Chương 14

Cam Mật theo bản năng dừng lại một chút, thuận theo một tiếng này của Lâm Diệc Thư mà quay đầu nhìn lại.

Tống Mộ Chi đứng phía sau hai người, cũng không biết là đã nhìn về phía bên này bao lâu rồi.

Anh cõng theo ánh sáng, thần sắc trên khuôn mặt không rõ ràng lắm.

Ánh đèn bị tách rời nhỏ vụn rơi trên đỉnh đầu anh, phong thái mà toàn thân tự mang theo đều hiện ra.

Có bóng người qua lại nhốn nháo, sự náo nhiệt trong không khí tùy ý nhảy nhót.

Theo lý thuyết thì là cảnh tượng vô cùng sôi nổi hoa mỹ, thế nhưng đến giờ phút này, Lâm Diệc Thư lại không khỏi nhận ra một sự áp chế vô hình, động tác mà trong tay vẫn chưa thi triển ra dừng lại giữa không trung.

Nhưng dù sao anh ấy cũng đã trôi nổi trong cảnh tượng tương tự nhiều năm, tự có một phen lời xã giao đối phó.

Lâm Thư Diệc phản ứng rất nhanh, sự sững sờ trước đó rút đi, sau khi anh ấy thả tay xuống thì lập tức hướng về phía Tống Mộ Chi mỉm cười: “Tống tổng, trùng hợp quá.”

Theo lời nói vừa dứt, xung quanh rơi vào yên lặng không tên.

Mà trong sự yên tĩnh gần như là kỳ dị thế này, Cam Mật bị kìm kẹp ở giữa hai người, không thể động đậy.

Mấy chữ trùng hợp quá của Lâm Thư Diệc gần như đã kích hoạt phản ứng chậm chạp của cô.

Thế nhưng không thể trách cô không lên tiếng, thứ nhất là cảm thấy sao Tống Mộ Chi lại đúng lúc xuất hiện ở gần đây, thứ hai là kế hoạch chọn rượu của mình bị ép kết thúc.

Lúc hai người chào hỏi, cô lại không thể tự mình cầm lấy rồi mạnh mẽ trút vào miệng.

“...”

Cam Mật ở chỗ này tập trung suy nghĩ về việc đó, Tống Mộ Chi đi mấy bước tiến lên, phá vỡ sự yên lặng trước.

Anh cũng không đáp lại lời chào hỏi của Lâm Diệc Thư, chỉ tự mình gật đầu: “Tôi tìm em ấy có việc.”

Một câu thông báo vô cùng đơn giản, lúc Cam Mật nghe thì không hiểu được.

Nhưng đợi đến khi cô gái nhỏ một lần nữa kịp phản ứng thì đã bị Tống Mộ Chi lưu loát xách đến nơi khác.

Nơi này là khúc quanh ở bên trong của sảnh bên, sảnh ngăn cách nhỏ.

Trong không gian chật chội nhỏ hẹp không mở đèn, chỉ mượn nhờ ánh sáng trong vườn hoa ngoài sảnh tiệc chiếu vào, mang đến chút sáng tỏ.

Lúc Cam Mật bỗng nhiên được buông ra, bởi vì lực đạo thả lỏng hết mức, lưng cô dựa sát vào mặt tường.

Cơn run rẩy hơi tỏa ra từ phía sau cổ lan tràn lên.

Cô có chút không thích ứng lại hơi trợn tròn mắt: “... Anh, anh Mộ Chi?”

Không rõ có việc mà anh nói tới rốt cuộc là chỉ cái gì.

Hoặc là cái khác.

Tống Mộ Chi ở gần trong gang tấc, theo sự lạnh lùng che trời lấp đất cuốn tới, khuôn mặt của anh ở trong tầm mắt đột nhiên tới gần.

Giờ phút này, sự lờ mờ này giống như là chất dẫn cháy, độ một lớp ánh trăng lẳng lặng chảy xuôi trên khuôn mặt anh.

Trong lúc đưa mắt nhìn nhau, cô có thể nhìn thẳng vào đôi mắt kia của anh.

Thật ra đôi mắt này của Tống Mộ Chi bình thường là đẹp nhất, đuôi mắt hẹp dài, trong hẹp ngoài cong.

Dáng dấp anh đẹp đẽ, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng.

