:Xuống đây,nhanh.
Nazi*xuống trực thăng*
:Đi.
Nazi*đi theo lính*
....
:Thưa ngài,chúng tôi đã đưa được Nazi về rồi đây.
"Vào đi."
Nazi*thở dài*
*mở cửa*
Nazi*bước vào trong*
Phòng làm việc của USSR khá ngăn nắp,như thể hắn đã dọn dẹp từ trước để tiếp đón cô.Hương xì gà bay khắp phòng,hắn ngồi trên ghế,quay ra đằng sau...
*đẩy ngã Nazi*
Nazi:Ah!....*quỳ xuống*
USSR:Cậu ra ngoài được rồi.
:Rõ.*ra khỏi phòng và đóng cửa*
Nazi:.....
USSR:Lại gặp nhau rồi,Nazi.*quay ra*
USSR:Poland giúp ta nuôi em,trông em mập ra rồi kìa,may quá....
Nazi:Vậy sao ngươi lại cho người đốt nhà cậu ấy?
USSR:Nếu như Poland chịu nộp em cho ta ngay lúc mà cậu ấy phát hiện ra em,thì ta đã giữ cho tình yêu của cậu ấy còn nguyên vẹn,chứ ko tan thành tro thành bụi.
Nazi:Còn ta,nếu như ta về Đức,một ngày nào đó ta sẽ bù đắp cho cậu ấy vì đã cứu ta....
Nazi:Tiếc là giờ ta bị bắt lại rồi....
USSR:Về Đức sao?Em nghĩ em được bước nửa bước khỏi căn cứ này chưa mà muốn về Đức?
Nazi:......
Nazi:Ngươi bắt ta lại làm gì,USSR?
Nazi:Bắt một thân xác bị sỉ nhục đến thậm tệ,chà đạp hơn cả thảm hại.Nếu ta chết ngay sau khi ngã từ vực đá,thì có lẽ tốt biết mấy.
USSR:Muốn chết cũng ko được chết.*nâng cằm Nazi*
Nazi*quay đầu đi*
USSR:Thôi nào,ta chỉ muốn ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp đầy tội lỗi của em thôi mà?
Nazi:Mặt ta đẹp hay ko,ko đến lượt ngươi phán xét....
Nazi:!!!...
USSR dùng dao,đưa một đường cắt ngang qua má Nazi.Máu chảy ra,Nazi nhịn đau,nhìn USSR với ánh mắt căm thù thấy rõ....
Nazi:Ngươi!...
USSR:Đi nào.*kéo Nazi đứng dậy*
Nazi:Ngươi....ngươi dẫn ta đi đâu?!
USSR:.......
Nazi:T....Thả ta ra!.....*kháng cự*
Nazi:Ta ko muốn trở thành công cụ của ngươi!!
....
Nazi:Ah!
USSR kéo cô đến một căn ngục tối,đẩy cô vào một buồng giam lớn,xung quanh chỉ là nền xi măng lạnh lẽo,với bức tường xám tối vô cảm.Nazi ngã xuống,hai đầu gối đau điếng vì nền đất cứng.Cô bị đạp một cái vào bụng,và sau đó...thì bị hắn đánh bằng roi da...
....
Từng nhát roi cứ vậy quất vào người cô ko thương tiếc.Nazi cắn chặt môi,đến mức bật máu nhịn đau,ko thốt lên một tiếng nào.Từng nhát,từng nhát xé rách cả chiếc áo quân phục của Pol cho cô,hằn lên làn da và khiến nó chảy máu ko ngớt.USSR ko chút cảm xúc,trong lòng hắn giờ chằng còn chút nhân tính,lạnh lùng và đầy tàn bạo.Mặc cho cô đang chịu đau đớn nhiều cỡ nào,hắn ko quan tâm.Hắn hận cô,và giờ hắn đánh cô như thể cô trong mắt hắn là thứ hạ đẳng đáng chịu tội.Hắn muốn cô phải nếm trải những cảm giác kinh hoàng tột độ nhất,làm sao cho xứng với tội ác mà cô gây ra.Máu cô bắn lên cả quân phục của hắn,vậy mà hắn còn cho đó là ghê tởm,đạp mạnh một lần nữa vào bụng cô làm cả thân người cô dịch chuyển xa khỏi người hắn hơn.
Hai mắt cô đỏ hoe lệ,nhắm chặt lại gắng sức đàn áp cơn đau dữ dội của những đòn đánh ko thương xót kia.Nhưng nó vốn chẳng thể khiến cô bớt đau,mà còn hằn lên trái tim cô cả đống vết sẹo giống như cơ thể cô bây giờ.Sau một lúc lâu tra tấn,khi đã tức nước vỡ bờ,Nazi ko nhịn nổi mà hộc ra cả bãi máu đặc,rồi gục xuống trong vô vọng.USSR lúc này mới ngừng tay,hắn sau đó dùng xích còng chặt vào cả hai tay hai chân cô.Chiếc còng nặng chĩu,xiết chặt khiến Nazi chẳng thể cử động nổi.
....
Nazi:......
USSR:Còng chân ngươi ta mới nhớ....
USSR:Để tránh việc ngươi tiếp tục chạy trốn sau này....
Hắn quỳ xuống,dùng tay ko nắm chặt chân trái của cô,chính là chân bị thương khi cô chạy trốn trong rừng,bẻ mạnh.Tiếng khớp gãy vang lên,hắn và cô đều nghe thấy.Vết thương đang dần lành sẹo nay lại bật máu.Hắn lặp lại với chân kia và sau đó thả chân cô xuống,vô cảm đứng dậy,rời khỏi buồng giam và khóa chặt ổ.
Nazi mơ hồ nhìn USSR.Cô thật sự đã kiệt sức hoàn toàn,thân thể tàn lụi như không phải là của chính mình.Ánh mắt đẫm lệ nhìn hắn thả nhiên rời đi đầy chống đối,đầy đau đớn....sau cùng là sự bất lực và nỗi tuyệt vọng ko ai thấu.
Nhưng thật sự đấy chưa phải là kết thúc.Buồng giam của cô đối diện với cửa ra vào của ngục tối.Đằng sau song sắt,cô thấy một người phụ nữ khác,trên người bộ váy chắc chắn đẹp hơn bộ quân phục rách nhuốm máu của cô bây giờ,mái tóc vàng hoe tiến đến gần USSR,ôm lấy hắn...
Nước mắt cô trào ra nhiều hơn trước.Lòng cô quặt lại,đau nhón.Dư vị tanh nồng của máu hòa cùng nước mắt mặn chát,đắng nghẹn lại ở cổ.Nazi khóc,cũng chỉ dám thút thít từng tiếng nhỏ nhẹ,khóc làm sao để ko ai biết cô khóc,khóc làm sao để cho đêm kinh hoàng này qua đi một cách lặng lẽ nhất.