Từ Văn Uyên lau sạch miệng Kha Nhất Minh lại tiếp tục chuyển qua cổ cũng bị rượu đổ ướt, cuối cùng động tác của hắn dừng ở trên áo sơ mi của y.
Nhìn chiếc áo nguyên bản màu trắng bị rượu nhuộm thành màu đỏ nhạt, Từ Văn Uyên sách một tiếng, nói nhỏ: “Sách, quần áo đều ướt hết rồi, không cởi sẽ cảm mạo.”
Nói xong, Từ Văn Uyên ném đi khăn tay, hai tay nhanh chóng cởi bỏ cúc áo, đợi cho Kha Nhất Minh phát giác thì quần áo đã bị cởi đến chỗ khửu tay.
Dưới ánh nến, hai mắt Từ Văn Uyên tận tình thưởng thức thân thể bị phơi nắng nhiều thành màu mật ong, có lẽ thường xuyên chạy nghiệp vụ, Kha Nhất Minh trên thân không có một tia sẹo lồi, ở chỗ bụng, còn có mấy khối cơ bụng.
“Thân hình của em rèn luyện rất khá.”
Từ Văn Uyên thật lòng tán thưởng, hai tay nhịn không được sờ lên thân thể hấp dẫn kia.
“Buông tay!”
Nhiệt độ lạnh lẽo trên tay truyền tới thân thể của mình làm Kha Nhất Minh phải nhịn xuống ghê tởm cùng chán ghét, lớn tiếng quát.
Hồi đáp của Từ Văn Uyên là ngay cả môi đều nhanh chóng chạm lên khối thân thể làm hắn nhiệt huyết sôi trào này.
” Vương bát đản, buông, buông ra — anh nếu không dừng tay, tôi sẽ kêu người — ”
“Em kêu đi, bất quá đến lúc đó mất mặt chính là ai cũng không biết nha.” Từ Văn Uyên ngẩng đầu, hướng y cười tà ác.
Sở Thiếu Hoa từng đối với hắn nói qua, Kha Nhất Minh tuy rằng đã thừa nhận chính mình là đồng tính luyến, nhưng bởi vì băn khoăn rất nhiều chuyện, y cũng không có nói cho bằng hữu biết chuyện này.
Kỳ thật nói, Kha Nhất Minh chẳng qua là không có đủ can đảm, thừa nhận thân là đồng tính luyến ái nhất định phải đối diện với đủ loại kỳ thị của thế nhân.
Qủa nhiên, nghe Từ Văn Uyên nói vậy, Kha Nhất Minh nhất thời nghẹn đỏ mặt. Y gục đầu xuống, cả thân thể đều run rẩy: “Loại người như anh… Loại người như anh chỉ biết uy hϊếp người khác. Vương bát đản!”
Từ Văn Uyên không nói gì thêm, chính là nâng mặt y lên, thật sâu hôn lên môi y.
Kha Nhất Minh không có bất kỳ phản kháng nào, tiếp nhận nụ hôn nồng nhiệt kịch liệt của hắn, đợi cho Từ Văn Uyên buông ra, y căn bản không phải đối thủ của hắn, sớm đã hơi thở rối loạn.
“Làm người của tôi đi.”
Từ Văn Uyên ở bên tai y nói, phun ra nhiệt khí, tay để trên lưng y nhẹ nhàng vuốt ve, hắn dùng thanh âm trầm thấp khàn khàn đầy mị hoặc.
“Không muốn.” Kha Nhất Minh không có bị câu dẫn, kiên quyết cự tuyệt, “Anh đừng nói giỡn, sau khi cùng Thiếu Hoa tách ra lại muốn ra tay với tôi, loại người như anh thật đáng giận, thật nên đi chết đi.”
Từ Văn Uyên nâng cằm y lên, hướng y thâm trầm cười: “Tôi biết em thực chán ghét tôi… Nhưng mà, tôi lại rất vừa ý em.”
Kha Nhất Minh mắt lạnh liếc hắn: “Loại người như anh chỉ biết nói càn!”
“Ha ha.” Từ Văn Uyên không giận ngược lại còn cười, bàn tay đặt ở trên người Kha Nhất Minh từ bụng chuyển tới ngực, tiếp tục chậm rãi trượt xuống, trên mặt âm thầm khiến người khác khó hiểu, “Mặc kệ em có tin hay không, cũng sẽ không thay đổi được kết quả.”
Dừng một chút, Từ Văn Uyên lại hỏi: “Thế nào, quyết định xong chưa? Muốn làm người của tôi hay không?”
“Chết cũng không muốn.”
