Lương Sơn trại.
Trương Thiết Ngưu phụng lệnh đi ra dò xét đã trở về báo cáo.
“Trại chủ!”
“Thế nào, tình hình mấy phe thế lực giáp giới Lương Sơn trại chúng ta ra sao?” Nhìn Trương Thiết Ngưu trước mắt, Tần Thư Kiếm trầm giọng hỏi.
Trương Thiết Ngưu cung kính trả lời: "Lần này thuộc hạ đã tiến về Loạn Thạch Lâm, nơi đó có ba nhóm sơn tặc chiếm đóng, dưới tay đều có bảy mươi đến tám mươi người.
Thực lực mỗi bên đều không yếu hơn Lương Sơn trại của chúng ta bao nhiêu.
Tuy nhiên ba nhóm sơn tặc này không hề quấy nhiễu lẫn nhau, phân chia Loạn Thạch Lâm thành ba khu, mỗi bên chiếm giữ một phương.
Đầu lĩnh của bọn hắn chí ít cũng là cao thủ Nhập võ tứ trọng, hoặc là Nhập võ ngũ trọng."
Nghe vậy, vẻ mặt Tần Thư Kiếm không thay đổi.
Dựa theo cách nói của Trương Thiết Ngưu, thế lực trong Loạn Thạch Lâm không khác Lương Sơn trại của hắn lắm, đều có thể coi như người trong lục lâm.
Nhưng nếu so với Lương Sơn trại, sơn tặc trong Loạn Thạch Lâm riêng phần mình chiếm cứ một phương, cho nên thế lực bình quân của hai bên không kém quá nhiều.
Nhưng nếu như Loạn Thạch Lâm thống nhất, chắc chắn Lương Sơn trại trước kia không thể chống lại được.
Ếch ngồi đáy giếng.
Từ thế cục của Loạn Thạch Lâm, Tần Thư Kiếm có thể suy đoán ra thực lực đại khái của mấy nơi khác.
Nếu như ở một ngày trước đó, hắn sẽ phải phòng ngừa chu đáo một phen.
Nhưng đến bây giờ, Tần Thư Kiếm tạm thời không có ý nghĩ này nữa.
Đầu tiên, Đoán Thể Kinh của hắn đã viên mãn, ở trong địa phận Lương Sơn sẽ tương đương với cao thủ Nhập võ lục trọng.
Dựa theo lời nói của Trương Thiết Ngưu lúc trước, bên trong mấy thế lực này cũng chỉ có phản quân Tây Ninh ở phía tây là có khả năng có cao thủ siêu việt Nhập võ ngũ trọng. Nhưng mà, chuyện này có thể có yếu tố gia trì thế lực ở bên trong.
Một khi rời khỏi phạm vi của phản quân Tây Ninh, có thể duy trì thực lực hay không thì không biết được.
Nói cách khác.
Có hắn tọa trấn ở Lương Sơn trại, tương đương với việc có được một vị cao thủ Nhập võ lục trọng.
Trước khi không có biến cố quá lớn, trên cơ bản Lương Sơn trại có thể bảo trì không lo.
Còn nữa, bây giờ thứ đáng giá để Tần Thư Kiếm chú ý.
Chính là người chơi hàng thế mà đến.
Không có người nào rõ ràng hơn hắn, người chơi có tiềm lực lớn như thế nào.
Tốc độ tăng thực lực của người chơi, nhanh đến mức nào.
Nếu như không có biện pháp giải quyết vấn đề này, tiểu Boss Lương Sơn trại như hắn, sớm muộn sẽ có một ngày bị người chơi đánh chết đi sống lại.
Không đợi Tần Thư Kiếm nghĩ quá nhiều, Vương Thiết Trụ dò xét tình huống người chơi cũng đã trở về phục mệnh.
“Cách hai mươi dặm về hướng đông của Lương Sơn có thêm một thôn trang, rất nhiều dị nhân từ trên trời rơi xuống hội tụ ở đó.”
“Thôn trang?”
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Nghe vậy, sắc mặt của Tần Thư Kiếm hơi trầm xuống.
Đột nhiên có thêm thôn làng, chuyện này hắn không cần nghĩ cũng rõ ràng.
Đó chắc chắn là Tân Thủ Thôn trong trò chơi.
Tần Thư Kiếm cũng không ngờ tới, thật sự có chuyện trùng hợp như vậy, một tòa Tân Thủ Thôn ở ngay dưới mí mắt mình.
Cứ như thế, tương đương với việc đem gác hắn trên giàn nướng.
“Biết thực lực tòa thôn trang này như thế nào không?”
“Theo thuộc hạ thấy, thủ vệ bên trong thôn trang không ít, nhìn sơ qua từ bên ngoài thì có vài chục, còn thực lực chưa giao thủ nên không nhìn ra được hư thực, nhưng chắc sẽ không kém lắm.”
Vương Thiết Trụ đáp lại chi tiết.
Bên ngoài có mấy chục thủ vệ, như vậy kết hợp với số lượng thủ vệ còn che dấu, tổng số lượng thủ vệ chắc sẽ hơn trăm.
Thực lực như vậy, đã không hề kém chút nào.
Mặc dù Vương Thiết Trụ không hiểu hàm nghĩa của dị nhân là thế nào.
Nhưng trong phạm vi thế lực của Lương Sơn lại đột nhiên có thêm một cỗ thế lực như vậy, chắc chắn sẽ tạo thành ảnh hưởng không nhỏ với Lương Sơn.
