Chương 4

Từ trường học đến Phóng Mã doanh cách nhau 16.7 km, trong giờ cao điểm không thể bắt taxi, cũng không dùng app gọi xe, vậy thì chạy đi. Nếu như nửa đường xảy ra tai nạn xe cộ, gặp phải nạn chấn thương sọ não gì đó, Tư Ngật nghĩ, đó cũng là số mệnh của mình. Cậu lại nghĩ, nếu có thể cười với Trì Tranh, nói một câu, cuộc đời em không dài không ngắn, tất thảy đều có liên quan đến anh, thì cậu có chết cũng không nuối tiếc.

Gió lướt qua bên tai, thể lực đã đến cực hạn, trên người cậu ban đầu đều là mồ hôi nóng, dần chuyển thành mồ hôi lạnh, sau đó không còn cảm giác gì nữa. Không cảm giác được mệt, không cảm giác được khó chịu, cũng không cảm giác được mình còn sống, hô hấp cũng trở nên khó khăn, mỗi một hơi thở đều khiến l*иg ngực cậu đau đớn không thôi.

Tư Ngật chạy từ khi ánh chiều tà còn le lói đến khi bóng đêm hoàn toàn phủ xuống. Đến khi cậu nhìn thấy biển chỉ đường đến Phóng Mã doanh, hai đầu đã gối mềm nhũn, cả người theo quán tính ngã sấp xuống, lại chật vật đứng dậy vịn vào tường nôn oẹ. Trong dạ dày không thứ gì, cậu nôn một lúc thì ngừng, chỉ còn lại từng trận nôn khan.

Nhà cũ ở ngay phía trước, cậu đã nhìn thấy nóc nhà quen thuộc. Trên đùi không còn sức lực, cả người run rẩy không đứng vững, Tư Ngật vịn tường nhích từng bước nhỏ, đoạn đường chỉ 300m mà cậu đi mất hơn mười phút, cả người đẫm mồ hôi như vừa vớt trong hồ nước ra.

Trên cửa chính cũ kỹ là hai đầu thú cổ, cậu vồ tới, dùng hết sức lực đập cửa.

Cậu đập rất lâu, tiếng vang ầm ầm truyền xa trong ngõ nhỏ, trong nhà vô cùng yên tĩnh, không có tiếng trả lời, cũng không có ánh đèn.

Tư Ngật cắn chặt răng, cậu biết, Trì Tranh nhất định đang ở đây. Hắn mới ra tù, không tiền không người thân, ngoại trừ nhà cũ này không còn nơi nào đi được nữa.

Anh muốn trốn em.

Tư Ngật nghẹn sắp nổ tung, cậu tìm được chiếc ghế cũ trong thùng rác, đập lên cánh cửa, từng tiếng động ầm trời vang lên, đám mèo hoang chuột dại giật mình chạy biến đi, chí chóe đòi thoát thân.

Trì Tranh không xuất hiện, một người hàng xóm bị cậu đánh thức khó chịu bước ra ngoài, người này nhìn qua có vẻ rất giang hồ, vung tay một cái suýt thì đập thẳng lên mặt Tư Ngật, tức giận quát lên: “Hơn nửa đêm đéo ngủ còn làm ồn cái gì? Mày khóc tang đứa nào à? Cút mẹ mày đi!”

Tư Ngật cố gắng không phát hỏa, cổ họng cậu vì chạy nhiều mà khô nóng, lúc nói chuyện giọng hơi khàn khàn, chỉ có thể đè thấp giọng, hỏi: “Người ở trong này đi đâu rồi? Anh có biết không?”

Người này có vẻ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, thấy Tư Ngật đang không thở nổi, hai mắt gã trợn ngược lên, giơ tay đẩy Tư Ngật lảo đảo, nói: “Bảo mày cút thì cút mẹ đi, lắm mồm, mày ngứa thịt…”

Gã chưa nói xong, Tư Ngật đạp gã một cái. Cậu vừa chạy mệt, lại tốn sức đập cửa, một đạp này vốn chẳng khiến gã sợ hãi, gã chỉ giật mình lùi lại hai bước. Gã nghiến răng định nhào lên, một bóng đen từ phía sau Tư Ngật lao ra, trong bóng đêm có một tiếng hừ khó chịu.

Không đợi Tư Ngật quay đầu, cánh tay cậu bị một người kéo sang một bên. Có tiếng gió vụt qua bên tai, theo đó là một bóng người lao đến trước mặt gã giang hồ kia, dứt khoát kéo tóc hắn xuống, nâng đầu gối đá một cước. Gã bịt mũi quỳ xuống, chửi thề một tiếng.