Lúc lẳng lặng nhìn người ta thì giống như hồ nước lăn tăn trong bóng đêm.

Lúc này, Tống Mộ Chi cứ như vậy mà nhìn qua cô, cũng không nói chuyện, giống như là đang quan sát cái gì đó, không phát một chút tiếng nào.

Ánh mắt đặt trên khuôn mặt cô.

Cam Mật không chịu được nhất là sự quan sát như vậy của Tống Mộ Chi.

Cô cảm thấy mình cũng không làm gì cả nhưng lại giống như biến thành hạt gạo được phơi dưới ánh mặt trời, bất kể có trở mặt như thế nào cũng có bộ phận lộ ra hướng lên trời.

Cam Mật hạn chế hô hấp, hết sức kiềm chế sự xung đột trong lời nói: “... Anh tìm em nói chuyện rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Cô thoáng lên giọng ở cuối câu, vạch ra hơi nóng lốp bốp trong không khí mùa hè, cũng kết thúc cái nhìn chăm chú của Tống Mộ Chi.

Giọng điệu của anh nhẹ nhàng nhưng lại có chút trầm: “Tập tranh của em rơi ở chỗ anh, nói với em một tiếng.”

Cam Mật đột nhiên có chút cạn lời, lần này đến lượt cô kinh ngạc.

Cô gái nhỏ trợn tròn đôi mắt hạnh: “Không phải anh đã nói với em trong Wechat rồi sao!”

“Bảo em đến lúc đó đừng quên tới lấy.” Tống Mộ Chi nói đến đây, sau đó lại hỏi: “Người vừa rồi ở bên ngoài nói chuyện với em là ai?”

Cam Mật dừng lại mấy giây mới phản ứng được cái gọi là người nói chuyện trong lời nói của Tống Mộ Chi là chỉ cái gì.

Cô cho rằng vừa rồi Lâm Diệc Thư và anh khách khí hàn huyên một phen, Tống Mộ Chi quen biết, kết quả lại không phải như cô nghĩ.

“Lâm Diệc Thư, sư huynh của em, trước kia anh ấy cũng ở trong Chương Niên Thư Xã, sau này tự mình tạo dựng họa xã.”

Tống Mộ Chi thu mắt, dùng giọng mũi đáp một tiếng xem như là đã biết.

“... Anh thế mà không quen?!”

“Không quen.” Anh thản nhiên nói.

Tống Mộ Chi dứt lời, nhân lúc cô gái nhỏ còn đang miên man suy nghĩ thì anh chậm rãi bổ sung: “Vừa rồi anh thấy em lắc qua lắc lại ở trước bàn rượu, đừng tham quá nhiều.”

Cam Mật vốn còn đang suy nghĩ chuyện liên quan đến Lâm Diệc Thư, giờ phút này lại nghe thấy Tống Mộ Chi nhắc đến chuyện này.

Đột nhiên, lại không có lý do.

Sự chú ý bị dời đi, tâm tình của cô phút chốc bị treo lên cao cao.

“...”

Anh lại nhìn thấy!

Lặp đi lặp lại mấy lần, Cam Mật sớm đã miễn dịch rồi.

Nhưng có lẽ không gian nhỏ như vậy đã mở rộng phóng đại giác quan của người ta đến vô hạn, cô không khỏi lên tiếng: “Anh làm gì mà cứ luôn muốn quản em?”

Anh trai ruột của cô cũng không như vậy, cùng lắm chỉ nói một chút.

Mà hết lần này tới lần khác Cam Mật chỉ cần nhìn thấy Tống Mộ Chi là sẽ không khỏi bỡ ngỡ, không tự chủ được mà nghe lời.

Cam Mật là người không giấu được tâm sự nhất, có chuyện gì là đều biểu hiện lên hết trên mặt, cực kỳ dễ đoán.

Sợi tóc của cô gái nhỏ trước mắt bồng bồng rơi xuống hai bên vai, đầu ngón tay của cô theo bản năng câu lấy đuôi tóc, không ngừng đảo quanh.

Tống Mộ Chi bị cô nói đến mức hơi sửng sốt, ngay sau đó ánh mắt trì trệ, anh không nói gì thêm.

Tầm mắt theo một cách tự nhiên mà rơi trên vành tai của cô.

Nơi đó là vị trí sợi tóc bị ôm lấy, hơi có vẻ lộn xộn.

