Chương 46

Trần Ngôn Hồng cũng biết đạo lý này: “Ba, con sẽ dụng tâm học.” Cô cũng mới hai mươi mấy tuổi, nghiêm túc học, gắn liền với thời gian không muộn.

Trần Ngôn Hồng nói xong, liền lấy ra sách vở bắt đầu học tập. Một chỗ khác, Giản Trăn Trăn cũng đang làm việc giống như vậy. Ban ngày cô bận rộn ở trạm y tế, buổi tối trở về chỉ có một chút thời gian như vậy, cô dùng hơn phân nửa thời gian này ôm trong tay cuốn《sổ tay thầy thuốc》 không bỏ. Trạng thái của cô như vậy rơi vào trong mắt nhóm thanh niên trí thức, phần lớn mọi người chính là hâm mộ cô, nhưng cũng có người đỏ mắt.

Dựa vào cái gì đâu?

Đều là thanh niên trí thức, chính mình còn tới sớm hơn, hiện tại còn trên mặt đất chịu khổ, tương lại không nhìn thấy đâu, người mới lại đi lên như vậy.

Giản Trăn Trăn không chỉ không cần xuống đất, nhân duyên cùng danh tiếng lập tức cũng đi lên, mà bọn họ vẫn là sẽ bị người bản địa ngu muôi vô tri ở đây chỉ chỉ trỏ trỏ, bị ghét bỏ không biết làm việc, thật là không công bằng!

Bởi vì trong lòng không thoải mái, lúc ăn cơm chiều cô ta còn dài ra một khuôn mặt, mọi người ai cũng chú ý tới, nhưng chẳng ai tự tiện nhúng tay mâu thuẫn giữa hai người. Mà lúc này, một chỗ khác của đại đội, Khúc Thắng Bá vừa về đến nhà.



Nhìn thấy con trai đã trở lại, Giang Thanh Hòa vui vẻ đi đến bên cạnh con trai, “Con đói bụng không, đã ăn cơm chiều chưa, trong nhà đều đã ăn, mẹ làm cho con một chén mì đi.”

Khúc Thắng Bá làm tài xế trong đội Vận Thâu của công xã, đôi khi hắn phải chạy đường dài, với tình huống đó chính là mười ngày nửa tháng không về nhà. Giống như đợt này, Khúc Thắng Bá đã nửa tháng mới trở lại.

Khúc Thắng Bá bỏ xuống túi đang cầm trên tay: “Mẹ, nhiều mì một chút a.”

Trong túi của hắn có hai cân thịt, một gói mực khô, hai gói mì sợ, hắn nhìn quét một vòng quanh nhà, “Những người khác không ở nhà?”

Giang Thanh Hòa một bên thu thập đồ vật hắn mang về, một bên trả lời, “Em trai em gái con đến chỗ ông bà nội, đợi lát nữa con ăn xong, cũng đi qua đó một chuyến, mấy thứ này con mang một nưa qua cho ông bà nội con đi.”

Khúc Thắng bá gật gật đầu: “Được.”