông lại trở thành một người hùng.

Ông cười hớn hở nói: “Chú đã hẹn họ rồi, chiều mai chú sẽ dẫn cháu tới Vân Tưởng để xem tình hình và thảo luận chi tiết về hợp đồng.”

Tống Ngọc giờ đã hiểu rõ hơn về [Vân Tưởng], không hỏi gì thêm.

“Được.”

Cô cũng cảm thấy khá tò mò về thương hiệu này.

Lão Hồ càng cười tươi hơn, cầm điện thoại suy nghĩ, càng nghĩ càng đắc ý.

“Cháu nói xem sao mình lại gặp may đến thế nhỉ? Từ chối một cơ hội thì lại có ngay một cơ hội khác. Chú đã nói rồi, vàng thì thế nào cũng sẽ tỏa sáng! Tống Ngọc, bây giờ chú nhìn cháu mà thấy cháu như đang phát sáng! Chói cả mắt!”

Ông khoanh tay trước ngực, trông như người vừa đạt đến đỉnh cao của cuộc đời.

“Cháu nói xem, chú từ chối cả LC đấy, sao chú lại ngầu thế nhỉ?”

Chẳng còn chút dấu vết gì của người vừa khóc thê thảm khi nãy.

Đang nói chuyện thì các thực tập sinh khác cũng lần lượt trở lại hậu trường, không ít người cầm đồ trên tay, có người thậm chí mắt còn đỏ hoe.

Lý Trạm nhăn nhó, bước thẳng đến trước mặt Tống Ngọc.

“Cho tôi xin chữ ký của cậu.”

“Làm gì?”

Tống Ngọc ngạc nhiên, không ngờ Lý Trạm lại xin chữ ký, hơn nữa còn có vẻ không mấy vui vẻ.

Lý Trạm thở dài, nhếch môi: “Giúp một đứa nhỏ xin.”

“Đứa nhỏ nào?”

“Sát thủ.”

Tống Ngọc chợt nhớ ra.

Chính là người đã battle với cô ở quán bar trước đây, 18 tuổi, thậm chí vẫn đang đi học, quả thực là một đứa trẻ.

Tống Ngọc nhận lấy cuốn sổ từ tay Lý Trạm, vừa ký vừa hỏi: “Hôm nay cậu ta cũng đến à?”

“Có.”

Nghe vậy, Tống Ngọc quay đầu nhìn cậu từ trên xuống dưới.

Nhìn thấy Lý Trạm vẫn bình an vô sự, thậm chí còn giúp Sát thủ xin chữ ký, có vẻ như mối quan hệ của họ đã được cải thiện nhiều, ít nhất là vừa rồi không đánh nhau ngoài đó.

Ký xong, Tống Ngọc trả lại cuốn sổ cho cậu, nghi hoặc hỏi: “Đúng rồi, cậu ta xin chữ ký của tôi để làm gì?”

Biểu cảm của Lý Trạm có chút kỳ lạ, vừa như không cam tâm, lại như cảm thấy buồn cười.

“Tên đó, lại là fan của cậu.”

“Fan?”

Tống Ngọc có chút khó tin.

Cô cẩn thận nhớ lại mọi chuyện xảy ra ở quán bar ngày hôm đó, Sát thủ thường xuyên dùng ánh mắt hung tợn nhìn cô, hơn nữa ngay cả Lý Trạm cũng nói, khi hai người battle, Sát thủ gần như đã dốc hết tất cả khả năng của mình.

Tống Ngọc suýt nghĩ rằng, anh ta định gϊếŧ mình.

Không ngờ, ánh mắt đó lại là ánh mắt fan nhìn thần tượng?

Còn đáng sợ hơn cả quái vật.

Lúc này, vài thực tập sinh khác trong đội cũng lần lượt đi vào, cầm điện thoại, tụ tập với nhau hào hứng bàn tán điều gì đó.

Nhìn thấy Tống Ngọc và Lý Trạm, họ kích động hô lên: “Xem nhanh lên! Chúng ta lên top tìm kiếm rồi.”

-----------

*Là 1 câu thơ trong bài thơ Thanh Bình Điệu của Lý Bạch:

"Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung,

Xuân phong phất hạm, lộ hoa nùng.

Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến,

Hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng."

Dịch thơ của Trần Trọng San:

"Mặt tưởng là hoa, áo ngỡ mây,

Hiên sương phơ phất gió xuân bay.

Nếu không gặp gỡ trên Quần Ngọc,

Dưới nguyệt Dao Đài sẽ gặp ai."