Anh giơ tay lên, vén tóc của Cam Mật ra sau tai: “Tóc rối rồi.”

---

Tống Mộ Chi lại nói vài câu, lúc này mới cất bước rời đi.

Cam Mật được đưa về chỗ cũ, xung quanh bàn rượu không có người quen, Lâm Diệc Thư đã không còn ở đây nữa.

Cô không biết mình có nghe lầm hay không.

Vừa rồi lúc sau cùng Tống Mộ Chi đã khẽ thở dài một hơi sao?

Cô gái nhỏ tức tối xoa nắn mặt mình, dùng chuyện này để điều tiết cảm xúc.

Cô hiếm khi tranh luận đấy được không! Không thể cho chút mặt mũi à!

Nhưng nơi vành tai mơ hồ có thể cảm nhận được bàn tay với khớp xương rõ ràng của anh chạm vào, hơi lạnh, thoáng qua rồi mất.

Hơi nóng giống như làn khói chậm rãi thiêu đốt, trực tiếp lan tràn ra.

Cam Mật sờ tai của mình, xoa rồi lại vò.

Tóc cô thật sự rất rối à?

Đi về phía sảnh chính thuận tiện định tụ họp với Tống Ngải Thiên, khi ngang qua mặt kính chạm đất, cô gái nhỏ tiện thể lại cẩn thận xem xét kiểu tóc của mình.

Vẫn tốt vẫn tốt, độ cong vẫn có vẻ hoàn mỹ.

Cô ở lại trước gương, Tống Ngải Thiên ở một bên cuối cùng cũng bắt được người nhấc váy mang khí thế hung hăng đi tới, chỉ suýt chút nữa nghiến răng nghiến lợi hóa thân thành ác ma đến hỏi.

“Cam, Mật!”

Cam Mật nghe được thì giật mình, nhìn về phía người tới: “Cậu dặm phấn xong rồi?”

“Cậu còn nói?” Nhắc đến chuyện này là Tống Ngải Thiên giận không có chỗ phát tiết.

Sau khi nhận được tin nhắn của Cam Mật, cô ấy đi ra từ bên kia của bồn rửa tay rồi dựa theo con đường khi đi tới để tìm người.

Trong lúc đó còn ở trong Wechat luân phiên oanh tạc, hỏi cô đi đâu.

Nói không nóng nảy thì chắc chắn là giả, đặc biệt là cô ấy gần như đã tìm hết toàn bộ sảnh tiệc.

“Cậu thì hay rồi, nói là chờ tớ ở bên ngoài, kết quả không nhìn thấy bóng người đâu, sau khi tớ dặm phấn xong còn phải tìm cậu khắp nơi!”

“... Tớ cũng đang tìm cậu!” Cam Mật vốn muốn đi tìm cô ấy, nửa đường bị tấm gương làm trì hoãn, lúc này tự cảm thấy là nồi của mình, đôi mắt hạnh đọng nước: “Lỗi của tớ lỗi của tớ.”

“Bớt làm dáng vẻ này với tớ đi.” Tống Ngải Thiên khoanh hai tay lại, bày ra tư thế ngông cuồng tự đại: “Cậu biết tớ đã tìm cậu bao lâu không, lật cả sảnh chính sảnh bên đến mấy lần cũng không tìm được cậu.”

Kết quả là cậu ấy lại ở chỗ này soi gương!

Cô ấy nói xong thì lại tiếp tục nặng nề cảm thán: “Không biết còn tưởng rằng cậu bị thằng đàn ông lỗ mãng nào mang đi rồi.”

“...”

Nếu nói Tống Mộ Chi là người đàn ông lỗ mãng…

Tống Ngải Thiên có biết cô ấy đã tự mắng luôn mình vào không.

Cam Mật đẩy lưng Tống Ngải Thiên, hơi dùng sức lực kéo người đi về phía trước: “Thật sự là không phải, vừa rồi tớ gặp Lâm sư huynh nên nói chuyện một chút.”

“Lâm sư huynh?” Tống Ngải Thiên không quay đầu lại, để mặc cho hành động của Cam Mật.

“Đúng vậy.”

“... Người này là ai?”

Không hổ là người họ Tống.

Phản ứng đều không khác nhau mấy!

Cam Mật giải thích một chút với cô ấy, Tống Ngải Thiên mới bừng tỉnh hiểu ra.

