- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tư Niên
- Chương 4
Tư Niên
Chương 4
4.
“Cậu nói cái gì?” Tôi như bị sét đánh.
Cướp bạn gái của tôi cũng thôi đi, bây giờ đến cả tôi cũng không bỏ qua.
Rốt cuộc cậu ta muốn làm cái gì?
“Người anh em à cậu bình tĩnh chút đi, chúng ta đều là con trai, không cần thiết.”
“Không bình tĩnh nổi!”
Nhìn dáng vẻ của Tiêu Tư Việt rất nguy hiểm, tôi bị dọa đến nỗi tim đập dồn dập, cơ thể cũng vô cớ nóng lên.
Tôi có chút hối hận vì vừa nãy đã chọc giận cậu ta, dù sao cơ thể của hai chúng tôi cũng kém xa nhau, có đánh nhau cũng là tôi chịu thiệt.
“Trước tiên cậu đừng nổi điên, cậu nghe tôi phân tích nè. Tôi là con trai, cậu cũng là con trai, chúng ta ở bên nhau là làm trái lại luân lý đạo đức.”
“Đạo đức cái chóa gì, không phải chính cậu nói tình yêu không phân biệt giới tính sao? Nhanh như vậy đã quên rồi?”
Không ngờ lại là đang thăm dò xem tôi có phải gay hay không?
Tâm tư thật sâu, còn dùng cả mỹ nam kế.
Nguy hiểm thật, suýt chút nữa là bị lừa.
Nhìn thấy tôi thất thần, Tiêu Tư Việt xoay mặt tôi lại, ép tôi đối diện với hắn: “Tớ đẹp trai hay cậu ta đẹp trai?”
Thật lòng mà nói thì Tiêu Tư Việt đep trai hơn,
Nhưng vì không muốn để lộ, tôi bấm bụng nói: “Đương nhiên là bạn trai tớ đẹp trai.”
Tiêu Tư Việt cười lạnh nói: “Bạn trai? Cậu đừng nghĩ tớ không biết các cậu nhờ người đến diễn kịch.”
Thế mà mài còn phát đin à?
“Tiểu Niên.” Tiêu Tư Việt mềm giọng nói: “Đừng vì những người khác mà bỏ rơi tớ, cậu ở cùng bọn họ làm tớ không chịu nổi. Tớ thừa nhận tớ dùng sai cách rồi, sau này tớ sẽ không làm như vậy nữa.”
Giữa anh em thân thiết cũng có du͙© vọиɠ chiếm hữu à?
“Thực ra tớ cũng luôn…”
Tiêu Tư Việt còn chưa nói xong, cửa ký túc xá đã bị người ta một cước đá văng.
Thằng bạn cùng phòng ngốc nghếch của tôi quay lại rồi, trong tay còn cầm theo đồ ăn đêm.
“Anh Khương, em đến chịu đòn nhận tội đây.”
Nhìn thấy tôi quấn mỗi chiếc khăn tắm bị Tiêu Tư Việt chặn ở góc tường, vẻ mặt cậu ta từ kinh ngạc đến chấp nhận rồi lại đặt đồ ăn đêm xuống, cuối cùng còn đóng cửa lại: “Các cậu cứ tiếp tục đi, tôi cút đây.”
Tôi dùng hết sức bình sinh đẩy Tiêu Tư Việt ngã xuống đất rồi túm bạn cùng phòng về: “Chạy gì mà chạy, tớ không cho cậu cơ hội đi lan truyền tin nhảm đâu.”
Giải quyết xong bạn cùng phòng, quay đầu lại thì nhìn thấy Tiêu Tư Việt đã nằm ngủ trên giường tôi rồi.
Gọi thế nào cậu ta cũng không tỉnh, rất khó để tôi hoài nghi không phải cậu ta cố ý.
Bạn cùng phòng liếc nhìn tôi một cái, lại cẩn thận nhìn vào vết lõm trong chăn: “Hai người các cậu ngủ chung với nhau đi, tớ không ngủ cùng con trai đâu.”
Tôi thở dài một hơi, đẩy Tiêu Tư Việt vào trong, miễn cưỡng có thể ngủ.
Haiz, thật hối hận, hồi đi nhà trẻ có nhiều trẻ con như thế, tại sao lại chơi cùng cậu ta cơ chứ.
Bạn cùng phòng cũng nảy sinh nghi ngờ: “Tính cách hai người các cậu khác nhau một trời một vực, sao có thể chơi với nhau đến tận bây giờ?”
“Cho nên mới đoạn tuyệt quan hệ đấy.”
“Tại sao lại đoạn tuyệt quan hệ? Cậu ta tại sao cướp đi một người bạn gái của cậu? Hay cậu đắc tội cậu ta?”
“Không biết nữa, có lẽ là quá rảnh rỗi chăng!”
Nói thật thì Tiêu Tư Việt luôn đối xử tốt với tôi, mặc dù chúng tôi bằng tuổi nhau, nhưng cậu ấy nuông chiều tôi giống như chiều con trai vậy.