Đèn đường trong hẻm yếu ớt, tia sáng mơ hồ lọt vào mắt, Tư Ngật nhìn cái bóng kia rõ hơn. Là Trì Tranh.

Hắn có hóa thành tro cậu cũng nhận ra.

Tư Ngật bước tới, hai đầu gối mềm nhũn suýt quỳ sấp xuống, Trì Tranh vội đỡ lấy cậu, trên tay ướt đầy mồ hôi như vừa nhúng vào chậu nước. Hắn nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Sao lại thành ra thế này?”

Tư Ngật chưa kịp trả lời, tên đang quỳ dưới đất kia đứng lên, một tay bịt mũi, một tay chỉ mặt Trì Tranh, liên mồm nói: “Mày chờ đấy, mày cứ chờ đấy!”

Trì Tranh ôm Tư Ngật, quay đầu liếc mắt nhìn gã, giọng điệu và biểu tình rất nhạt: “Trì Tranh, Trì trong thành trì, hoan nghênh mày đến gặp tao bất cứ lúc nào.”

Tên kia sửng sốt: “Trì lão đại?”

Trì Tranh không để ý đến gã, lấy chìa khóa mở cửa, ôm Tư Ngật vào nhà.

Trì Tranh là người có rất nhiều chuyện để bàn tán, hắn mang tội gϊếŧ người, từng là lão đại trong Phóng Mã doanh, theo lý phải là một người rất đáng sợ, rất hung dữ, nhưng thực tế hắn luôn biết kiểm soát bản thân, đối xử với ai cũng bình bình như nhau. Lần duy nhất hẳn nổi điên là khi Trì Viễn Quân nói: “Mày mà không cho tao tiền, tao sẽ lây bệnh cho thằng nhãi Tư Ngật!”

Khi ấy, trong mắt hắn hằn lên tơ máu giống như loài dã thú đến bước đường cùng, cả người như bao phủ ngọn lửa thù hận có thể thiêu cháy người chỉ trong giây lát.

Tư Ngật đổ mồ hôi lạnh, cả người lại ẩm ướt nóng nực, cậu ôm lấy eo Trì Tranh, dựa vào trong ngực hắn, mũi kề trên gáy hắn, lưu luyến ngửi mùi của hắn.

Trì Tranh vỗ vỗ lưng cậu, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng: “Sao lại thành ra thế này? Muốn tắm không?”

“Nước.” – Tư Ngật rầm rì, khó khăn phun ra ba chữ: “Muốn uống nước.”



Nếu không uống nước, cậu sẽ chết khô mất.

Trong nhà đã dọn dẹp cẩn thận, hai bên là vườn hoa nhỏ, ở giữa sân là một giàn nho, bên dưới đặt một chiếc bàn nhỏ hình vuông và hai ghế tre.

Đồ dùng cũ kỹ nhưng sạch sẽ, mang theo mùi khói lửa nồng nặc, là khói lửa nhân gian.

Tư Ngật ngồi trên ghế tre, Trì Tranh bật chiếc đèn treo bên giàn nho, ánh sáng vàng ấm áp phủ lên người Tư Ngật. Cậu nhắm mắt lại, đột nhiên có cảm giác như mình xuyên không.

Tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra, không có sáu năm xa cách, không có hận thù thương nhớ, cũng không có kết cục mờ mịt như bây giờ.

Trì Tranh đặt một cốc nước lên bàn, nói: “Em nghỉ ngơi một chút rồi về đi, ngày mai còn đi làm.”

Một cốc nước lớn như thế, Tư Ngật chỉ uống một chút, còn lại để súc miệng. Cậu rút một cái kẹo cao su, nhai thật chậm, cố gắng giữ bình tĩnh: “Anh tới trường đúng không?”

Trì Tranh gật đầu, Tư Ngật lại hỏi: “Tại sao không gặp em? Tại sao lại chạy?”

Trì Tranh không trả lời mà hỏi ngược một câu: “Hận anh không?”

Tư Ngật không cần nghĩ: “Hận!”

Trì Tranh nở nụ cười, nói: “Thế em cứ hận đi, tuyệt đối đừng tha thứ, nếu không, anh sẽ coi thường em.”

Tư Ngật không phải người bình tĩnh, Trì Tranh muốn công kích cậu thực sự rất dễ.

