Chương 135: Cùng Em Nắm Tay Tới Đầu Bạc Răng Long (Ngoại Truyện 2)

Khụ… khụ… khụ…

Tại một căn nhà nhỏ ven suối, xung quanh bao phủ ngập tràn màu sắc hoa tươi đủ loại, một bóng lưng già nua đang cúi lom khom, bàn tay nhăn nheo cầm gậy run rẩy từng hồi. Chốc chốc, bà lão lại gập người ho lên sặc sụa, mái tóc bạc trắng phất phơ trong làn gió chiều.

Chà…

Hoàng hôn đang dần buông xuống, sắp sửa chạm tới đỉnh núi kia rồi. Mười năm trước, hai vợ chồng bà quyết định lui về thôn làng sau núi ở vậy, sống một cuộc đời hòa chung với thiên nhiên, cây cỏ, thảnh thơi hít thở khí trời thanh mát.

Mới đó mà hai vợ chồng bà đã sánh đôi cùng nhau gần bốn mươi năm, có chung ba mụn con, thêm tám đứa cháu xinh đẹp, khỏe khoắn. Một đại gia đình hạnh phúc, viên mãn ngoài mong đợi.

Ngắm nhìn đàn chim trời chao liệng trong màu vàng rám đỏ của hoàng hôn, khóe mắt bà bỗng chợt cảm thấy cay xè. Sau lưng, một giọng nói run rẩy chợt vang lên, kéo bà quay trở về thực tại:

- Em yêu à, mau vào trong nhà kẻo lạnh!

Hoắc Kiến Trương cầm áo khoác bông, chậm rãi nhấc từng nhịp chân về phía Túc Kỳ. Vẫn đôi mắt sâu tràn ngập thâm tình như khoảng thời gian quen nhau lúc mới yêu, mỗi lần nhìn ngắm Túc Kỳ, trong lòng ông đều ngập tràn hạnh phúc.

Ông cẩn thận khoác áo lên đôi vai gầy của vợ, kéo bà ngồi gần lại mình hơn. Họ tựa lưng vào nhau trên chiếc xích đu tự làm, cùng ngẩng mặt ngắm nhìn những biến chuyển đáng yêu của buổi chiều hoàng hôn.

- Vợ chồng Y Cơ dự định bao giờ về thăm chúng ta?

Túc Kỳ nhẹ nhàng lên tiếng hỏi chồng mình.

Hai người con còn lại là Hoắc Vương Kiệt và Hoắc Dạ Thần đều làm trong Chính phủ, công việc bận rộn, hai vợ chồng họ cũng không dám gọi nhiều, sợ các con sốt ruột, lo lắng.

Nghe vợ hỏi, Hoắc Kiến Trương chỉ cười, đưa tay vuốt mái tóc lất phất sợi bạc của vợ, dịu giọng an ủi:

- Tử Dực còn phải giải quyết bao việc, đâu nhiều thời gian rảnh. Có anh ở đây, mình vẫn không vui sao?

Lời ông vừa dứt, Túc Kỳ đã ôm cổ, lại tiếp tục ho lên từng tràng. Lần này, bà ho ra rất nhiều máu, sức khỏe yếu dần, không còn sống được bao lâu nữa. Hoắc Kiến Trương cũng biết thời gian của vợ chẳng còn là bao, chỉ lặng lẽ đưa tay quệt ngang nước mắt.

- Anh à, em phải đi trước thôi. Mình ở lại giữ gìn sức khỏe, hẹn gặp anh vào mùa hoa đời sau!

Túc Kỳ tựa đầu vào vai chồng, những ngón tay khẳng khiu, nhăn nheo cùng đan chặt bên nhau. Hai mắt bà chậm rãi nhắm lại, bên cạnh là tiếng hát ấm áp không rõ lời của Hoắc Kiến Trương. Ông lặng lẽ nắm tay bà, miệng vẫn hát nhưng trên má sớm đã đẫm ướt. Hoàng hôn chia ly cuối cùng cũng tắt hẳn, đem theo một nửa linh hồn của Hoắc Kiến Trương đi mãi.

Túc Kỳ ra đi hết sức thanh thản. Có lẽ, cả cuộc đời này Túc Kỳ đã may mắn được sống trọn vẹn bên người mình yêu, được yêu thương, cưng chiều tận xương cho tới cả khi đầu đã điểm bạc.

Bức thư cuối cùng Hoắc Kiến Trương gửi cho Túc Kỳ được viết bằng những con chữ run run của ông, chỉ vẻn vẹn vài từ ngắn ngủi:

“Kỳ yêu dấu, đợi anh! Anh sắp gặp được em rồi, sẽ cùng em sống trọn kiếp ở một cuộc đời khác tốt đẹp hơn!”

Một tháng sau khi Túc Kỳ mất, Hoắc Kiến Trương ôm sầu não hóa đau thương, cuối cùng cũng thanh thản ra đi, yên bình ngủ một giấc mộng xuân thật dài bên cạnh ngôi mộ còn tỏa ngát khói hương…