Hơn 2 ngày sau...
:Lạ quá...Cô ta ở đâu được chứ?!
:Khắp khu rừng chẳng nơi nào thấy xác.Manh mối duy nhất chỉ là vết máu còn dính lại trên đá dưới vực.Cô ta như ma quỷ vậy....chết cái xong biến mất đâu luôn....
:Nếu ngày mai vẫn ko có tiến triển gì,lệnh truy nã sẽ được thực thi.
Tối hôm đó....
USSR:.......
Xi:Nếu trong tối hôm nay,vẫn ko tìm được xác của Nazi.....
USSR:Cô ta vẫn còn sống...
Xi:Khó có khả năng.Ngã từ vác đá đó xuống,khả năng sống sót coi như bằng 0 rồi...
Xi:Tôi nghĩ ngài nên mặc kệ cô ấy đi....Nếu cô ấy có sống,thì cũng chẳng thể sống được lâu đâu.Khu rừng đó rộng lớn,khó mà có thể sinh tồn được.
USSR:Ko có việc gì nữa,cậu có thể đi nghỉ.
Xi:....Vâng,tôi xin phép.
Xi giờ là trợ lý của USSR.Còn vợ cậu,do bị chuốc độc nên giờ đã về với đất mẹ.Cậu sinh lòng hận thù với Nazi,cho rằng cái chết của Slov là do cô mà ra(đúng thật),cô đã ko giữ lời hứa trước đây với cậu rằng sẽ ko chạy trốn.Vì vậy,cậu đã gia nhập toáng lính truy tìm cô và làm việc cho USSR.
...________________________________...
Trong khi đó,tại một căn nhà nhỏ...sâu trong rừng....
Nazi*lờ mờ tỉnh dậy*
Nazi:(H....hả?....)
Nazi:(Đây là đâu?....)
Nazi*cố gắng ngồi dậy*
Nazi*đau*:Ah!....
Nazi tỉnh dậy,thấy mình trong một căn phòng có chút tối.Ánh sáng duy nhất trong phòng là từ bếp sưởi.Căn phòng trông khá là ấm cúng,tường được lát bằng gạch cổ nâu,chiếc giường cô đang nằm,cũng có thể dễ dàng suy đoán là giường gỗ mộc.Chiếc tủ bên cạnh bếp sưởi,bên trong chứa vài thứ chai lọ chứa những chất kì lạ.
Trên người cô,vẫn còn y nguyên bộ quân phục Liên Xô.Kéo lớp chăn đang che nửa thân dưới ra,cô thấy chân cô đã được băng bó khá cẩn thận.Nhưng cô ko thể di chuyển nổi,vì nó tê cứng và đau nhức rất nhiều.
*mở cửa*
"Ngủ ít thôi.Suýt chút nữa là tôi đem cô đi chôn rồi đấy."
Nazi*giật mình*
Poland:.......
Anh đội một chiếc mũ len,cổ đeo khăn quàng.Bộ đồ kín người khá giản dị.Trên tay bên một chiếc bát gỗ đựng thứ chất gì đó....
Poland*tiến đến gần cô*
Nazi:P...Poland?!*bất ngờ*
Poland:Uống hết bát thuốc này,nhanh.*đưa cho Nazi*
Nazi:Thuốc sao?....
Poland:Uống,hoặc tôi chặt chân cô cho khỏi chữa.
Nazi:Uống....uống liền!
Nazi*uống*
Poland:......
Nazi:Đắng....đắng quá...
Poland:Đồ trẻ con.
Nazi:Mà....sao tôi lại ở đây?...
Poland:Nhờ cô mà tôi giảm được gần 5kg đó.
Poland:Thật dell thể hiểu nổi,làm thế quái nào cô lại nằm trong xe chở rơm của tôi cơ chứ?
Poland:Đến lúc về đây,tôi mới biết đó.
Nazi:......
Nazi:Tôi nghĩ mình sẽ chết cơ chứ?....
Poland:?...
Nazi:Chết rồi thì sẽ ko phải về cái nơi địa ngục đó nữa.
Poland:What?....
