Tốc độ đá lớn rơi xuống thoáng dừng lại, sau đó bị một luồng sức mạnh đánh sang bên cạnh.
Hàn Tĩnh phát ra một tiếng kêu đau đớn, lảo đảo rút lui mấy bước, hai tay run rẩy vô lực rủ xuống.
Một tảng đá lớn cao bằng hai ba người, chí ít cũng có hơn ngàn cân, mà lại còn lăn từ trên núi cao xuống dưới, lực công kích phải nói là rất mạnh.
Cho dù thực lực của hắn bất phàm, nhưng đón đỡ xong cũng phải chịu nội thương không nhẹ.
Nhưng mà.
Hàn Tĩnh bên này vừa đánh bay đá lớn, còn không đợi hắn thở ra một hơi, thì đã có một đạo kình phong mãnh liệt đánh tới từ bên cạnh.
Ngẩng đầu nhìn sang, vừa hay nhìn thấy một lưỡi đao sáng rõ.
“Lương Sơn trại!” Trong lòng Hàn Tĩnh giận dữ, nhưng lưỡi đao kia tới quá nhanh, lực áp bách cường đại làm cho hắn có ảo giác như đang đối mặt với một con mãnh thú.
Lại thêm việc lực cũ của vừa đi, lực mới chưa sinh.
Cho nên, Hàn Tĩnh lập tức lựa chọn tránh lui.
Ầm!
Hổ Đầu Đao rơi xuống, lưỡi đao chém rách quần áo của Hàn Tĩnh.
Sắc mặt Tần Thư Kiếm lạnh lùng, bước một bước lên trước, Hổ Đầu Đao lượn vòng đuổi theo Hàn Tĩnh.
Trong lòng Hàn Tĩnh kinh hãi, thi triển bộ pháp lùi lại.
Chiêu thứ nhất —— Mãnh Hổ Hạ Sơn!
Khí thế của Tần Thư Kiếm như hồng, Hổ Đầu Đao phảng phất hóa thân thành một con mãnh hổ chân chính, mà Hàn Tĩnh trước mắt chính con mồi hắn muốn bắt gϊếŧ.
Một chiêu Mãnh Hổ Hạ Sơn, bao hàm lục thức biến hóa.
Hàn Tĩnh nỗ lực giơ cánh tay lên, bàn tay đánh ra tựa như xuyên hoa hồ điệp, ứng đối thế công của Tần Thư Kiếm.
Hai tay Tần Thư Kiếm cầm đao, thế công không ngừng, kình phong của chiêu thức tựa như mãnh hổ gầm thét, làm cho tâm thần Hàn Tĩnh mất tập trung, lúc ra chiêu cũng chậm hơn mấy phần.
Hổ Khiếu Sơn Lâm, Chấn Kinh Bách Lý!
Xoẹt!
Lưỡi đao lướt qua, một đoạn cánh tay bay lên, máu tươi phun tung toé.
Đau nhức kịch liệt khiến cho sắc mặt Hàn Tĩnh trở nên tái nhợt.
Lúc này Tần Thư Kiếm bước nhanh qua, Hàn Tĩnh theo bản năng muốn quay người phòng thủ, nhưng đã thấy Hổ Đầu Đao nhanh chóng đâm thẳng vào ngực hắn.
Lưỡi đao mang theo dòng máu đỏ tươi, đâm xuyên qua lưng.
Mãnh hổ không quay đầu lại, quay đầu chắc chắn thấy máu!
Yết hầu của Hàn Tĩnh lập tức phun máu tươi, làm cho trong miệng hắn chỉ có thể phát ra thanh âm “Ôi ôi”.
Phốc phốc!
Lưỡi đao được rút ra, thi thể vô lực ngã lăn trên mặt đất.
Gϊếŧ chết Hàn Tĩnh, Tần Thư Kiếm cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trong lúc giao thủ vừa rồi, hắn có thể phát hiện ra, thực lực của đối phương tuyệt đối không kém hắn.
Nếu như không phải chiếm được tiên cơ, chưa chắc hắn có cơ hội gϊếŧ chết đối phương dễ dàng như vậy.
Nhìn trong bảng thuộc tính nhiều thêm 7... 73 điểm HP, Tần Thư Kiếm cảm thấy rất kinh ngạc.
Một tên Hàn Tĩnh, đã cung cấp 73 điểm HP?
Không đợi Tần Thư Kiếm nghĩ ngợi quá nhiều, đã thấy giá trị HP lại nhảy lên một chút, từ 73 điểm biến thành 74 điểm.
Biến cố như vậy, làm cho hắn ngẩng đầu nhìn về phía Thương hội Thừa Vận theo bản năng.
Gặp đá lớn tập kích, phần lớn người của Thương hội Thừa Vận đã bị nện chết ngay tức khắc, đồng thời xe ngựa vỡ vụn làm rơi ra rất nhiều hàng hóa.
Chỉ có rất ít hộ vệ có thể may mắn thoát khỏi đá lớn.
Nhưng ngay sau đó lại gặp phải đầu mục Vương Thiết Trụ chỉ huy sơn phỉ của Lương Sơn trại công tới.
Đám hộ vệ còn sót lại, đã sớm sợ vỡ mật.
Đối mặt với sơn phỉ Lương Sơn trại, gần như không có bất kỳ sức lực để chống cự.
Ở trong tầm mắt Tần Thư Kiếm, Vương Thiết Trụ dùng một đao đánh chết một hộ vệ thương hội.
