Nếu xử lý không thỏa đáng, mười mấy năm oán khí của cậu ta tích lại đủ để lấy mạng của tôi!
Những lời này của bà khiến tôi sợ hãi.
Tôi lo lắng hỏi bà, vậy có cách nào đưa Thẩm Hà đi không? Hay là chôn cất cậu ấy?
Bà nội lại lắc đầu, chúng ta không có biện pháp tìm thấy thân thể của cậu ta ở trong sông Nê Vạn Tử.
Liệm bà chỉ có thể xử lý người chết ở trên bờ, thân thể dưới nước chúng ta không động tới được, cái này vượt qua khả năng của chúng ta.
Cần phải nhờ tới người chuyên vớt thi thể mới có thể làm được.
Trong mấy năm nay bà đã tìm qua rất nhiều người vớt thi thể, nhưng điều kiện để vớt thi thể quá hà khắc, bà không đáp ứng được.
Tôi có hỏi bà là điều kiện gì thì bà không nói.
Điều này đã hình thành một vướng mắc trong lòng tôi, tôi biết mình có lỗi với Thẩm Hà.
Nếu cậu ấy không cứu tôi, thì cũng sẽ không mất mạng ở sông Nê Vạn Tử.
Nếu lúc đó tôi không trực tiếp chạy đi, quay lại cứu cậu ấy, không chừng cậu ấy cũng sẽ không chết.
Đương nhiên cho dù Thẩm Hà không đến tìm tôi, tôi cũng sẽ phải nghĩ biện pháp chôn cất cho cậu ấy.
Nếu không, cả đời này tôi sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình được!
Ngoài ra, bà còn nói với tôi, mệnh của tôi đặc biệt, bị sao chổi chiếu mệnh.
Loại mệnh này âm dương tương khắc, khắc cả chồng.
Trước năm mười tám tuổi là mệnh âm nữ, dễ bị người chết ám.
Nam nhân đã chết đều muốn cưới tôi làm vợ, nữ nhân đã chết thì muốn nhập vào xác của tôi sống lại!
Đây cũng là nguyên nhân bà không cho tôi đi cùng.
Đợi tôi tròn mười tám tuổi, sau khi số mệnh thay đổi, mới có thể tiếp xúc với người chết.
Đối với lời nói của bà tôi không hề nghi ngờ gì.
Từ lúc đó trở đi, tôi cũng không bày trò đòi bà mang tôi đi làm việc cùng nữa.
Trong khoảng thời gian này, người trong thôn đối với lời đồn vô căn cứ về tôi càng ngày càng nhiều, họ ngoài mặt sợ hãi bà tôi là một Nhập Liệm Bà, không dám mắng tôi quá lộ liễu.
Nhưng những lời mắng chửi của họ, so với trước đây càng ngày càng khó nghe.....
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt tôi đã sắp mười tám tuổi.
Chỉ còn vài ngày, chính là vào ngày mười lăm tháng này, tôi sẽ chính thức thoát khỏi mệnh cách sao chổi chiếu mệnh!
Những ngày này, mỗi ngày tôi đều rất hồi hộp lo lắng.
Bà nội cũng không hay ra khỏi nhà, mỗi ngày đều ở nhà cùng tôi.
Nhưng vào ngày mười bốn, trong thôn lại xảy ra chuyện.
Khi trời chập tối, trưởng thôn cùng với vài người dân vội vã chạy đến trước cửa nhà tôi, nhờ bà tôi gấp rút đi cùng họ đến Nê Vạn Tử một chuyến!
Con trai của Ngõa Tượng là Triệu Kiệt bị rớt xuống nước, vừa vớt được người lên, đã sắp tắt thở rồi!
Trưởng thôn nhờ bà mau qua trang điểm cho Triệu Kiệt, cho anh ta được hồi quang phản chiếu, nói vài lời trăn trối cuối cùng.
Khi tôi nghe thấy cái tên Triệu Kiệt liền giật mình.
Năm đó chính là anh ta là kẻ cầm đầu đem tôi quăng xuống sông Nê Vạn Tử, cũng là anh ta ném hòn sỏi đập vào đầu Thẩm Hà!
Bà nội trực tiếp lắc đầu từ chối, nói rằng bà sẽ không làm bất cứ việc gì trước ngày mười sáu.
Trưởng thôn cũng không còn cách nào, đành dẫn người rời khỏi.
Nhưng không lâu sau một nhà Triệu Ngõa Tượng lớn nhỏ đều đến, quỳ xuống cầu xin bà niệm tình là người cùng thôn, đừng ghi hận một số chuyện năm đó, xin bà giơ tay giúp đỡ.
Nếu bà không nguyện ý đi, bọn họ cũng không muốn sống nữa, trực tiếp treo cổ tự tử trước cửa nhà tôi.
Trước những lời nửa đe dọa nửa van xin này, bà không biết làm thế nào, đành đồng ý đi cùng họ một chuyến....
Gần đến lúc đi, bà vẫn không yên tâm về tôi.
Sau khi xem xét cẩn thận, xác nhận Triệu Kiệt vẫn chưa chết hẳn, bà quyết định mang tôi đi cùng.
Phương pháp của Liệm bà rất đặc biệt, vừa có thể liệm người chết, cho họ an tâm mà ra đi thanh thản.
