Chương 2

Trông sống động như một cậu thiếu niên tươi trẻ!

Lão Hồ ngẩn người, chỉ vài phút ngắn ngủi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“...Bây giờ nhìn vào, đúng là giống hơn thật.”

Ông không kịp nghĩ nhiều, vội vàng đưa Tống Ngọc đi tìm đạo diễn để chuẩn bị lên sân khấu.

Đạo diễn Ôn đang đeo tai nghe chỉ huy nhân viên, trong lúc nói chuyện, ngẩng đầu liếc nhìn Tống Ngọc một cái, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng nhanh chóng trở lại vẻ mặt lạnh lùng.

“Cậu trễ năm phút rồi, không còn chỗ cho cậu nữa.”

Chương trình "Thanh Xuân Thực Tập Sinh" lần này sắp xếp tổng cộng sáu mươi sáu thực tập sinh, trong phần đánh giá ban đầu hôm nay, mỗi người lần lượt lên sân khấu biểu diễn tài năng, thời gian được sắp xếp chặt chẽ, lỡ một lượt coi như bỏ qua.

Vì Tống Ngọc đột ngột rời khỏi, nên bây giờ đã đến lượt thực tập sinh tiếp theo, đạo diễn rõ ràng không muốn cho cô lên sân khấu nữa.

Sắc mặt Lão Hồ tức khắc trở nên xám xịt.

Theo hợp đồng đã ký trước đó, Tống Ngọc không được lên sân khấu biểu diễn cũng bị tính là vi phạm hợp đồng.

“Đạo diễn Ôn, xin chị cho chúng tôi một cơ hội, chỉ cần ba phút thôi, Tống Ngọc nhất định không làm chị thất vọng đâu!”

Đạo diễn Ôn liếc nhìn Tống Ngọc, người trước mắt quả thật có diện mạo nổi bật, khí chất mạnh mẽ, nhưng...

“Trong giới giải trí, mỗi năm có hàng trăm người ra mắt, trong đó những người đẹp đếm không xuể, nhưng có mấy ai thực sự nổi tiếng? Lại có mấy ai có thể đứng đầu?”

“Về đi, tôi đang rất bận.”

Thật ra, sắp xếp thêm ba phút lên sân khấu cũng không khó, nhưng không đáng để xáo trộn kế hoạch chương trình chỉ vì một người.

Xác suất 1/66 quá nhỏ, nhỏ đến mức có thể bỏ qua.

Nói xong, đạo diễn Ôn không nhìn Lão Hồ và Tống Ngọc nữa, quay sang bảo nhân viên hạ dây treo xuống.

Một lát nữa sẽ có thí sinh biểu diễn cần sử dụng dây treo, nhưng nhân viên đã thử vài lần mà góc độ vẫn không đúng, khiến đạo diễn Ôn nổi giận. Chương trình này là tâm huyết nhiều năm của bà, không thể lơ là dù chỉ một chi tiết.

Bà quyết định tự mình lên giám sát và kiểm tra góc độ.

Đạo diễn Ôn nhanh chóng mặc dây treo vào, từ từ được nâng lên không trung.

Dưới đất, Lão Hồ đang cầm chiếc máy tính bấm đến mức sắp bốc khói.

“Theo hợp đồng, không lên sân khấu biểu diễn sẽ phải bồi thường gấp 10 lần tiền vi phạm, tức là 6 triệu! Mà trong tay tôi giờ chỉ còn chưa đến 30 ngàn, phải làm sao đây…”

Ánh mắt Tống Ngọc lại hướng về dây treo đang từ từ nâng lên không trung.

Cót két——

Giữa môi trường ồn ào, cô nhạy bén nghe thấy tiếng kim loại phát ra âm thanh nhỏ.

Đạo diễn Ôn đã được treo lên điểm cao nhất, bắt đầu chỉ huy nhân viên thả bà xuống.

Bùm!

Đúng lúc này, biến cố bất ngờ xảy ra!

Sợi dây thép bên trái của đạo diễn Ôn đột ngột đứt, sợi dây còn lại kéo bà lao mạnh về phía trước.

“A! Cứu với!”

Đạo diễn Ôn hét lên thảm thiết.

Mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, tất cả mọi người tại hiện trường đều bị dọa đến ngây người, chỉ biết trơ mắt nhìn bà lao về phía tường.

Với lực mạnh như vậy, nếu đạo diễn Ôn đâm vào tường, dù không chết thì nửa đời còn lại cũng khó mà rời khỏi giường bệnh.

Xong rồi…

Vυ"t!

Đột nhiên, một thanh thép bay vụt qua không trung.

Rầm một tiếng đâm sâu vào tường!

Một bóng người nhảy vọt lên cao, lao về phía đạo diễn Ôn!

Ngay khi sự cố xảy ra, Tống Ngọc đã hành động.

Kiếp trước, cô đã học qua rất nhiều loại võ thuật, sở trường nhất chính là thương hồng anh, trên chiến trường gϊếŧ địch như chặt dưa thái rau.

Lúc này, cô nhìn quanh nhưng không tìm thấy thương hồng anh, chỉ thấy một góc chất đống vài thanh thép.

Cô lách mình lên phía trước, chộp lấy một thanh thép, dồn sức ném ra, cắm vào tường, đồng thời bật người nhảy lên cao, chân đạp lên thanh thép để tạo lực, cả người lao vυ"t đi như lò xo.

Không ngờ cô lại nhảy cao bằng với độ cao của dây treo!

Ánh mắt Tống Ngọc sắc bén như dao, khí thế bừng bừng, nhưng động tác lại vô cùng nhẹ nhàng, đúng lúc ôm gọn đạo diễn Ôn sắp va vào tường vào lòng.

Sau đó, cô xoay người, đáp đất, động tác liên hoàn liền mạch như nước chảy mây trôi.

Hậu trường lặng ngắt như tờ.

Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng nhìn cảnh tượng vừa diễn ra trước mắt, trong lòng không khỏi xúc động, huống chi là đạo diễn Ôn đang được Tống Ngọc ôm trong vòng tay.

Bà trợn to mắt, ánh sáng lóe lên trong đáy mắt!

Tống Ngọc thấy đạo diễn Ôn cứ đứng yên không nhúc nhích, tưởng rằng bà bị dọa sợ, liền vỗ nhẹ vào vai bà, giọng điệu dịu lại.

“Ổn rồi, đừng sợ.”

Đạo diễn Ôn lúc này mới hoàn hồn, khẽ ho khan hai tiếng, thu lại ánh nhìn.

Tống Ngọc nhẹ nhàng đặt bà xuống, gọi nhân viên khác tới chăm sóc, sau đó cùng Lão Hồ quay người định rời đi.

“Khoan đã, hai người định đi đâu?” Đạo diễn Ôn vẫn còn run rẩy, tay vỗ ngực, vội vàng gọi họ lại.

“Về nhà.”

Vì không thể lên sân khấu, cô cũng không muốn ép buộc.

Còn về số tiền vi phạm hợp đồng 6 triệu kia, cùng lắm thì sau này cô và Lão Hồ sẽ cùng nhau nghĩ cách trả.

Nghe vậy, đạo diễn Ôn ngẩng đầu nhìn thanh thép vẫn đang cắm sâu vào tường, nhanh chóng đưa ra quyết định.

“Nửa tiếng nữa sẽ có năm phút nghỉ giải lao, cậu có thể lên sân khấu lúc đó.”

Lão Hồ ngay lập tức hét lên sung sướиɠ, lao tới nắm chặt tay đạo diễn Ôn.

“Cảm ơn, thật sự cảm ơn chị rất nhiều!”

Ông cảm ơn suốt năm phút, rồi kéo Tống Ngọc đi chuẩn bị cho màn biểu diễn.

“Vừa rồi cô làm thế nào vậy? Sao tự nhiên nhảy cao thế được?”

Tống Ngọc nhẹ gật đầu, khiêm tốn đáp: “Tôi chỉ biết chút võ thuật thôi.”

Nghe vậy, Lão Hồ nhìn cánh tay thon thả của Tống Ngọc, rõ ràng là không tin.

“Thôi kệ, là gì cũng được, lên sân khấu là tốt rồi. Tôi đã nghĩ sẵn cho cô rồi, ở vòng đánh giá đầu, tốt nhất cô nên hát.”

“Hát?”