Chương 5: Lôi vương

Thời gian từng phút từng giây qua đi, đợi đến lúc nam nhân dừng lại, Đông Phương Tả Tả khôi phục khí lực thì đã không phân rõ thời gian. Mà nguyên nhân làm cho nam nhân ngừng lại là bụng của Đông Phương Tả Tả kêu lên, thời gian dài không có thức ăn vào bụng, lại vận động tiêu hao sức lực như vậy, cô không đói bụng mới là lạ! Cô rất buồn bực, hắn vẫn luôn là người vận động mà sao hắn còn dư thừa tinh lực như thế?

Người xung quanh đều nói cô cho dù núi Thái Sơn có sập trước mắt thì sắc mặt cũng bất biến, gặp chuyện gì cũng bình tĩnh đến kinh người. Các ca ca cũng biết tính tình cô lạnh nhạt, lúc gặp chuyện trước tiên là lười suy nghĩ, chờ sự tình qua đi một thời gian rồi mới bắt đầu ngẫm lại, tính cách như vậy không biết là tốt hay xấu. Hiện tại, cái đầu vốn dĩ ngừng suy nghĩ của cô vận chuyển một chút, lặp lại hết thảy vừa phát sinh.

Cả người hư nhuyễn vô lực nằm trên giường, trên người chỉ đắp một tấm chăn hỏi mỏng, Đông Phương Tả Tả nhắm mắt lại, ăn thức ăn mỹ vị không biết biến ra từ nơi nào mà nam nhân đút cho cô. Hắn thật là thần sao? Cô cảm thấy càng hơn ma quỷ hơn nhiều chút!

“Anh là ai? Khi nào tôi có thể đi?”

Cô chán ghét hắn! Hận hắn! Là nam nhân không biết liêm sỉ này đã đoạt đi sự trong sạch của cô, cưỡng bách cô làm những chuyện mà cô chán ghét đó! Nhưng cô cũng biết, bất kể mình hận nam nhân này đến cỡ nào cũng không thể biểu hiện ra ngoài. Trước mắt đàm phán với hắn cần bình tĩnh, cho dù hắn làm chuyện gì đối với cô thì bây giờ cũng phải chịu đựng, sức mạnh của hắn thật là đáng sợ! Cho dù như thế nào, tin tưởng chỉ cần trở về bên cạnh các ca ca thì hết thảy đều sẽ tốt, đến lúc đó… Đừng nói các ca ca trả thù, chính cô cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn!

“Gọi ta là “Lôi”.” Nam nhân nói rồi lại nhét vào trong miệng cô một miếng trứng tôm, hắn phát hiện vật nhỏ này đặc biệt thích ăn hải sản, đặc biệt là trứng tôm. Hải sản? Không biết nghĩ đến cái gì mà khóe miệng hắn nhẹ nhàng kéo lên.

“Lôi?” Vô cùng bất mãn mà nhíu mày, không có tên đầy đủ thì về sau làm sao mà tìm được hắn để trả thù?

“Ừ, bởi vì ta là Lôi vương.” Nam nhân cúi đầu, trong khoảnh khắc cô kinh ngạc mở to mắt thì duỗi lưỡi ra liếʍ nước sốt bên môi cô. Đầu lưỡi ướŧ áŧ vòng quanh môi đỏ của cô một vòng, nhìn bộ dáng ngơ ngác của cô, hắn cười khẽ.

Lôi vương? Đối với cái danh hào cảm lạnh này, Đông Phương Tả Tả chỉ có thể buồn bực mà hỏi lần nữa: “Đây là nơi nào? Khi nào tôi có thể trở về?”

“Nơi này là kỷ hư không. Ăn ngon không? Muốn thêm chút thịt bò không?” Sủng nịch mà xoa bóp cặp má hơi phồng lên vì tức giận của cô, Lôi vương cười hỏi.

“Kỷ hư không là nơi nào? Tôi học địa lý lâu như vậy mà sao không biết trên địa cầu còn có cái nơi này?” Cô kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, một bộ dáng trẻ con hiếu học khiến ý cười của Lôi vương càng sâu.

“Kỷ hư không là một không gian không có khái niệm thời gian. Ở chỗ này, thời gian vĩnh viễn dừng lại ở một năm, không còn lưu động nữa.”