Poland:Bộ cô có chuyện gì hả?....
Nazi:.....Tôi ngã từ trên cao xuống,để ko bị bắt lại bởi quân đội của USSR.
Nazi:Là tôi chạy trốn,chạy trốn khỏi căn cứ quân sự của hắn.
Poland:Rồi cô bị quân đội bắn vào chân,và ngã từ trên vác đá xuống.
Poland:Sau đó cô ngã vào xe chở rơm của tôi.
Nazi:Hiểu vậy cũng được....
Poland:Tôi đã lấy viên đạn găm ở chân cô ra rồi.Tuy nó ko ảnh hưởng đến tính mạng nhưng vì vết thương để lâu mà ko được chữa trị,nên khi tôi phát hiện ra cô,vết thương đã bị nhiễm trùng.
Poland:Nhưng mà ko sao đâu.Uống thuốc khoảng 1 tuần sẽ khỏi.Sau đó,cô cần gần 1 tháng để vết thương bình phục trở lại.
Poland:Thuốc vừa nãy tôi cho cô uống,là thuốc trị nhiễm trùng.Cô sẽ phải uống ngày hai lần,sau ăn sáng và tối,cứ như vậy trong 1 tuần.Nếu ko khỏi,tôi sẽ ném cô về cho USSR trị.
Nazi:Đừng....đừng mà....
Poland:Sao vậy?
Nazi:Nếu tôi về đó....hắn sẽ đánh tôi mất....
Poland:Vậy thì phải chịu khó uống thuốc.Đắng đến mấy cũng phải uống hết sạch cho tôi.Khỏi thì tôi ko ném về cho USSR nữa.
Nazi*gật đầu*
Poland:Biết tin gì chưa?
Nazi:???
Poland:Thư của USSR gửi chiều nay,cho các thành viên khối Warsaw.Nói rằng nếu thấy sự xuất hiện của cô ở bất cứ đâu trên lãnh thổ của chúng tôi,đều phải nhanh chóng bắt giữ và giao lại cho ổng.
Poland:Đã hơn 2 ngày kể từ khi cô biến mất,hơn 2 ngày cô ngủ như chết,hắn cho quân đi tìm xác của cô.Nếu ngày mai vẫn ko thấy,cô sẽ bị truy nã đặc biệt.
Nazi:Khối Warsaw....là sao?
Poland:Cái này....cô tốt nhất ko nên biết thì hơn....
Poland:Tôi có số của USSR,tôi có thể liên lạc với ổng bất kì lúc nào.Nếu cô dám bỏ bất kì bữa thuốc nào thì đừng trách.
Nazi*sợ*
Nazi:Poland,vết sẹo của cậu...
Poland:Do ai,hả:)?
Poland:Khuôn mặt "thanh tú" của tôi vì cô và USSR nên giờ nó in nguyên một đường trên mặt rồi đấy.
Nazi:À...phải rồi....
Poland:Tôi cứu cô,là để khi nào cô bình phục lại rồi thì làm giúp việc cho tôi.Bận chế thuốc,chữa bệnh nên tôi chẳng có mấy thời gian để chăm sóc căn nhà này.
Poland:Ngoài ra,còn có một bệnh nhân khác,đang trong tình trạng khá nặng.Tôi nghĩ...ông già đó chắc chẳng sống được bao lâu đâu.
Nazi:Cậu là lương y,đúng ko?
Poland:Đoán....chuẩn đấy....
Nazi:Ông già đó....là ai vậy?
Poland:Người quen của cô hả?
Nazi:....Phải....
Poland:Muốn đi thăm ổng hả?Để mai đi.Ổng đang nghỉ ngơi.
Poland:Để tôi lấy cho cô bộ đồ khác để mặc.Cô nên đi tắm thì hơn.
Poland:Tắm xong,tôi sẽ vệ sinh vết thương cho cô.
Nazi:Ko cần đâu....Tôi tự làm được....
Poland:Chắc ko đó?
Nazi:Được mà.
Poland:.....Tạm tin.Băng mà rối là tôi cho nhịn cơm.