Vừa có thể trang điểm cho những người sắp chết, để họ có thể hồi quang phản chiếu, quay về nhà nói những lời di ngôn cuối cùng sau đó mới dứt hơi thở!
Dưới sự hướng dẫn của một nhà Triệu Ngõa Tượng, chúng tôi đi đến Nê Vạn Tử.
Càng đến gần tôi càng cảm thấy lo lắng hơn.
Lúc này mặt trời đã lặn, những hàng liễu trơ trụi chìm trong sự im lặng chết chóc.
Từ ngày Thẩm Hà chết, tôi chưa từng đi qua Nê Vạn Tử, chớp mắt đã mười một mười hai năm rồi…..
Đợi chúng tôi đến tới bờ sông Nê Vạn Tử.
Tôi thoáng nhìn thấy chỗ gốc cây liễu nơi tôi từng thoát chết bây giờ có một người đang nằm.
Hai mắt của anh ta nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch, l*иg ngực phập phồng vô cùng yếu ớt như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở…..
Cả cơ thể của anh ta đều ướt khiến cho mặt đất chỗ anh ta nằm đều ướt sũng!
Xung quanh anh ta có không ít người dân đang đứng, có người toàn thân ướt sũng, hẳn là người đã cứu anh ta. Có một số người đến xem náo nhiệt đang xì xào bàn tán với nhau.
Tôi nhìn chằm chằm vào cây liễu, không biết tại sao, ở trên má của tôi luôn có một cảm giác ớn lạnh, còn hơi đau nhói, như thể ai đó đang đó đang nhìn chằm chằm vào tôi….
Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại quay đầu liếc sang phía bên phải.
Trong nháy mắt tôi thấy được mặt nước mờ nhạt của Nê Vạn Tử.
Giờ phút này, trời đã tối hẳn, mặt trăng tròn phản chiếu trên mặt nước, nhìn giống như một con ngươi dữ tợn!
Càng kỳ lạ hơn là, bên cạnh mặt nước vậy mà có một người đàn ông đang đứng, người này mặc một bộ quần áo rách tả tơi được may và lại rất nhiều chỗ, không những vậy bộ quần áo này lại còn rất nhỏ, ống tay áo và ống quần đều không đủ dài.
Anh ta đang nhìn chằm chằm vào tôi, trên mặt còn đang nở một nụ cười ôn hòa.
Đầu tôi ong ong, người đấy là Thẩm Hà sao?
Toàn thân tôi nổi da gà, hai chân lập tức trở nên mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã quỵ xuống đất.
Bên vai được một bàn tay đỡ lấy, bà nghi ngờ hỏi tôi có chuyện gì vậy? Có phải chân bị bong gân hay không?
Tôi giật mình định thần lại, nhưng khi tôi quay đầu nhìn lại về hướng đó, nào còn thấy bóng dáng của Thầm Hà?
Vẻ mặt tôi mở mịt.
Hay là bởi vì ban ngày tôi hay lo lắng nên đêm đến hay bị ác mộng, vì vậy mới xuất hiện ảo giác nhìn thấy Thẩm Hà?
Hay là mười hai năm nay đã trôi qua…..
Thẩm Hà…..anh ta muốn trèo lên bờ để báo thù tôi?!
Tên Triệu Kiệt này, cũng chính là một trong số những hung thủ a!
Giọng bà nội nghiêm khắc hơn, bảo tôi đứng vững, đừng sợ, người vẫn chưa chết.
Tôi biết bà nội đang hiểu lầm mình, tôi mím môi không nói lời nào, chỉ đứng yên một chỗ.
Bà nội lúc này mới buông vai tôi ra.
Bà đi đến dưới gốc cây liễu, đặt chiếc hộp da nhỏ đựng bột xuống và bắt đầu chuẩn bị.
Một nhà Triệu Ngõa Tượng nửa quỳ nửa ngồi ở bên cạnh, liên tục lau nước mắt.
Trong số những dân làng đang đứng xem, có người đang nhìn chằm chằm vào bà tôi, vẻ mặt của họ xen lẫn sợ hãi với tò mò.
Còn có một số người, ánh mắt của bọn họ liên tục nhìn tôi.
Không biết là ai mở miệng hỏi, tại sao lại để bà bà mang tiểu nha đầu xui xẻo như tôi đến đây?
Bởi vì sắp đến tết nguyên đán, Triệu Kiệt lại bị chết đuối, chuyện này vốn dĩ là đã rất xui xẻo!
Bây giờ còn đem một Khương Lâm xui xẻo đến, đây không phải là cố ý muốn mọi người có một năm mới không yên ổn sao?!
Nghe đến đây, sắc mặt tôi tái nhợt, cắn chặt môi dưới, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Lại có người khác tiến lên, nghiêm túc nói với bà tôi có thể đuổi tôi đi không, họ đều cho rằng tôi đem lại xui xẻo cho họ!
Bà nội cầm hộp da nhỏ đập vào đầu người vừa nói rồi chỉ tay vào mặt hắn mắng, bà là vì tội nghiệp một nhà Triệu Ngõa Tượng, mới đến đây giúp, bằng không thì qua giao thừa này bà cũng không muốn ra ngoài làm việc!
Nếu như bọn họ cứ khua môi múa mép ở đây, bà lập tức dẫn tôi về.
Triệu Kiệt có chết thì cũng không liên qua đến bà, đến lúc đó trở thành một hồn ma chết oan, cả thôn cũng đừng mong yên ổn!