“Cái gì?!” Đông Phương Tả Tả cảm giác được thanh âm chính mình có chút run rẩy, “Đừng nói giỡn với tôi!” Cô ở một hành tinh xa lạ hay là một không gian hư vô? Tuy rằng trong miệng nói không có khả năng nhưng trong lòng cô đã tin hơn phân nửa. Chính mắt nhìn thấy dị năng của Lôi vương, cô còn cái gì không thể tin? Trên đỉnh đầu vẫn là ô dù thiên nhiên, cành lá đại thụ rậm rạp bị trời xanh bao trùm, một mảnh xanh mướt dạt dào. Bên cạnh, suối nước nóng sương khói hầm hập, mà bốn phía bọn họ là rừng rú rậm rạp, dưới thân vẫn là giường đệm mà Lôi vương biến ra. Nếu không có ai bên cạnh thì cô sẽ rất thích hoàn cảnh thiên nhiên mộc mạc, tươi mát này.

“Nhìn nàng kia, sao lại bị dọa thành như vậy? Ngoan ngoãn nào, ở chỗ này có cái gì không tốt đâu. Không có khái niệm thời gian, bao nhiêu người còn câu trường sinh bất lão, vọng tưởng vĩnh hằng, bây giờ có cơ hội này rồi. Đối với nhân loại các nàng mà nói, vĩnh viễn tồn tại không tốt sao?” Lôi vương ôm lấy cô, bàn tay vung lên, một bàn đầy thức ăn tất cả biến mất. Nhìn bộ dáng lã chã chực khóc của nữ nhân trong lòng, hắn không khỏi nhẹ giọng dỗ dành. Có trời mới biết hắn còn chưa từng lấy lòng bất kỳ nữ nhân nào, từng thấy phương pháp dỗ dành nữ nhân như vậy, hẳn là không sai đi? Ôm cô trước, à, còn muốn lau nước mắt cho cô nữa, nhưng mà… hắn thật muốn thử xem nước mắt có hương vị gì. Nhưng bọt nước trong suốt trên khuôn mặt nhỏ của cô đó mỹ lệ, trong sáng như vậy.

“Không không không! Tôi phải đi về, tôi không muốn ở lại nơi này. Tôi phải đi về, phải đi về!” Đẩy Lôi vương đang liếʍ nước mắt cô ra, Đông Phương Tả Tả từ trước đến nay bình tĩnh lại điên cuồng. Vì sao lại đến cái nơi quỷ quái này, gặp nam nhân chỉ biết cưỡng bách cô này! Vĩnh viễn cũng không thể quay về? Không! Cô mới mười bảy tuổi, vừa mới bắt đầu cuộc sống, tuyệt đối không thể bị hủy hoại trong cái thế giới đối với cô mà nói căn bản không tồn tại này! Ca ca, các ca ca của cô nhất định sắp điên rồi, cô phải về nhà!

Nước mắt, là mặn. Lôi vương dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ chất lỏng trên môi, nhìn Đông Phương Tả Tả kháng cự hắn, biểu tình có chút kỳ quái.

“Về sau đừng nói bậy như vậy, nàng là của ta. Hơn nữa, tại đây, mảnh đất rộng lớn như vậy căn bản không có nhân loại tồn tại, nếu không muốn chết thì nàng tốt nhất đừng rời khỏi người ta. Không ai có thể rời khỏi kỷ hư không, nàng vĩnh viễn cũng không trở về được. Thế giới trước đó, hãy quên đi!” Hắn vân đạm phong thanh mà nói, ánh mắt lại rất nghiêm túc, cố ý che giấy một chút chuyện, trong đôi mắt sắc bén bắn ra cảm giác cường hãn, áp bách.

Lời vừa ra khỏi miệng lập tức khiến đôi mắt Đông Phương Tả Tả tràn ngập hận ý, “Anh mới đang nói chuyện ma quỷ! Tôi không tin, sao có thể không có nhân loại, vậy ý anh nói là chính anh cũng không phải người sao? Ha ha, đúng rồi, anh cản bản không phải người mà là ma quỷ! Muốn tôi quên à? Tôi không thể quên được, tôi cũng không phải là anh!”

Đôi mắt Lôi vương chậm rãi ngưng tụ gió lốc, sương đen dày đặc quanh quẩn không đi, cứ không nói một lời mà nhìn cô như vậy. Đông Phương Tả Tả cũng không chút nào lui bước mà trừng hắn.

“Nữ nhân của ta không phải của ta thì còn là của ai? Bổn vương đúng thật không phải nhân loại, còn có phải ma quỷ hay không, nàng không phải sớm đã lĩnh giáo rồi sao?” Hắn nâng chiếc cằm quật cường của cô lên, dưới ngữ khí bình tĩnh có uy hϊếp nồng đậm. Nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ ngoan cố kia một hồi lâu, hắn mới tiện đà cười xấu xa, nói: “Như thế nào? Còn muốn ta giúp nàng nhớ lại chút không?”