“Tối nay nhiều người tới, càng khỏi nói đến người họ Lâm, cậu muốn bảo tớ phân biệt từng người thì tớ thật sự không phân biệt được.”

Cùng Tống Ngải Thiên ở chỗ cũ lèo nhèo một lát, Cam Ngân Thừa đến tìm người, lúc này Cam Mật mới theo anh rời đi.

Khi một lần nữa bước vào sảnh chính thì bên trong náo nhiệt như ong mật tụ hội.

Sau khi trải qua bữa tiệc và bữa ăn bàn dài thì bầu không khí đã được đẩy lên điểm cao nhất, tâm tình của mọi người dồn dập được kéo theo.

Tiếng âm nhạc nhẹ nhàng chậm chạp mà đến giống như sóng vỗ, không ngừng tràn vào trong đầu.

Chủ nhân của bữa tiệc ở trên sân khấu bày ra tác phẩm tranh được cất giữ, mời mọi người cùng nhau thưởng thức.

Trong tiệc tối lần này không thiếu người mang theo đồ vật cất giữ quý báu trong nhà đến, một tới hai lui, hai bên được lưu loát chia cắt thành khu vực phân biệt rõ ràng.

Cam Ngân Thừa dắt Cam Mật, giới thiệu cho cô từng người một.

Hoặc là ông chủ, hoặc là nhà mỹ thuật rất có sức ảnh hưởng trong giới vẽ tranh.

“Gặp được bức tranh cảm thấy hứng thú thì em để ý thêm một chút.”

Sau khi Cam Mật gật đầu nghiêm túc ghi nhớ thì lại tiếp tục được Cam Ngân Thừa đưa đến trước mặt chủ trang viên.

Ở đây người xung quanh tương đối ít, có lẽ là tự động có kết giới, cũng không có bao nhiêu người dám đi qua khu vực này bắt chuyện.

Trong cuộc nói chuyện có chút nhiệt tình, Cam Mật trông thấy Tống Mộ Chi ở cách xa mấy bước.

Anh bưng ly rượu đỏ, cầm trong tay nhưng không uống, hơi rũ hàng lông mi dài.

Người cầm quyền tân nhiệm của Tống thị, bất kể là đi đến đâu cũng là điểm tập trung ánh mắt của đám người.

Dù xung quanh không có quá nhiều người nhưng anh vẫn bị vây chặt ở trung tâm.

Người vừa rồi còn ở trong phòng ngăn cách lúc này thân thể như ngọc, dáng vẻ công tử thế gia cao quý vô song.

Giống như chốc lát ngắn ngủi mà cô nhìn thấy trước đó chỉ là ảo giác.

---

Tiệc tối diễn ra liên tục cho đến rạng sáng.

Cam Mật không chống đỡ nổi đầu tiên, liên tục ngáp mấy cái, đến hoạt động sau đó cô không chịu đựng nữa, ôm cánh tay Cam Ngân Thừa nũng nịu nói mình muốn về nhà.

Cam Ngân Thừa không lay chuyển được cô nhưng ở bên này còn có chút việc, trong lúc cấp bách bận rộn không đi được, anh ngược lại nghiêm túc giải thích: “Em buồn ngủ làm anh cũng có chút bị lây nhiễm, có điều vẫn chưa kết thúc, chờ một chút, đến lúc đó cùng nhau về.”

“Không sao, em có thể về nhà trước, em và Thiên Thiên đi cùng nhau, bây giờ cậu ấy chuẩn bị đi rồi.” Cam Mật thấy Cam Ngân Thừa đã có dáng vẻ hơi thả lỏng, cô lại nói: “Vừa rồi hai tụi em đã hẹn rồi, sau khi bữa tiệc tối nay kết thúc em và cậu ấy ngủ với nhau.”

Tối nay Cam Mật đến Tống trạch, là chuyện mà vừa rồi hai người tụ tập với nhau bèn bàn nhau quyết định ra.

Trước kia cũng từng có mấy lần Tống Ngải Thiên đến Cam trạch ngủ ở phòng của cô.

Cho nên cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì.

Cam Ngân Thừa lại nói: “Đã trễ thế này rồi mà em muốn đến Nam Uyển bên kia?”

Nam Uyển ở sườn núi của phía Nam thành phố

Từ bữa tiệc tại trang viên bên này lái xe đến ngõ Kinh trong thành phố thì cần thời gian, nếu như đi về phía Nam thì lại có thêm một khoảng cách.