Gương mặt Tần Thư Kiếm rơi vào trầm tư, trong lúc nhất thời không nói gì.
Một tòa Tân Thủ thôn xuất hiện, mang ý nghĩa sẽ có rất nhiều người chơi tập kết.
Lương Sơn trại ở ngay chỗ này, trên cơ bản không có khả năng di chuyển.
Không thể di chuyển đi, chờ đợi đám người chơi phát triển, Lương Sơn trại đứng mũi chịu sào là chuyện tất nhiên.
Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương.
Nếu không sớm thì muộn đều sẽ phải đối đầu, như vậy sẽ phải nắm chắc tiên cơ ở trong tay mình.
——
Bên ngoài Tân Thủ Thôn.
Trong một ruộng lúa, rất nhiều người chơi tay không tấc sắt đuổi theo từng con gà vịt chạy loạn bên trong.
“Chết tiệt, trò chơi này quá khó khăn!”
“Lúc bắt đầu không hề cho vũ khí gì, kỹ năng cũng không có, đám gà vịt này còn chạy nhanh như thế, nếu tiếp tục như vậy đến bao giờ mới có thể lên tới Nhập võ nhất trọng!”
Bên trong ruộng lúa, không ít người chơi vô lực chửi bậy.
Lúc đầu khi mới tiến vào trò chơi, bọn hắn còn cảm thấy rất hưng phấn vì độ chân thật của trò chơi này.
Nhưng sau khi hưng phấn qua đi, lại phải đối mặt với một hiện thực tàn khốc.
Người chơi mới, lúc bắt đầu trừ được tặng một bộ quần áo để tránh áo rách quần manh sẽ tạo thành cảnh tượng chướng tai gai mắt ra, sẽ không được cho lấy một đồng tiền, càng đừng nói đến vũ khí gì đó.
Sau đó muốn tăng đẳng cấp lên, nhất định phải có công pháp để tu luyện.
Cho nên bọn họ phải hấp tấp chạy tới võ quán học tập công pháp.
Công pháp của võ quán cần tiền, người chơi một nghèo hai trắng, lấy đâu ra tiền để đưa chứ.
Cho nên đành phải quay đầu đi tìm những thôn dân khác trong thôn trang, làm một số công việc thượng vàng hạ để kiếm chút tiền đồng.
Đợi đến khi tích lũy đủ tiền để học tập công pháp, người chơi lại phát hiện sau khi học tập công pháp lại không thể trực tiếp tăng đẳng cấp lên.
Muốn tăng đẳng cấp lên, chỉ có thể tu luyện từng bước.
Hao phí thời gian một năm nửa năm có lẽ sẽ tăng lên được.
Cục diện như vậy, tất nhiên là hỏng bét đối với đám người chơi.
May mắn sau đó có người phát hiện, không cần phải tu luyện từng bước một, chỉ cần gϊếŧ quái như những trò chơi khác cũng có thể góp nhặt tiến độ tu luyện công pháp, từ đó gián tiếp tăng cấp cảnh giới lên.
Nhưng đối với những người chơi tay không tấc sắt, bọn hắn chỉ có thể đối phó với một số dã quái không có uy hϊếp gì lớn.
Cho nên ——
Đã xuất hiện cảnh tượng trước mắt này.
Bỗng nhiên có người chơi ngừng lại, nhìn về một phía nào đó, ánh mắt bỗng sáng lên.
“Mau nhìn kìa, ở kia hình như có một NPC hình người!”
“Cái gì!”
“Đúng là NPC hình người, hơn nữa còn mang theo đao, nhìn qua là biết thực lực không đơn giản.”
Nghe vậy, người chơi khác cũng đều phát hiện điểm này, lập tức nghị luận ầm ĩ.
Trong khi nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía NPC này đều trở nên cực nóng.
Ở dã ngoại đột nhiên nhiều thêm một NPC.
Hơn nữa nhìn cách ăn mặc và trang bị, chắc chắn thân phận không hề đơn giản.
Người này ở trong mắt đám người chơi, hiển nhiên chính là một thanh nhiệm vụ biết đi.
Nhìn rất nhiều người chơi đang chạy về phía mình, Tần Thư Kiếm nhíu mày, nhưng cũng không động thủ, dùng vẻ mặt ôn hoà nói: “Các vị, bản... Ta muốn đi vào thôn xóm phía trước để nghỉ chân một chút, còn xin nhường đường.”
“Dễ nói dễ nói!”
Người chơi khác nghe vậy, đều tự giác tránh ra một con đường.
Bởi vì dưới cái nhìn của bọn hắn, NPC có thể trò chuyện, khả năng rất lớn sẽ tuyên bố nhiệm vụ.
Nếu bởi vì một chút chuyện nhỏ mà làm cho quan hệ trở nên ác liệt, dẫn đến chính mình không thể nhận nhiệm vụ, như thế sẽ vì nhỏ mà mất lớn.
Tuy đã tránh đường, nhưng vẫn có không ít người chơi chưa từ bỏ ý định, đi theo bên cạnh truy hỏi.
“Xin hỏi ta có thể giúp ngươi gì không?”
“Ngươi có khó khăn gì có thể nói một chút, để xem ta có thể giúp đỡ hay không.”
“Xin chào...”
“...”
Từ đầu đến cuối Tần Thư Kiếm vẫn mang theo nụ cười, đi về phía trước trong sự chen chúc của rất nhiều người chơi.
-----