Có cái gì ngon, cái gì tốt đều nghĩ đến tôi đầu tiên. Có đánh nhau cũng che chở tôi ở sau lưng, bị thầy giáo phát hiện cũng nhận lỗi về mình.
Đến mẹ tôi cũng trêu chọc: “Có Tư Việt rồi, con trai của dì cũng không sợ không có ai nuôi.”
Tôi cho rằng chúng tôi có thể luôn luôn như vậy. Mãi đến khi học cấp ba, sau khi gia đình tôi phá sản, tôi cũng dần dần không còn qua lại với cậu ấy nữa.
Bố tôi nói thế giới của kẻ có tiền, chỉ có lợi ích.
Một khi mất đi giá trị lợi dụng, thì sẽ bị vứt bỏ.
Có lẽ Tiêu Tư Việt cũng nghĩ như vậy, cho nên cậu ấy nhận thấy được sự xa lánh của tôi.
Cậu ấy cũng trở mặt rồi.
Mọi lần tôi từ chối gặp mặt cậu ấy, cậu ấy sẽ chặn tôi ở trường học, ấn tôi vào nhà vệ sinh, túm cổ của tôi, ánh mắt như muốn nuốt sống tôi.
“Khương Niên, tớ không muốn làm anh em tốt với cậu, anh em tốt cái chóa gì.”
Khoảnh khắc đó tôi đã tin lời bố tôi nói.
Quả nhiên cậu ấy không muốn làm anh em của tôi, đối xử tốt với tôi như vậy, tất cả đều là giả.
Tôi đẩycậu ấy ra: “Cũng tốt, sau này đừng liên lạc nữa.”
“Tôi đã thấy cậu không vừa mắt từ lâu rồi.”
“Trước đây là bố tôi bảo tôi phải giữ quan hệ tốt với cậu, bây giờ ông ấy phá sản rồi, tôi cũng không cần lấy lòng cậu nữa.”
Từ đó về sau, tôi cùng Tiêu Tư Việt hoàn toàn trở mặt.
Tôi bắt đầu chìm đắm vào chuyện yêu đương, thời thanh xuân mà thôi, rất bình thường.
Hơn nữa gen của bố mẹ tôi cũng không tồi, tôi cũng xem như đẹp trai, tuy không so được với Tiêu Tư Việt khuynh quốc khuynh thành, nam nữ đều ăn. Nhưng theo đuổi nữ sinh, tỷ lệ thành công vẫn rất lớn.
Nào biết mỗi người bạn gái của tôi, tay còn chưa được nắm đã bị Tiêu Tư Việt cướp mất rồi.
Tháng đầu tiên sau khi trở mặt, Tiêu Tư Việt xuất hiện dưới nhà tôi, hai mắt đỏ bừng, không biết đã khóc hay là ngủ không ngon.
Tôi mềm lòng, đi tới hỏi cậu ta bị làm sao?
Cậu ta nhìn chằm chằm vào cô bạn gái ở sau lưng tôi, dùng giọng điệu như bị phản bội nói: “Cậu chặn tất cả phương thức liên lạc của tôi chỉ vì yêu đương?”
“Khương Niên, là miếng gỗ thì cũng có tình cảm, tại sao cậu lại không có?”
“Đối với cậu mà nói, có tôi hay không có tôi cũng như nhau đúng không?”
Tôi nhớ lại cái ngày bị nhà bọn họ chặn ở ngoài cửa, cùng với cô gái xuất hiện trong nhà cậu ta, giận dỗi trả lời: “Sau này đừng tới tìm tôi nữa, tôi không muốn nhìn thấy cậu.”
Sự thật là sau khi về nhà, tôi liền ôm gối rồi làm những hành động đin khùng.
Mẹ tôi còn cho là tôi thất tình.
Tình bạn mười mấy năm, sao có thể nói bỏ là bỏ.
Nhưng nếu Tiêu Tư Việt và tôi chỉ là tình anh em giả dối, vậy thì cũng không cần tiếp tục nữa.
Ngày hôm sau thức dậy, Tiêu Tư Việt đã rời đi rồi.
Tôi bật nguồn điện thoại, đặt tên cho dãy số xa lạ kia là Tiêu Tư Việt.
Mở Wechat ra, có tin nhắn Chu Thiên Kì gửi đến.
“Cậu bạn đêm hôm đó là bạn trai cậu à?”
“Cậu có thời gian rảnh không? Tôi muốn gặp cậu?”
Tôi không dám trả lời. Đồng thời cũng cảm thấy đầu óc cậu ta không quá không minh, đến cả ai từng yêu đương với tôi cũng không rõ.
Thời tiết ngày càng nóng, tôi mặc một cái áo cộc tay.
Lúc bạn cùng phòng đang vùi đầu vào làm bữa sáng, liếc nhìn tôi một cái, vẻ mặt khϊếp sợ: “Dm, nhanh thế mà cậu lại có bạn gái rồi?”
“Có ý gì?”
Cậu ấy kéo tôi đến tước gương: “Cậu tự nhìn đi.”
Chỉ thấy trên cổ có một dấu dâu tây vô cùng chói lọi.
Tôi dm sợ ngây người.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tư Niên
- Chương 4