Cam Mật xua xua tay: “Không có, Thiên Thiên không có đến bên đó ngủ, tối nay về nhà cũ.”

Cam Ngân Thừa rõ ràng là hiểu sai rồi.

Nhưng cũng không thể hoàn toàn trách anh được, bởi vì nhà họ Tống vốn ở bên kia.

Cam Mật dứt lời còn chưa được bao lâu thì Tống Ngải Thiên từ nơi không xa bước đến, thấy bên này giống như là đang thảo luận, sau khi đến gần cô ấy lại tiêm cho một liều thuốc an thần: “Anh Ngân Thừa anh yên tâm đi, anh trai em lái xe đưa tụi em về, sẽ không có bất trắc gì đâu.”

Cam Ngân Thừa chú ý đến người mà Tống Ngải Thiên nói tới, có chút kinh ngạc: “Anh trai em bận xong rồi?”

Tống Ngải Thiên gật đầu: “Vâng, anh ấy luôn luôn không đợi được quá lâu, vừa rồi ở hiện trường đã bàn một cái hợp đồng, xem như là xong việc rồi.”

Cam Ngân Thừa suy nghĩ một chút, cảm thấy hai nhà ở gần nhau, mà hai người này từ nhỏ đã có quan hệ tốt, quả thật không tìm ra được lý do không đồng ý.

Anh chỉ cân nhắc mấy giây rồi lập tức thả người.

“Vậy em đi theo đi.”

Suy nghĩ một chút, anh nhìn em gái nhà mình dặn dò: “Có ông Tống nên em kiềm chế một tí, đừng ầm ĩ quá.”

Cam Mật nhận được sự đồng ý qua loa xua tay: “Có lần nào em ầm ĩ đâu, mỗi lần gặp mặt ông nội Tống còn khen em đấy.”

Cam Ngân Thừa còn muốn nói là sao em biết đó có phải là lời khách sáo hay không.

Nhưng nghĩ lại, cháu gái của ông Tống còn ở đây, cuối cùng vẫn bỏ đi suy nghĩ đó.

“Dù sao cũng chú ý nhiều một chút.”

Dứt lời, bóng dáng Cam Ngân Thừa hoàn toàn biến mất ở cuối đường đi.

Cam Mật tạm biệt cũng không có luyến tiếc, còn suýt nữa reo hò.

So với việc gặp mặt bạn tốt thì Cam Ngân Thừa ở chỗ cô quả thật chỉ là một nắm cát.

Hai cô gái thân thiết lôi kéo, bắt đầu thảo luận xem tối nay trước khi ngủ thì xem phim gì.

Không chỉ có như thế, còn quyết định sự sắp xếp và bố trí cho lần tiếp theo.

Cam Mật đề nghị với Tống Ngải Thiên: “Thiên Thiên, trong phòng tớ đã đổi màn chiếu mới, lần sau khi cậu đến Cam trạch ngủ sẽ cho cậu xem.”

---

Khi đêm hè đã hơi muộn, gió lẹ lướt qua có chút trong trẻo lành lạnh.

Đại khái là sắp đến cuối hè, trong phần cuối của cái nóng thiêu đốt, hơi nóng cháy cũng không đột nhiên xuất hiện như vậy nữa.

Cam Mật và Tống Ngải Thiên rời đi trước phải chạy tới con đường nhựa ngoài trang viên, chờ xe chậm rãi dừng tới.

Trước khi đi, nghĩ đến rượu mà mình chưa uống được, Cam Mật vẫn còn có chút luyến tiếc.

Nhưng cũng không phải là chưa từng uống cho nên cũng không có khát vọng đến vậy.

Thoáng đè xuống sự tưởng niệm này, cô và Tống Ngải Thiên dừng lại ở bên cạnh cửa trang viên, nói chuyện phiếm câu được câu không.

Vào giờ này cũng đã có vài người rời đi, rất thưa thớt mà đứng ở chỗ giữa sườn núi của trang viên.

Thỉnh thoảng có vài ba tiếng tạm biệt cao vυ"t truyền đến.

Tống Ngải Thiên nhàm chán đá giày cao gót lẹt xẹt, phát ra động tĩnh mạnh mẽ.

“Anh trai tớ làm sao vậy, lái xe chậm quá.”