Mà cột HP hắn đang chú ý, cũng nhảy lên một chút, từ 74 điểm biến thành 75 điểm.
Hít!
Nhìn thấy sự biến hóa này, Tần Thư Kiếm âm thầm hít vào hơi khí lạnh.
Hắn vẫn luôn cho rằng, HP chỉ có được khi tự tay gϊếŧ chết NPC.
Nhưng bây giờ ——
Vương Thiết Trụ và sơn phỉ Lương Sơn trại gϊếŧ chết NPC, hắn cũng có thể đạt được HP.
Cứ như vậy, mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác biệt.
Không đợi Tần Thư Kiếm nghĩ quá nhiều, đám hộ vệ thương hội đã chết hết dưới đao của sơn phỉ sau mấy phút chém gϊếŧ.
Lúc này, HP của hắn cuối cùng đã dừng lại ở 83 điểm.
Nhìn một đống hàng hóa tán loạn khắp nơi, Tần Thư Kiếm hạ lệnh: “Dọn tất cả thứ đáng giá đi, sau đó cắt hết thịt ngựa rồi rời khỏi.”
Ngay sau đó, đã thấy đám sơn phỉ tiến hành công việc đâu vào đấy.
Từng kiện hàng hóa bị mang về Lương Sơn.
Mà trong đầu Tần Thư Kiếm cũng không ngừng xuất hiện tin tức của hệ thống.
“Ngươi đạt được mười lượng bạc!”
“Ngươi đạt được một kiện tranh chữ đồ cổ!”
“Ngươi đạt được năm lượng bạc!”
“Ngươi đạt được bảy lượng vàng!”
Một nhóm tin tức không ngừng đổi mới.
Lúc đầu Tần Thư Kiếm còn có hào hứng xem một chút, nhưng sau đó đã không còn hứng thú. Lúc này liền chuyển tầm mắt sang thi thể chết không nhắm mắt của Hàn Tĩnh.
Sờ thi!
Là chuyện mà nhất định phải làm sau khi đánh Boss xong ở bất kỳ trò chơi nào.
Hàn Tĩnh trước mặt mặc dù không tính là đại Boss gì, nhưng chí ít cũng là tiểu Boss đồng cấp với Trại chủ Lương Sơn trại như hắn, kiểu gì cũng không thể vắt chày ra nước.
——
Bên trong Lương Sơn trại.
Tần Thư Kiếm ngồi ngay ngắn ở trong Trung Nghĩa Đường, thưởng thức một lệnh bài ngọc trong tay.
Lệnh bài Thương hội Thừa Vận: Sử dụng để gia nhập Thương hội Thừa Vận.
Chú thích: Bản thân đã có thế lực, phải rời khỏi thế lực vốn có mới có thể sử dụng.
Trừ điểm này ra, thu hoạch sau khi tiêu diệt Thương hội Thừa Vận lần này cũng không ít.
“Ngươi đạt được tổng cộng năm trăm ba mươi lượng bạc!”
“Ngươi đạt được tổng cộng năm mươi lượng vàng!”
“Ngươi đạt được một số đồ cổ tranh chữ!”
“Ngươi đạt được 1,236 cân thịt ngựa!”
“Ngươi gϊếŧ chết Quản sự của Thương hội Thừa Vận, cướp lấy hàng hóa của Thương hội Thừa Vận. Trước mắt Lương Sơn trại có quan hệ cừu hận với Thương hội Thừa Vận (ẩn hình)”
“Chú thích: Trước mắt Thương hội Thừa Vận còn chưa biết Quản sự Hàn Tĩnh xảy ra chuyện, cho nên việc Lương Sơn trại chặn gϊếŧ chưa bại lộ. Một khi bại lộ, quan hệ hai bên sẽ chuyển từ trong tối ra ngoài sáng!”
“Đến lúc đó, Lương Sơn trại sẽ gặp phải Thương hội Thừa Vận công kích.”
Đoạn tin tức cuối cùng Tần Thư Kiếm chỉ nhìn thoáng qua, sau đó quên sạch sành sanh.
Để bảo đảm chuyện này làm sạch sẽ, cho nên Hàn Tĩnh và NPC khác của Thương hội Thừa Vận, hắn không hề bỏ qua một ai.
Còn thi thể và vết máu gì đó, hắn đã nhìn tận mắt chúng biến mất rồi mới rời đi.
Không có gì ngoài ý muốn, nếu Thương hội Thừa Vận muốn biết nơi hạ lạc của Hàn Tĩnh, chắc chắn không phải một chuyện dễ dàng.
Mà cho dù biết được, cũng không nhất định có thể tra ra là ai làm.
Cho nên chuyện Tần Thư Kiếm để ý nhất bây giờ, là thu hoạch lần này.
Đám đồ cổ tranh chữ cần bán đi mới có tác dụng tạm thời không nói đến, năm mươi lượng vàng đổi ra thì tương đương với năm trăm lượng bạc, lại kết hợp với tin tức trước mặt.
Chuyến này đã thu được hơn một ngàn lượng bạc.
Dựa theo tiêu chuẩn thấp nhất của Lương Sơn trại bây giờ, hơn ngàn lượng bạc chí ít có thể duy trì sơn trại một năm rưỡi.
Ba năm không khai trương, một lần khai trương ăn ba năm.
Tần Thư Kiếm có chút cảm khái, thầm nghĩ: “Khó trách luôn có người nói, gϊếŧ người phóng hỏa đai lưng vàng, chuyện này ở đâu cũng có cùng một đạo lý!”
-----