Trên mặt Tư Ngật hiện lên sự phẫn nộ, trong đôi mắt lấp lánh ánh nước, cậu túm lấy cổ áo Trì Tranh, kéo hắn đứng dậy: “Tôi không được hận anh sao? Không được sao? Tôi đã quỳ trên đất van xin anh, xin anh đừng chấp Trì Viễn Quân, đừng kích động, ông ta muốn làm gì kệ xác ông ta, ông ta có làm gì tôi cũng không sợ! Tôi chỉ sợ một chuyện thôi, tôi sợ mất anh, tôi chỉ sợ một chuyện này thôi! Còn anh? Anh từng nghĩ cho tôi chưa? Mẹ không cần tôi, ba tôi chết rồi, anh đi sáu năm, vứt một mình tôi ở ngoài. Rất nhiều lần, tôi đứng trên tầng thượng, chỉ một chút nữa…”

Tư Ngật nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống, khẽ lầm bầm: “Anh ở trong đó, là có hạn, nhưng tôi ở ngoài là bị xử vô hạn. Tôi không dám nghĩ lại sáu năm này tôi đã sống thế nào. Anh lúc nào cũng tự làm theo ý mình, lúc nào cũng nghĩ mình hi sinh nhiều lắm nhưng chưa bao giờ nghĩ xem tôi thực sự muốn cái gì. Chỉ thế thôi đã đủ để tôi hận anh muốn chết!”

Em hận anh, nhưng lại yêu anh muốn chết. Nếu chỉ được chọn một, em sẽ chọn mãi mãi yêu anh.

Đây mới là điều Tư Ngật muốn nói, nhưng cậu không nói được, đau thương khổ sở đã khiến cậu nghẹn ứ.

Trì Tranh nâng mặt Tư Ngật lên, trong mắt vẫn là vẻ dịu dàng thường ngày, hắn xoa xoa đầu Tư Ngật, thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: “Trở về đi, vất vả lắm mới rời khỏi đây, đừng quay về nữa. Phóng Mã doanh không phải nơi đáng để em lưu luyến. Quên hết chuyện cũ đi, sống một cuộc sống mới.”

Rời khỏi nơi đầy những bóng tối này, sống một cuộc sống thật tốt.

Tư Ngật mở mắt, trong mắt vẫn còn nước mắt, và cả lửa giận, cậu cắn răng nói: “Anh vẫn không hiểu tôi muốn cái gì!”

Nói xong, cậu không chờ Trì Tranh đáp lại, trực tiếp giữ chặt Trì Tranh hôn lên như thú hoang đang cắn xé con mồi, đầu lưỡi tiến quân thần tốc cạy ra hàm răng hắn, dùng hết sức lực mυ"ŧ vào giống như sắp tận thế, liều chết triền miên.

Trì Tranh có mùi thuốc lá, cay độc mà dụ người, Tư Ngật như kẻ nghiện mà tiến vào càng sâu, đòi hỏi càng nhiều.

Tay cậu vén áo Trì Tranh lên, luồn vào trong, vuốt ve da thịt trên eo hắn, dưới lòng bàn tay là lớp da thịt nóng ấm khiến cậu phát điên, càng lúc càng dính lấy hắn như cầu hoan.

Lý trí nhắc nhở Trì Tranh phải đẩy Tư Ngật ra, nhưng cánh tay hắn lại không tự chủ mà ôm Tư Ngật càng chặt hơn. Một tay giữ eo cậu, một tay tuột xuống, xoa nhẹ lên mông cậu.

Hắn nhớ cảm giác môi răng đυ.ng chạm này, nhớ đến phát điên rồi.

Nốt lần này thôi, Trì Tranh nghĩ, coi như bồi thường cho sáu năm kia.

Tư Ngật hôn hắn không chịu buông, hơi thở hai người nóng bỏng phả lên mặt nhau, cậu khẽ lầm bầm, em không muốn đi, em muốn bắt đền anh, cả đời, cho dù tan xương nát thịt cũng phải đến bắt đền anh.



Tan xương nát thịt.

Cụm từ này như đâm vào tai Trì Tranh, hắn chậm rãi mở mắt ra, bóng tối và ánh đèn vàng đan xen trong mắt hắn. Trì Tranh giơ tay, ngón tay thon dài bóp nhẹ cổ Tư Ngật. Thiếu không khí, thể lực lại tiêu hao nghiêm trọng, Tư Ngật mềm nhũn dựa vào l*иg ngực Trì Tranh, mặc dù không còn ý thức nhưng ngón tay cậu vẫn cố chấp giữ lấy áo Trì Tranh không buông.

Trì Tranh bế cậu lên mới phát hiện cậu rất gầy, sáu năm không gặp, chiều cao phát triển nhưng cân nặng chẳng hề tăng lên, dường như cả người chỉ toàn là xương.

Trì Tranh đặt cậu lên giường gỗ, giúp cậu tháo giày, cởi tất, hắn sợ cậu không thoải mái, lại đun nước nóng lau người cho cậu. Xong xuôi mới tìm chăn mỏng đắp lên cho cậu.