Dưới tầm mắt hoảng sợ của cô, tay Lôi vương chậm rãi trượt xuống, vuốt ve qua lại phần đùi trong của cô. Đông Phương Tả Tả vội vàng kẹp chặt hai chân, không cho đầu ngón tay nóng rực của hắn tiếp tục thâm nhập. Bàn tay hắn liền bị kẹp giữa hai chân cô như vậy, Lôi vương ngược lại cũng không tiếp tục mà chỉ chăm chú nhìn cô, đồng tử lục đậm hiện lên một tia thần sắc khó có thể nắm bắt.

“Nói, nàng là của ai?” Lôi vương nhành nhạt mà mở miệng, ánh mắt sắc bén kia chưa từng thay đổi.

Đông Phương Tả Tả gắt gao cắn môi dưới, cắn đến mức môi trắng bệch nhưng cũng không rên một tiếng, tim đập thật sự mãnh liệt.

“Nói nàng là nữ nhân của ta!” Đồng tử xanh sẫm co chặt, hai ngọn lửa dần dần bốc cháy, lan tràn tức giận mà nhìn chằm chằm cô.

Ngón tay giữa hai chân không dùng sức mà đột nhiên chọc về phía trước một cái, đi vào chỗ hoa huyệt non mềm. Đông Phương Tả Tả bị cử động này làm cho hít hà một hơi, tràng hoan ái kịch liệt vừa rồi kia đã hao phí quá nhiều sức lực của cô, lúc này lại thêm một lần nữa thì cô cảm thấy mình sẽ chết mất!

“Không nói phải không?” Lôi vương lạnh lùng nhếch khóe miệng lên, đầu ngón tay tà ác dùng sức cắm vào đường đi nhỏ hẹp một cái. Âʍ đa͙σ vẫn sưng đỏ đột nhiên bị chọc như vậy, Đông Phương Tả Tả đau đến đổ mồ hôi lạnh, hai tay chống đỡ thân thể cũng bắt đầu phát run, liên tục lắc đầu.

“Đừng…” Hô hấp trở nên dồn dập, cô kinh hoảng mà nhìn chằm chằm cái tay dừng lại trong thân thể của hắn.

“Ta ngược lại muốn nhìn xem nàng còn có thể quật cường đến khi nào. Vật nhỏ, về sau mà không nghe lời như vậy thì phải chịu khổ nhiều lắm.” Không có chút thương tiếc nào, khuôn mặt tuấn tú tà mỹ che kín tức giận bạo ngược, Lôi vương thô bạo bắt đầu thọc vào rút ra. Ngón tay thô ráp ma sát với vách trong non mềm khiến cho cô đổ mồ hôi lạnh, rêи ɾỉ.

“Ưm…” Đông Phương Tả Tả khó chịu hít thở, mày liễu nhíu chặt, rốt cuộc không thể chịu đựng được mà mắng to, “Ma quỷ! Anh là đồ ma quỷ! Tôi vĩnh viễn cũng không phải nữ nhân của anh! Tôi hận anh, hận anh… A…”

Lôi vương tăng lớn lực độ trong tay, lại bỏ thêm hai ngón. Ba ngón tay thô lệ không ngừng phá phách, ra ra vào vào trong tiểu huyệt mềm mại. Nộn huyệt vốn dĩ khô khốc chảy máu để bôi trơn, càng khiến hắn dễ dàng thọc vào rút ra.

Đông Phương Tả Tả bị tra tấn đến khó có thể chịu đựng mà cong eo lên, ý thức dần dần mơ hồ, hạ thể nóng rát, đau đớn.

“Thật đúng là quật cường, nên bắt nàng làm cái gì mới tốt đây, vật nhỏ?” Tiếng thở dài nhợt nhạt của Lôi vương để lộ bất đắc dĩ, không đành lòng, còn có tức giận ẩn giấu. “Mới như vậy đã chịu không nổi, còn chưa muốn nàng đủ đâu. Du͙© vọиɠ của thần làm sao nàng có thể thừa nhận? Nàng nói làm sao bây giờ?”

Đông Phương Tả Tả nhắm mắt lại, cô chán ghét khuôn mặt tuấn mỹ, tà ác kia. Nếu có thể, cô tình nguyện bây giờ mất đi thính giác, bởi vì không muốn nghe thanh âm của nam nhân cuồng vọng, bá đạo này. Cảm giác được ngón tay trong cơ thể trừu động qua lại càng thêm thô bạo, ngón cái ác ý ấn xuống âm đế thật mạnh, cô nhịn không được cắn mạnh cánh môi, màu đỏ tươi nhiễm lên môi anh đào.

Không! Cô không được tin tưởng mấy chuyện ma quỷ hết bài này đến bài khác của hắn! Đây nhất định là đang lừa cô, nhất định là thế! Đây chỉ là lý do vớ vẩn mà nam nhân tìm ra để giam cầm cô!