Chương 13: Hạt sen lửa

Thể chất của cô… nhất định phải thay đổi.

Đến lúc đó… Ánh mắt chuyển thành âm trầm, chuyên chú nhìn chằm chằm tiểu nữ nhân hôn mê. Chỉ cần thay đổi thể chất của cô thì có nhiều hoan ái hơn, cô cũng có thể thừa nhận rồi.

Chỉ là vật thay đổi thể chất của cô này… Chỉ sợ Lôi vương cũng không biết, cái suối nước nóng kia - Suối Thiên Chi mà Lôi vương tự mình dẫn xuống chỉ có thể dưỡng nhan, đẹp da, nhanh chóng khép miệng vết thương. Nhưng hạt sen lửa phía dưới suối nước nóng lại có thể thay đổi thể chất con người, khiến người ta thay đổi da thịt, giống như trọng sinh vậy, miệng vết thương trên người có thể tự động khép lại. Hơn nữa, nếu ăn hạt sen lửa vào rồi, chỉ cần không ngừng tiếp thu thần dịch thì thể xác con người kia trong quá trình hoan ái với thần sẽ chậm rãi chuyển biến. Số lần hoan ái càng nhiều thì thân thể chuyển biến càng nhanh, cho đến cuối cùng trở thành giống như bọn họ. Nhưng tác dụng phụ của nó cũng rất lớn, nói trắng ra, hạt sen lửa cũng là một loại mị dược, người ăn hạt sen lửa thì nhu cầu sẽ lớn hơn người thường rất nhiều. Hơn nữa, nếu thời gian dài không cá nước thân mật thì thỉnh thoảng sẽ không khắc chế được chính mình mà dục hỏa đốt người, cũng không khác trúng xuân dược lắm.

Hạt sen lửa chỉ hữu dụng với con người, đối với hắn và Lôi vương mà nói thì không chút tác dụng. Cho nên lâu như vậy rồi mà hắn căn bản không rảnh để ý đến những thứ hạt giống rơi xuống hồ này, nếu Lôi vương biết thì chắc chắn đã sớm cho cô ăn rồi.

Lấy hạt sen lửa mang tới từ suối nước nóng, hạt trân châu nhỏ bằng mắt cá chỗ lòng bàn tay hơn phiếm ánh sáng vàng tựa như một ngọn lửa thiêu đốt.

Tiểu khả ái thật sự quá mê người, vừa rồi nếu không nhịn không kịp thì đã ăn cô luôn rồi, ha ha… Chỉ là cô bé này bây giờ cũng đã mỹ lệ như thế, sau khi thoát thai hoán cốt thì chỉ sợ không mấy nam nhân trên đời này có thể dừng bước trước mị lực của cô. Nhưng mà… hắn sẽ không cho cô có cơ hội để nam nhân khác nhìn thấy. Hơn nữa, trong thế giới này, ngoại trừ mấy tên dư thừa kia, căn bản không có con người, nếu toàn bộ thế giới chỉ có hai bọn họ thì thật tốt.

Đồng tử xanh lam sóng gió mãnh liệt, gắt gao khóa trụ cô gái nhỏ đang ngủ say. Đột nhiên hắn nhẹ nhàng bật cười, cuộc sống hoang vu, tịch mịch như thế, tại mảnh đất hoang dã này, sao có thể thiếu cô làm bạn? Hắn đợi lâu như thế mới chờ được người thú vị như cô, một nữ nhân có thể trêu chọc du͙© vọиɠ của hắn. Tiểu khả ái tinh xảo như vậy, chỉ có thể là của hắn.

Nhẹ nhàng xoa xoa cái miệng nhỏ đến lúc ngủ cũng tức giận chu lên, hạt sen lửa nóng cháy theo dòng khí trong tay hắn mà đi vào trong miệng cô. Dưới khống chế, năng lượng của hạt sen lửa kia hoàn toàn bị cơ thể cô hấp thu. Một hồi lâu sau, cho đến khi thấy ánh sáng kia từ bụng cô dần dần lan ra toàn thân, một tầng ánh sáng cao quý, thanh khiết nhàn nhạt bao phủ trên người cô, Vân vương thu hồi tay đặt trên bụng cô, chờ đợi.

Khuôn mặt nhỏ ngủ say trên giường chậm rãi trở nên ửng đỏ, trên vầng trán trắng tinh như ngọc dần dần nổi lên một tầng mồ hôi mỏng. Mồ hôi dính nhớp khiến người từ trước đến nay yêu thích sạch sẽ như cô khó chịu mà nhăn mi lại, đôi tay non mịn kéo tấm chăn lụa mới được phủ lên ra. Nữ thể phiếm ánh sáng hồng như ẩn như hiện, hai cánh tay như củ sen tạo thành tư thế câu hồn, trốn vào mái tóc đen. Đùi nhỏ bóng loáng, tinh tế bởi vì thân thể nóng lên mà hơi tách ra, chăn lụa từ hai điểm hồng nộn của cô một mạch kéo đến mảnh đất thần bí giữa hai chân.

Hầu kết Vân vương cứng rắn, nhịn không được mà hoạt động vài cái. Mắt lam vẫn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm biến hóa của cô, luyến tiếc dời tầm mắt đi, cứ chịu đựng thống khổ bị dục hỏa đốt người.

“Nóng quá… Ngô…” Bị nhiệt khí càng ngày càng dâng lên làm cho cả người như bị nướng, mỗi một tế bào trong cơ thể đều giống như cất giấu vô số ngọn lửa nhỏ đang thiêu đốt, giống như thề muốn đốt cô thành tro bụi. Đông Phương Tả Tả chỉ cảm thấy đôi mắt cũng bị thiêu đau, liều mạng trợn tròn mắt, chớp chớp hàng mi, ý đồ muốn áp luồng nhiệt khí kia xuống.