Theo tiếng phàn nàn rất nhỏ của cô ấy, bên hông đường nhựa có hai ba người đi tới.

Một người trong đó nhìn thấy nhìn thấy bóng dáng đứng ở bên này thì dừng lại một chút, anh ấy lập tức lên tiếng chào hỏi với bạn bè rồi rớt lại sau đội ngũ, đi thẳng về phía bên này.

“Sư muội.” Sau khi đến gần thì người kia kêu một tiếng.

“A…”

Cam Mật chớp mắt, nhìn qua dưới tầm mắt hướng sang bên cạnh của Tống Ngải Thiên, là Lâm Diệc Thư mà trước đó trong yến tiệc cô mới gặp một lúc ngắn ngủi.

Ba người đứng lặng trong màn đêm, cái bóng bị kéo dài.

Sau khi giới thiệu lẫn nhau xong, Cam Mật lễ phép lên tiếng hỏi thăm: “Lâm sư huynh, anh đang là muốn về à?”

“Ừm, thời gian không còn sớm nữa, anh phải về nhà.” Lâm Diệc Thư cười cười: “Giờ này anh vẫn không quen lắm, hai đứa cũng muốn về nhà nhỉ, cần anh chở một đoạn không?”

Cam Mật theo bản năng lắc đầu: “Không cần không cần, tụi em có xe chỉ là vẫn chưa tới, ở đây chờ.”

Lâm Diệc Thư nghe được thì cũng không quá kinh ngạc, vào lúc nét mặt biểu hiện sự hiểu rõ thì anh ấy lại tiếp tục mở miệng: “Vừa rồi cũng chưa nói chuyện được bao lâu là em đã bị đưa ---”

Anh ấy còn chưa nói được một nửa thì tiếng xe không nhanh không chậm vang lên, trong nháy mắt chôn vùi lời kế tiếp của anh ấy.

Chiếc Bentley tách bóng đêm, ép qua lá cây ngô đồng rơi xuống đầy hai bên đường phát ra tiếng sột soạt nhỏ xíu.

Sau đó, thân xe với đường nét lưu loát trôi chảy dừng lại bên cạnh hai cô gái.

Trong lúc ba người sửng sốt thì cửa sổ xe chậm rãi quay xuống.

Nửa bên mặt của Tống Mộ Chi ẩn nấp trong sự lờ mờ: “Lên xe.”

Tống Ngải Thiên và Cam Mật cũng không ở lại thêm, sau khi nói tạm biệt với Lâm Diệc Thư thì nhanh nhẹn nhảy tót vào trong xe.

Còn chưa kịp ngồi vững thì xe đã giống như thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ, nhún người lao vào trong bóng đêm mì mù không định ở phía trước.

Sau khi lên xe, Tống Ngải Thiên còn đang tò mò: “Hóa ra đây chính là Lâm sư huynh mà cậu nói với tớ?”

“Ừ ừ.” Sau khi Cam Mật đáp lời thì đưa ánh mắt nhìn con đường ở hai bên, tốc độ xe giống như là nhanh hơn một chút.

“Tớ thật sự không quen.” Tống Ngải Thiên nói xong thì ha ha vài tiếng, chuyển sang nhìn về phía Cam Mật: “Có điều đi tới là gọi sư muội, trước kia ở Chương Niên Thư Xã cậu và anh ta rất thân à?”

Vào lúc này, xe đi đến nơi chân núi và quốc lộ giao nhau, nhiều loại đá vụn.

Tống Ngải Thiên vốn ngồi tùy ý, theo quán tính, cô ấy rung lên đến mức suýt nữa cắm đầu sang bên cạnh.

Cô ấy lập tức ôm lấy Cam Mật ở bên cạnh, hai cô gái nhỏ dựa sát vào nhau.

Cam Mật cũng suýt nữa gặp nạn nhưng vẫn nhớ trả lời Tống Ngải Thiên: “Không có, hiện tại anh ấy lại không phải là người trong xã.”

Hai cô gái nhỏ nói chuyện qua lại một lúc, rất nhanh chủ đề đã bị kéo lệch đi.

“Cam Cam, có phải kỳ nghỉ của cậu cũng sắp kết thúc rồi không?”

