Chương 21

Nghe được cô nói như vậy, Tô Duyệt Hoa vừa lòng: “Chính là, có miệng, há mồm hỏi một chút người khác thì tốt rồi.”

Ăn cơm trưa xong, Giản Trăn Trăn liền đi rồi, xem cô đã đi, Tô Duyệt Hoa nhìn thoáng qua Phương Cẩm Quang, giống như nói chuyện phiếm như ngày thường cô ta mở miệng: “Thân thể của cô ấy sẽ không phải vẫn mãi kém như vậy đi, nếu vậy cô ấy không phải thường xuyên xin nghỉ? Vậy thì mấy ngươi phân cùng tổ với cô ấy chẳn phải xui xẻo sao?”

Tống Tiểu Vân nhìn Tô Duyệt Hoa, có chút xấu hổ cười : “Hẳn là sẽ không, vì lúc tới cô ấy bị dính mưa nên mới bị phát sốt như vậy.”

Tô Duyệt Hoa nhìn thoáng qua Tống Tiểu Vân nói chuyện thay cho Giản Trăn Trăn, cô ta thở dài một hơi: “Tôi cũng không hiểu rõ lắm.”

Cô ta quan sát cả buổi sáng, muốn nói ai trong nhóm này được nuông chiều từ bé nhất trừ Giản Trăn Trăn thì là ai, phỏng chừng trước khi xuống nông thôn cô ấy chính là được nuông chiều lớn lên trong nhà.

Người như vậy xuống nông thôn, hơn phân nửa sẽ không thích ứng được với sinh hoạt ở nông thôn. Thanh niên trí thức xuống nông thôn trước đây không phải không có người như vậy, mấy người đó hoặc là nghĩ đủ mọi biện pháp trở về thành phố, hoặc chính là tìm một nam nhân gả cho, như vậy gánh nặng bọn họ phải chịu sẽ không nặng như vậy nữa.

Trừ thanh niên trí thức thì ở đây có người đàn ông nào xuất sắc hơn sao?



Không có.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Duyệt Hoa hạ quyết tâm, cô ta muốn ở bên tai Giản Trăn Trăn nói nhiều lời hơn về chỗ tốt của người địa phương.

Trương Văn Thư không tham dự vào đề tài này, hắn nhìn nhìn thời tiết sáng sủa, lên tiếng: “Chỗ phòng ở của mấy người đêm qua lại bị dột mưa? Tôi leo lên nóc nhà nhìn xem…”

Một đầu khác, Giản Trăn Trăn chậm rì rì đi tới công xã, khi cô đi tới cửa bệnh viện nhìn thấy một dãy nhà hai tầng, cô hít dài một hơi. Trong lòng cô vẫn luôn thấp thỏm, đây chính là địa phương nhóm đại phu của triều đại này làm việc.

Cô có thể ở triều đại làm nghề y hay không, liền xem kế tiếp.

Sau khi tiến vào, Giản Trăn Trăn nhìn xung quanh một vòng, rồi sau đó hỏi mộ hỗ sĩ đi ngang qua trước mặt mình : “Xin lỗi đồng chí, thân thể tôi không qua thoải mái, có thể tìm một bác sĩ trung y nhìn xem cho tôi hay không?”