Chương 5

Trong trí nhớ của nguyên chủ, thời đại này vẫn có trung y, nhưng còn có giải phẫu, truyền dịch đủ loại thuộc về Tây y, chính là những kiến thức về y học trước kia giản Giản Trăn Trăn chưa từng nghe thấy, quá thần kỳ, vượt quá tưởng tượng của cô, mở ra cho cô một thế giới hoàn toàn mới.

Đến lúc này Chúc Hỉ vẫn còn đang nhắc mãi : “Chờ đến trạm kế tiếp chúng ta sẽ xuống xe, cô còn sức cầm hành lý hay không? Từ nhà gà đến thôn chúng ta phải đến cũng không biết bao xa, nếu cô không có sức lực thì không được.”

Giản Trăn Trăn cũng nghe ra được, cô gái nhỏ này người người tốt, nhưng lời nói từ miệng cô ấy nói ra nếu người nghe không chú ý đến ánh mắt của cô ấy sẽ dễ dàng hiểu lầm cô ấy gây khó dễ. Vì vậy mà Giản Trăn Trăn cười cười, rất thành khẩn nhìn cô ấy : “Cảm ơn cô, tôi vẫn còn chút sức lực, về sau tôi cũng sẽ chú ý nhiều hơn, không cho mình lại sinh bệnh.”

Nhìn một đôi mắt trong vắt như nước mùa thu của Giản Trăn Trăn nhìn mình, vốn đang nghĩ sẽ nói không giúp cô ấy cầm hành lý thì Chúc Hỉ lại hơi hơi hé miệng, đột nhiên nói không ra lời, hừ, lớn lên đẹp chính là chiếm tiện nghi.

Nhìn thấy Chúc Hỉ đột nhiên không nói, Tống Tiểu Vân cũng cười: “Chúng ta cắm đội ở cùng một chỗ, về sau chính là đồng bọn cùng chung chí hướng, đây cũng là duyên phận của chúng ta, hành lý của cô tôi sẽ mang dùm một ít.”

Triệu Hữu Dân cũng lên tiếng : “Đúng vậy, chúng ta về sau chính là đồng bọn, tôi cũng sẽ hỗ trợ.”



Lúc này, xe lửa đã bắt đầu giảm tốc độ, Chúc Hỉ la người thứ nhất đứng lên thu thập đồ vật: “Chúng ta đã đến trạm, mau mau mau.”

Hai người khác cũng sôi nổi đứng dậy thu dọn đồ đạc, một hàng bốn người trong đó Giản Trăn Trăn là người lên xe muộn nhất, Chúc Hỉ là người lên xe sớm nhất, cô ấy đã sớm muốn xuống xe.

Giản Trăn Trăn cũng bắt đầu thu thập đồ vật, đến nỗi thiếu nhân tình mọi người, chờ đến khi yên ổn xuống dưới cô tìm cách trả lại cũng không muộn.

Không bao lâu, xe ngừng, đến trạm, hành lý của Giản Trăn Trăn Triệu Hữu Dân cùng Tống Tiểu Vân còn có cả Chúc Hỉ đều chia sẻ, mang giúp cho cô một ít.

“Chúng ta xuống xe.”