“Cậu không nói còn đỡ! Vừa nói là tớ liền nhớ đến, thời gian vui vẻ của tớ sắp kết thúc rồi.” Cam Mật thuận thế dán người vào chỗ ngồi, giọng nói cũng có chút ỉu xìu: “Trên thực tế, tớ cảm thấy tớ đều chưa chơi được bao nhiêu đâu.”

“Vậy nhân lúc cậu còn rảnh rỗi, tớ đúng lúc cũng có thời gian, sau này tụ họp nhiều một chút đi, nếu không sau này cậu quay lại Kinh Hoa đi học, công việc của tớ lại bận rộn, hẹn cũng không hẹn được mấy lần.”

Lúc kỳ nghỉ bắt đầu, thật ra hai cô gái còn đi đến không ít nơi.

Sau khi đến Úc trượt tuyết thì lại đi Tây Bắc cưỡi ngựa, cuối cùng quay về Ngân Thành lại đi chơi golf mấy trận.

Sau đó bởi vì Cam Mật không thể không đi đến Chương Niên Thư Xã, hoạt động liên tục của hai người mới bị gián đoạn.

Lúc này thì giống như nhánh mầm đứt rễ, chỉ là nối lại mà thôi.

Cam Mật đang có ý này, lập tức gật đầu như giã tỏi.

Thật ra trước đó cô đã nghĩ, sau khi khai giảng thì còn có thể nhân lúc cuối tuần mà ra ngoài chơi đùa, nhưng kỳ nghỉ này có việc sưu tầm nội dung liên quan đến đề án tốt nghiệp nên đã khiến cô bận rộn một phen, sau khi vào học chắc chắn sẽ bận đến điên loạn, cô dứt khoát không đề nghị nữa.

---

Trong lúc nói chuyện, xe chậm rãi chạy vào ngõ Kinh trong thành phố.

Nhân lúc Tống Mộ Chi dừng xe, Tống Ngải Thiên lôi kéo Cam Mật vội vàng xuống xe.

“Anh, anh đi đậu xe đi, tụi em lên lầu trước thay quần áo.”

Sau khi Tống Mộ Chi đáp lại, hai cô gái bước đi về phía tòa nhà kiểu Tây của Tống trạch.

Sau khi lên lầu, Tống Ngải Thiên nhỏ giọng phàn nàn: “Xe hôm nay ngồi thật sự không dễ chịu.”

Đều là con đường giống nhau, rõ ràng là trước khi đi vẫn còn tốt mà.

Cam Mật nghĩ lại còn rùng mình, rất đồng cảm, cô nhỏ giọng lầm bầm: “Cậu biết không, tớ suýt nữa đυ.ng vào cửa sổ xe.”

Sau khi hai người cười vui vẻ ồn ào thì chợt nghe thấy trong phòng ông Tống truyền đến tiếng kinh kịch ê a.

Hai người đồng thời ăn ý hạ thấp âm điệu.

Hóa ra đến giờ này rồi mà ông Tống vẫn chưa ngủ, có điều cũng không thể quá ồn ào, vẫn không nên quấy rầy đến thì tốt hơn.

Tống Ngải Thiên để lại một ngọn đèn ở lầu một Tống trạch cho Tống Mộ Chi, sau đó kéo Cam Mật đi lên đầu.

Đối với tầng lầu này Cam Mật vẫn được xem như là quen thuộc.

Trên thực tế, phòng của Tống Ngải Thiên và Tống Mộ Chi nhìn có vẻ hơi đối diện nhau, không tính toán một chút sai số đó thì cũng coi như là cửa đối diện nhau đường đường chính chính.

Ban đầu căn phòng đối diện là nơi trước kia bố Tống ở, sau này thuở niên thiếu Tống Mộ Chi đến Tống trạch ngủ lại, thường xuyên đi tới đi lui, ông cụ Tống cảm thấy thu dọn phòng khách tạp nham khá là phiền toái nên thuận nước đẩy thuyền đưa phòng cho anh.

Phòng của Tống Ngải Thiên cũng gần như là theo nguyên lý này, mang tính truyền thừa, cực kỳ có cảm giác cổ xưa.

Cam Mật từng đến ngủ mấy lần, thứ cô nhớ mãi không quên chiếc là giường lớn khắc hoa kiểu cổ mềm mại trong phòng Tống Ngải Thiên.

Lúc ngủ có màn lụa rũ xuống, ở trong đó thỏa thích lăn lộn cũng có ý cảnh.

