Chương 63

Xi:Tôi ko thể ở đây với bà được,tại tôi là trợ lý của USSR rồi...

Poland:Tôi phải về Warsaw...

Nazi:.....

Nazi:Làm ơn....tôi ko thể ở một mình ở đây...

Xi:Ko phải lo!Sẽ có người đến thay bọn tôi!

Ukraine*:>*

Nazi:U....Ukraine?....

Ukraine:Nhớ được là tốt:D

Xi:Giờ bọn tôi phải đi rồi,ở viện an dưỡng đến khi thật khỏe mới về nha!

Nazi*gật đầu,vẫy tay*

Poland:Đừng có khóc đó nha!;-;

Nazi*gạt nước mắt*

Ukraine:Thôi!...Bọn họ sẽ thăm cô mà!Có tôi ở đây rồi!!!

....

Ukraine*viết nhật kí*

"Ngày trông thứ nhất:

-Tình hình:Nazi thường xuyên đau chân,có lúc cô ta còn đau đến khóc ;-;

-Đánh giá:Mệt...tại phải giúp cổ khá nhiều thứ.Từ vệ sinh đến ăn uống,rồi còn giúp cổ bình tĩnh khi bác sĩ tới kiểm tra :/"

....

"Ngày trông thứ hai:

-TH:Vẫn như ngày đầu.

-ĐG:Y nguyên ngày đầu."



....

"Ngày trông thứ 12:

-TH:Nazi đã khá hơn trước.Bả ko còn khóc nữa.Ăn vẫn ít,nhưng chịu uống thuốc.

-ĐG:Giờ bả có thể tự xúc nên...bớt mệt :")"

....

17 ngày trôi qua...

Nazi:Ukraine....Nazi đói....

Ukraine:Bộ đến giờ ăn rồi hả?*xem đồng hồ*

Ukraine:Cũng phải...

*tiếng gõ cửa*

Ukraine:M...Mời vào!...

Canada*mở cửa vào*

Ukraine:C....C....Can....*đỏ mặt*

Canada:Ukr....tớ đến thăm cậu...*đỏ mặt*

Nazi:......

Ukraine:N....Ngồi xuống ghế đi....*ngại*

Canada:Tớ có mang....bánh đến nè!....Ăn chung đi!...*ngại*

Ukraine:Chờ tôi chút....

Ukraine:N...Nazi,cô có thể tự xúc ăn?...

Nazi:Ko sao,tôi tự xúc được rồi mà.

Ukraine:Để tôi bảo y tá mang đồ ăn đến cho cô....*gọi vào điện thoại bàn*

....

Nazi*ăn*



Nazi*để ý đến Can và Ukr*

Hai người ngồi trên ghế sofa,cùng nhau ăn bánh.Ko khí trong phòng có chút ngại ngùng.Hai người cùng ăn,cùng nói chuyện,nhưng ko dám nhìn thẳng vào mắt nhau.Mặt cả hai đỏ hồng gần bằng trái cà chua....

Ukraine:Chuyện là vậy đó....

Canada:.....

Canada:Kem bánh.....dính lên áo cậu kìa....

Ukraine:H....Hả?!....*mặt đỏ bừng*

Canada*ngại cùng*

Nazi*phì cười*

Nazi:(.....Mà mình....thấy có hơi khó chịu....)

Cô thấy họ vô cùng đáng yêu.Phải,một đôi trai tài gái sắc trong mắt cô.Nhưng sâu trong cô lại ko như vậy.Cô ko khó chịu vì hai người họ vô tình rắc nhẹ cẩu lương cho cô,mà là vì....cô cũng muốn được như thế.

.....

Buổi chiều....

Ukraine:Về nhé!....Lần sau lại đến chơi!....

Canada:Bye!....

Canada:Lần sau tớ sẽ mang loại bánh nào ít kem lại.Có lẽ sẽ phải nhờ đến chị France,chị ấy làm bánh ngon lắm!....

Canada:Cậu nhớ....giữ sức khỏe nhé!

Canada:Sinh nhật cậu....tớ sẽ đến!....*ngại*

Ukraine*đỏ mặt*

Nazi:......*lặng lẽ quan sát từ cửa sổ phòng bệnh*

Nazi:(Giá mà....mình cũng được như Ukr và Can....)

Nazi:(Hai người họ yêu nhau trông ngọt ngào thật đấy....)*có chút buồn*

Cô muốn,rất muốn....rằng USSR có thể nhẹ nhàng với cô như vậy.Cô mong,rất mong....rằng mối tình của cô sẽ thật ngọt ngào,thật hạnh phúc dù chỉ là âm thầm...Chứ ko phải là những lời lẽ cay độc,những đòn roi đau đớn,những lần làm nhục....và sự vô cảm lạnh lẽo từ chính người mà cô lỡ yêu....