Trì Tranh không phải người cẩn thận, nhưng những chuyện liên quan đến Tư Ngật, hắn sẽ không tự chủ mà làm một cách cẩn thận nhất.

Hắn chỉ lo bảo bối của mình không thoải mái, lại không biết kẻ tên “Trì Tranh” mới là người khiến Tư Ngật không thoải mái nhất.

Bầu trời không còn tối nữa, trời sắp sáng rồi.

Trì Tranh cúi người, ngón tay đẩy phần tóc rối trên trán cậu, để lộ gương mặt thanh tú xinh đẹp. Hắn hôn lên mi tâm cậu, nụ hôn thành kính hoàn toàn không mang theo du͙© vọиɠ, đủ để hắn khắc ghi cả đời này.

Trước khi đi, Trì Tranh đặt một cốc nước nóng trên đầu giường, đặt báo thức giúp cậu, để lại chìa khóa nhà cũ cho cậu.

Hắn đóng cửa, ra ngoài. Trương Tề ngồi trong xe, chưa tỉnh ngủ, vừa ngáp vừa hỏi: “Anh đi đâu? Đến nhà em đi?”

Trì Tranh dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, nói: “Tùy chú, chờ trời sáng anh sẽ tìm một chỗ cách xa Phóng Mã doanh.”

Trương Tề ngồi im, không khởi động xe: “Dù sao cũng là anh em ruột, chẳng lẽ cả đời này không thể nhìn mặt nhau sao?”

Trì Tranh không có biểu tình gì, nhàn nhạt nói: “Em ấy hận anh, hận anh nhất thời kích động gây ra án mạng, hận anh không suy nghĩ cho em ấy. Thế cũng tốt, tốt nhất là đừng bao giờ tha thứ cho anh nữa.”

Xe Jeep cũ chầm chậm ra khỏi hẻm nhỏ, Trương Tề đột nhiên nhớ tới gì đó, đạp phanh xe khiến Trì Tranh ngả về trước, hắn cau mày: “Chú động kinh à?”

Trương Tề nhìn hắn, khó nhọc nói: “Có phải anh chưa từng nói với Tiểu Ngật tại sao anh gϊếŧ Trì Viễn Quân không?”

Tại sao?

Bởi vì Trì Viễn Quân là kẻ vũ phu, cả ngày chỉ biết đánh vợ đập con, hại mẹ ruột mình tức đến chết, sau đó chơi gái linh tinh rồi nhiễm HIV. Gã năm lần bảy lượt tìm Trì Tranh đòi tiền, biện pháp bỉ ổi gì gã cũng dám dùng, cuối cùng gã uy hϊếp Trì Tranh, nếu Trì Tranh không đưa tiền định kỳ cho gã, gã sẽ lây bệnh cho Tư Ngật, gã sẽ khiến hai anh em cả đời không được sống yên ổn.

Không cần biết tỷ lệ lây bệnh này cao thấp bao nhiêu, nhưng lời đe dọa của gã khiến Trì Tranh sợ hãi, sợ đến nỗi nổi lên sát tâm.

Hắn hẹn Trì Viễn Quân tại một nơi có camera giám sát, cố ý khıêυ khí©h Trì Viễn Quân, khiến gã ra tay trước rồi đẩy gã từ trên lầu xuống. Sau khi xác định Trì Viễn Quân đã chết, hắn báo cảnh sát, tự thú, giao hết tiền cho Trương Tề, nói cho anh biết đây là tiền hắn chuẩn bị cho Tư Ngật học đại học, đủ để cậu dùng đến khi tốt nghiệp.

Trương Tề khuyên hắn dùng tiền này mời luật sư, nhưng Trì Tranh từ chối. Ngồi thêm hay bớt đi vài năm không ảnh hưởng gì tới hắn, hắn chỉ lo Tư Ngật ở ngoài chịu khổ mà thôi.

Lúc hỏi cung, hắn chỉ khai từ bé bị ba đánh đập, sau khi lớn lên lại chứng kiến cảnh ông ta trộm cắp, bắt cóc người khác, trong lòng sinh oán hận, nhất thời mất khống chế. Hắn không nhắc tới Tư Ngật nửa chữ.

Ngoại trừ Trương Tề, không ai biết lý do thực sự.

Tư Ngật càng không biết.

Trì Tranh thở dài: “Em ấy chịu khổ anh có thể chịu khổ cùng, nhưng bây giờ em ấy sống rất tốt, việc duy nhất anh có thể làm là không kéo bóng tối tới cho em ấy nữa. Mấy chuyện cũ này cứ để nó qua đi.”

Trương Tề cũng thở dài: “Với tính của Tiểu Ngật, e là em ấy không chịu đâu.”

Trì Tranh không lên tiếng, dựa vào ghế chợp mắt một lát.