Chương 23: Thoát đi

Thay đổi tư thế vài cái hướng tới càng sâu, càng thoải mái, mục tiêu rảo bước tiến lên, kết quả thực thành công, thể xác và tinh thần hai người đều sảng khoái. Nam nhân bị kẹp thật sự vui sướиɠ, nữ nhân bị cắm thật sự thoải mái.

Nhưng khi Đông Phương Tả Tả tỉnh táo lại thì vẫn rơi lệ đầy mặt, chuyện phát sinh vừa rồi khác với cỏ dao. Cô nhớ rõ ràng chính mình đã làm cái gì, những lời nói từng nói cũng nhớ rõ từng chữ.

Cô không rõ vì sao nam nhân luôn thích nữ nhân trên giường nói những lời nói thô bỉ, phóng đãng đó? Dường như không nói thì chính là các cô sai, không thể hiện được bọn họ ở trên giường lợi hại như thế nào. Nhưng bọn họ có biết chuyện này đối với nữ nhân mà nói là một sự kiện nhục nhã đến cỡ nào hay không? Chẳng lẽ cô thật sự đã biến thành da^ʍ oa đãng phụ sao? Có lẽ, bằng không thì sao có thể nói được như vậy, làm ra cử chỉ không biết xấu hổ như vậy!

“Đừng khóc, tiểu khả ái ngoan…” Lại là sắc mặt ôn nhu đưa tình, Vân vương nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.

“Cút ngay!” Nam nhân này so với Lôi vương còn ghê tởm hơn, đáng ghét hơn! Cô hận hắn, hận hắn không biết đã dùng yêu pháp gì mà làm mình trở nên chủ động như thế, trở nên cơ khát như vậy. Cơ thể biến hóa sau mỗi lần làʍ t̠ìиɦ cùng hắn liền rất rõ ràng, lần sau làʍ t̠ìиɦ cô sẽ càng thêm không thể tự khống chế mà càng thêm dâʍ đãиɠ.

Thật đáng ghét, thật đáng ghét! Cô muốn về nhà, hu hu…

“Được rồi, khóc cái gì chứ, trái tim ta đều đã bị nàng khóc đến đau muốn chết.” Ấn tay nhỏ của cô lên chỗ trái tim, hắn ôn nhu nhìn cô, nói lời âu yếm thực động lòng người như cũ.

“Được cái gì mà được! Không được chút nào! Đều là anh! Đều là đồ quỷ đáng ghét nhà anh hại tôi biến thành như vậy! Tôi không muốn nhìn thấy anh, anh cút cho tôi!” Cô đánh đá hắn như nổi điên, bất chấp trên mặt mình đã bừa bãi nước mắt.

“Ta khiến nàng chán ghét?” Ánh mắt thực bi thương, sắc mặt hắn rất khó coi, hơi thở dày đặc như bão táp sắp kéo đến.

“Đúng! Tôi chán ghét anh, không ngừng chán ghét, còn hận anh nữa!” Xé rách quần áo hơi mỏng vừa mới bao trùm trên người hắn, hận ý đầy mắt đầy tim, Đông Phương Tả Tả đã phân không rõ mình đang nói cái gì.

“Nàng…” Vừa định nói gì đó thì bỗng nhiên cảm giác được kết giới bị hung hăng đánh vào, trong lòng hắn ngưng lại một chút. Ánh mắt hắn không vui, tàn nhẫn nhìn cô vài lần, trong miệng niệm vài câu gì đó, đầu ngón tay cắt xung quanh cô vài vòng. Tức khắc, một tầng ánh sáng lam nhạt bao phủ cô.

“Ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, đừng chạy loạn, một chút nữa ta trở về đón nàng.” Nói xong, hắn biết mất trước mặt cô.

Vân vương rời đi, cô ngồi liệt dưới đất, hai tay vòng lấy thân thể mình. Cho dù cơ thể vừa rồi đã được hắn tắm rửa sạch sẽ nhưng cô vẫn cảm giác được tiểu huyệt bị phình lên, tiểu huyệt còn tự động hấp thụ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn, cảm giác thật kỳ dị. Những cái chất lỏng đó dường như còn lưu lại chỗ sâu trong đường đi, nóng bỏng nóng bỏng, lấp đầu nơi riêng tư.

Cắn môi nhìn nhìn mọi nơi, đã khoảng nửa giờ nhưng hắn còn chưa trở về.

Vậy thì, chính mình có phải có cơ hội đào tẩu hay không?

Chậm rãi đứng lên, thử đi về phía trước vài bước, không đi được bao xa thì liền đυ.ng tới tầng hơi mỏng quen thuộc. Quả nhiên hắn đã bày ra kết giới, làm sao bây giờ? Đây không phải có nghĩa là cô sẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi sự giam cầm của nam nhân kia sao? Không, cô không muốn! Cho dù đào ba thước đất thì cô cũng muốn đào một cái lỗ đi ra ngoài! Từ từ, đào ba thước đất?!

Cái kết giới này rốt cuộc là làm bằng cái gì, cô không biết, kết giới ở bên trên, như vậy phía dưới đất cũng bị bao lấy sao? Hay chỉ là không gian trên mặt đất? Trong lòng cấp tốc nhảy lên, bị cảm giác khẩn trương và vui sướиɠ vì sắp thoát được đánh sâu vào. Đông Phương Tả Tả từ trong lòng lấy ra con dao găm tinh xảo vừa lấy được từ chỗ Vân vương, đêm qua lừa hắn chính là chờ cơ hội này. Cô nói muốn đích thân làm một món ăn thôn quê, hắn mới có thể mang cô tới nơi này, chỉ là còn chưa bắt đầu săn thú thì đã bị hắn ăn trước.

Đào, đào, đào…

Dùng sức đào, dùng sức đào…

Bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn trở nên dơ bẩn, đến trên mặt vì lau mồ hôi mà cũng dính bùn đất thành một chú mèo. Một giờ qua đi, may mắn hắn vẫn chưa về. Lại một giờ nữa qua đi, hắn cũng chưa trở về nhưng cái “hầm ngầm” của cô đã hoàn thành, vừa vặn đủ để một mình cô thông qua. Cô vội vàng bò qua tấm chắn mỏng phía dưới đất kia.

Cô thật sự đã thành công!

Khoảnh khắc hô hấp được không khí bên ngoài kia, Đông Phương Tả Tả quả thực không thể tin được, cô thật sự đã đoán đúng rồi! Nam nhân kia sợ là bởi vì không ngờ cô sẽ như thế cho nên mới không có phòng bị đi! Mặc kệ thế nào đi nữa thì cô cuối cùng cũng ra khỏi rồi!

Cho nên chuyện duy nhất phải làm bây giờ chính là chạy mau!

Vôi vàng ném con dao nhỏ xuống mặt đất, thứ này do hắn biến ra, nói không chừng sẽ dựa vào cái này mà tìm được cô mất! Vẫn là không cần mang theo.

Nghĩ nghĩ, cô không nhàn rỗi mà lau lau bùn đất dơ bẩn trên mặt, vội vội vàng vàng nhanh chân chạy đi.

Vân vương đang giao chiến với Lôi vương chỉ sợ không ngờ rằng việc thu nhỏ kết giới lại vì lo cái kết giới thảo nguyên kia quá lớn sẽ làm cô chạy loạn bị thương lại thuận tiện cho cô bỏ trốn. Sau khi biết được không biết sẽ hối hận đến mức nào, đại kết giới cô ngược lại sẽ chạy không ra được, nhưng thu nhỏ lại thì cô chỉ cần một cái hầm ngầm lại được.