Chương 11

Đi vào phòng, bên trong có bốn giường đơn, một cái bàn nhỏ thiếu một cái chân bàn, liếc mắt có thể nhìn ra được đều là đồ dùng cũ, vẫn còn dấu vết được sửa chữa lại. Chúc Hỉ duỗi tay lắc lắc, cái bàn đó sẽ đong đưa, cô ấy nhìn, nhịn không được cảm thấy đau răng: “Chỗ này trước đó có người ở rồi, vậy mà cái bàn như vậy cũng không lấy chút đá lót.” Cũ nát thì đúng là cũ nát, nhưng không chắc chắn bọn họ làm sao có thể để được đồ vật?

Trừ bỏ đồ dùng cũ nát, thì trong phòng hai bên trái phải bày mỗi bên hai cái giường trông cũng tương đối chắc chắn, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy chiếc giường bên trong phía trái kia đã có người, khẳng định là giường của vị thanh niên trí thức cũ. Còn lại chính là ba chiếc giường không, Chúc Hỉ nhìn nhìn, có một chiếc giường ngay cửa ra vào, bên cạnh chính là chiếc bàn kia, cô ấy thích vị trí này, chỉ cần ở trên cửa treo một cái màn trúc liền không thành vấn đề.

“Tôi liền ở chỗ này.”

Còn lại hai vị trí, Giản Trăn Trăn nhìn Tống Tiểu Vân: “Tôi chỗ nào cũng được.”

Tống Tiểu Vân nhìn nhìn, phía bên cửa có một cái cửa sổ, tương đối thoáng, sau khi do dự, cô ấy liền chọn vị trí dựa gần cửa sổ.

Thấy thế, Giản Trăn Trăn đem hành lý của mình để lên giường gỗ bên trong bên phải.



Toàn bộ gia cụ trong phòng sờ đến đều có tro bụi, ba người liền đến lu nước phía sau múc nước, sau khi lau ván giường một lần mới trải chiếu lên trên.

Từ việc trải giường chiếu cùng chăn cũng có thể nhìn ra tới gia cảnh của ba người.

Chăn chiếu mà Tống Tiểu Vân mang đến là cũ nát nhất, tiếp theo là Chúc Hỉ, mới nhất chính là Giản Trăn Trăn, nhưng như cũ trên chăn của có vẫn có vài cái mụn vá.

Sau khi sắp xếp xong, Chúc Hỉ nhìn thoáng qua đầu giường của vị thanh niên trí thức cũ có một chiếc tủ đầu giường có khóa : “Quay đầu lại tôi hỏi cô ấy một chút đánh một cái tủ cần bao nhiều tiền.”

Ai không nghĩ có riêng một cái tủ để đồ vật đâu.