Chỉ đáng tiếc là Tống Ngải Thiên cũng chỉ thỉnh thoảng mới về nhà cũ ngủ.

“Cam Cam, chỗ này có đồ ngủ mới tinh, cậu cầm đi mặc.” Mặc dù Tống Ngải Thiên không thường ở nhưng người giúp việc trong nhà bình thường vẫn sẽ chuẩn bị rất nhiều quần áo thay giặt mới tinh, Cam Mật cũng không về Cam trạch.

Đối với quá trình như vậy hai người cực kỳ quen thuộc, thật sự cũng không khách sáo.

Sau khi Cam Mật nhận lấy thì hơi do dự: “Cậu tắm trước hay tớ tắm trước?”

“Cậu trước đi, tớ lựa xem có phim gì.”

Cam Mật đáp một tiếng được, lúc cô ngâm nga đoạn nhạc cởi bỏ lễ phục, rảo bước đi vào phòng tắm thì xuyên qua lớp kính đánh bóng khắc hoa lại nghe thấy Tống Ngải Thiên cất giọng gọi cô: “Hôm nay ở bữa tiệc cậu ăn no chưa? Tớ cảm thấy không ngon chút nào, có cần nấu chút đồ ăn khuya không?”

Câu này thật sự đã hỏi trúng điểm mấu chốt của Cam Mật rồi.

“Cần!”

“Vậy tớ đi bảo dì làm một chút?” Lúc cô ấy vừa trở về thì phòng của người giúp việc vẫn sáng đèn, đoán chừng dì đang xem phim truyền hình dài tập.

Tống Ngải Thiên nghĩ như vậy thì ở đối diện nhanh chóng đυ.ng phải Tống Mộ Chi đậu xe xong quay về.

Anh vừa đẩy cửa ra, trong khoảnh khắc chậm rãi đóng nó lại thì nhìn thấy bóng dáng của cô ấy: “Đã trễ thế này mà còn xuống lầu?”

Tống Ngải Thiên trực tiếp đi qua anh, cũng không quay đầu lại: “Em và Cam Cam vẫn chưa ăn no, hơi đói, muốn hỏi dì xem có thể nấu chút đồ ăn khuya không.”

---

Tống Mộ Chi vừa về là bị ông Tống gọi vào phòng, nói chuyện rải rác vài câu, anh giải thích tổng thể một lượt về hợp đồng đã thảo luận được trong bữa tiệc, nhắc nhở ông cụ ngủ sớm rồi mới nói ngủ ngon.

Lúc trở ra, ở nơi gần phòng bếp tại lầu một bay tới chút mùi thơm nhàn nhạt.

Tống Mộ Chi đưa tay, tùy ý nới lỏng cổ áo rồi cất bước đi lên lầu.

Anh bước lên cầu thang xoay tròn, vài bước đi đến chỗ hành lang ngược chiều căn phòng ở lầu hai.

Cuối hành lang có một chiếc cửa sổ được mở mới đường cong hướng ra bên ngoài, trong bóng đêm sâu thẳm, cây anh đào đã lâu năm ở chính giữa đại viện thò vào một chút chạc cây, theo gió đêm thổi phần phật mà rung động xào xạc.

Tống Mộ Chi lại đi về phía trước mấy bước, vừa muốn bước đi thì nhìn thấy trên chiếc bàn thấp bên cửa sổ đặt một dĩa bánh trôi chiên.

Đoán chừng là dì trong nhà làm xong bưng lên.

Không biết vì sao lại để ở ngoài, không có ai hỏi tới.

BƯớc chân của Tống Mộ Chi dừng lại, tiếp theo đó chuyển hướng đến cửa phòng Tống Ngải Thiên.

Anh vừa muốn gõ cửa thì cánh cửa lại giống như đã sớm có dựa báo, theo một tiếng “Vù”, chợt mở ra.

Trong sự đột nhiên như vậy, thứ đầu tiên đập vào mắt là một đoạn cánh tay non mịn, đầu ngón tay nhỏ sạch sẽ xinh xắn hiện ra màu phấn.

Một đôi mắt ánh nước, giống như mới được vớt ra từ trong đầm nước trong trẻo, rất sáng.

Cô gái nhỏ mặc váy ngủ, cứ thanh tú động lòng người như vậy mà đứng bên cạnh khung cửa.