Lại một lát sau, Đông Phương Tả Tả đã hoàn toàn xốc tấm chăn trên người xuống, cả người lăn qua lộn lại trên chiếc giường nước lạnh lẽo, cong thân mình bị lửa đốt từ bên trong đến đỏ bừng lên, thấp giọng khóc nức nở.

Vân vương vẫn không nhúc nhích, ngồi ở mép giường nhìn cô, đồng tử xanh lam nhìn không ra cảm xúc. Hắn cũng muốn giúp cô nhưng mà chưa phải lúc.

“A… Đau quá! Nước, tôi muốn nước!” Khi lý trí trong óc sắp biến mất hầu như không còn, thân thể Đông Phương Tả Tả lúc này đã không còn nhìn ra vẻ trắng nõn ban đầu, toàn thân hồng tím từ trên xuống dưới, còn từ từ gia tăng.

Nam nhân ngồi ở mép giường lại lần nữa hạ yết hầu lăn lộn xuống, thật là đồ yêu tinh! Cho dù là màu sắc làn da như thế mà vẫn mê người như vậy! Thân thể trần trụi kia quyến rũ không giảm, bờ vυ" hình cung duyên dáng theo đông tác quay cuồng trên giường nước của cô mà đong đưa, mông nhỏ đĩnh kiều tròn trịa, thiêu đốt thân thể cô đồng thời cũng khiến cho du͙© vọиɠ của hắn bị thiêu cháy.

“Ngô…” Tất cả cảm quan chậm rãi tiêu tán, Đông Phương Tả Tả dường như thấy linh hồn của mình cũng ở bên tỏng ngọn lửa màu đỏ kia, bị thiêu đốt đến rung động.

Sau khi nhìn thấy tấc da thịt cuối cùng trên thân thể cô biến thành màu đen, Vân vương đột nhiên bế cô lên, nhanh chóng niệm vài câu thần chú. Ngay sau đó, một hồ nước trong vắt liền xuất hiện trước mặt.

“Rầm.”

Đặt vô vào trong nước, hiện tượng kỳ dị xuất hiện.

Nước trong hồ nước trong trẻo kia bắt đầu bốc khói giống như nước sôi, sương khói càng ngày càng nhiều, nước cũng dần dần bay hơi, nổ bong bóng không ngừng. Cùng lúc đó, nước trong hồ cũng bắt đầu thay đổi màu sắc, phiếm hồng… phấn hồng… đỏ thẫm… đỏ đậm… tím đen… đen tuyền…

Nam nhân vẫn luôn trầm mặc nhìn hết thảy đứng ở bên hồ, sau khi thấy nước hồ hoàn toàn biến thành màu đen thì một phen vớt thân thể trong nước ra, đặt cô vào trong một cái hồ khác, tẩy sạch bọt nước màu đen trên người cô.

Một khắc rời khỏi mặt nước kia, hắn thừa nhận bản thân từ trước đến này hỉ nộ không hiện sắc mặt lần đầu thất thố.

Một vưu vật như vậy, ai có thể cưỡng lại sự dụ hoặc của cô.

Nhìn nữ nhân như tiên trong nước kia, Vân vương cảm giác được “tiểu lão đệ” của mình nháy mắt biến thành “đại tướng quân uy vũ”, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà đứng lên. Hắn mất khống chế nắm đồ vật của mình vuốt ve lên xuống, gần như chỉ là thoáng nhìn thôi, lần đầu tiên trong cuộc đời xuất mặt trước một nữ nhân, hắn thế mà lại tự an ủi trước mặt tiểu khả ái…

Bị nước hồ lạnh lẽo cọ rửa đến tỉnh táo, Đông Phương Tả Tả xem một màn này rõ ràng. Khuôn mặt nhỏ nhanh chóng trướng đến đỏ bừng, miệng nhỏ kinh ngạc mở thành chữ o, bị hành động da^ʍ uế của nam nhân dọa sợ. Hắn, hắn, hắn sao có thể ở trước mặt cô…

Nhưng giây tiếp theo, cô đột nhiên phát hiện một sự thật vô cùng nghiêm trọng. Cô trở lại trong nước, dùng tay che khuất bộ vị quan trọng của mình rồi vội vàng bơi về phía sau. Điều duy nhất có thể nghĩ chính là rời khỏi nam nhân hai mắt đỏ sậm trước mặt này càng xa càng tốt.

Đáng tiếc, đi không được mấy mét, nam nhân đã dừng động tác tự an ủi lại, không có ý tốt mà nhìn về phía cô, rõ ràng đã tỉnh táo từ trong thất thố. Hỏa khí vẫn vượng như cũ, lều trại cao cao giữa háng không thấy ngừng nghỉ chút nào, trong mắt Vân vương đã toàn du͙© vọиɠ.

“Anh, anh đừng lại đây!” Khuôn mặt vốn dĩ bình tình đã nổi lên gợn sóng, nhìn nam nhân bị dục hỏa thiêu đến tràn đầy bước vào trong nước, từng bước đi về phía cô, Đông Phương Tả Tả kinh hoảng, thất thố kêu lên. Cô vẫn chưa quên nam nhân này trước đó ở trong thủy cung đối xử với mình tà ác như thế nào, so với Lôi vương chỉ có hơn chứ không kém! Thân mình vừa chuyển, cô nhanh chóng bơi về phía trước giống như mỹ nhân ngư. Thân mình trơn bóng, trắng nõn, mềm mại bị gợn nước súc rửa đến thuần tịnh không thôi.