“Thật sự không muốn?” Từ Văn Uyên híp mắt, quang mang khiến Kha Nhất Minh vừa sợ hãi vừa thấu triệt, làm y không khỏi bắt đầu đề phòng.
“Anh muốn làm cái gì?”
Từ Văn Uyên không có hồi đáp, đem y từ trên ghế bế đặt lên sofa, cởi bỏ thắt lưng trực tiếp đem quần dài cùng quần trong tuột xuống.
“Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?” Trừ bỏ áo bị mắc trên khuỷu tay, Kha Nhất Minh coi như là đã thoát sạch sẽ, chỉ có thể bất an cố gắng hướng trên ghế sofa co rút lại.
“Tôi muốn làm cái gì em còn không biết sao?”
Từ Văn Uyên cười đến tà ác, hắn kéo Kha Nhất Minh đang muốn chạy trốn đặt dưới thân mình, sau đó đem cả người chụp lên, miệng không ngừng hôn lên người của y, một tay theo đường cong tại phần eo của Kha Nhất Minh trượt xuống, rất nhanh liền sờ tới tính khí đang rũ xuống của Kha Nhất Minh.
“Umh — ”
Địa phương mẫn cảm như vậy bị đυ.ng tới, Kha Nhất Minh bỗng run lên một cái, nhưng là rất nhanh, thân thể y liền trở nên càng cứng ngắc. Bởi vì Từ Văn Uyên xoa nắn nơi đó, động tác thuần thục cao siêu nhanh chóng làm cho bảo bối trong tay cứng rắn lên. Cùng lúc đó, môi Từ Văn Uyên đã tham lam hôn lên mỗi tấc da thịt ở trước mắt.
Động tác của Từ Văn Uyên trên tay càng lúc càng nhanh, Kha Nhất Minh thở cũng càng ngày càng dồn dập, khi hắn phát hiện vật trong tay đang trướng lên thì lưỡi của hắn đã liếʍ tới đầu v* hồng sắc trước mắt.
“Ân…”
Kha Nhất Minh cúi đầu phát ra hơi thở gấp, biết y muốn bắn ra, Từ Văn Uyên dùng sức căn đầu v* y.
“Ân, a!”
Trên ngực mang theo đau đớn cùng tuyệt đỉnh kɧoáı ©ảʍ, chất lỏng màu trắng của Kha Nhất Minh xuất ra trên tay Từ Văn Uyên, sau đó thì mềm nhũn ngã xuống ghế sofa, thở dồn dập.
Từ Văn Uyên thu hồi tay, nhìn chất lỏng màu trắng ấm áp trên tay một hồi, xoay người lấy khăn tay trên bàn lau đi. Kha Nhất Minh vô lực nằm trên ghế sofa chỉ cảm thấy sức nặng áp trụ hắn tiêu thất, sau đó không lâu, hắn thấy Từ Văn Uyên trở lại, trên tay lại có thêm một đồ vật này nọ.
Vật này khiến Kha Nhất Minh không khỏi mở to mắt. Bởi vì từng dùng qua nên hắn biết, này không phải là vật dùng bôi trơn hậu môn khi làm việc kia hay sao?
“Anh muốn làm gì?”
Kha Nhất Minh nhất thời khôi phục tinh thần, cảm giác được phi thường không ổn, y cố gắng từ trên sofa ngồi dậy.
“Sách.” Từ Văn Uyên bất đắc dĩ lắc đầu, “Sao em luôn lặp lại vấn đề rõ ràng này vậy? Em kỳ thật… sớm biết tôi muốn làm cái gì rồi đúng không?”
“Tôi…” Nhìn chằm chằm thứ trên tay Từ Văn Uyên, Kha Nhất Minh không thể tin hỏi lại, “Anh, anh… thứ này không phải là dùng trên người tôi đấy chứ?”
“Ân hừ.”
Từ Văn Uyên khẽ hừ một tiếng, xem như trả lời.
Sắc mặt Kha Nhất Minh nhất thời trở nên khó coi.
“Anh— Tôi, tôi căn bản chưa làm qua loại sự tình này!”
Sở Thiếu Hoa là người đầu tiên của y, cùng cậu một chỗ, y cũng là ở mặt trên. Y căn bản không nghĩ tới mình sẽ ở mặt dưới, tiềm thức của nam nhân làm y kiên quyết làm việc kia chỉ có thể ở mặt trên.
“Tôi biết.”
Từ Văn Uyên đem thứ ở trong bình nặn ra lòng bàn tay, sau đó đem ngón tay bôi ướt từng ngón một.
“Cho nên, tôi sẽ thật cẩn thận, em không cần sợ.”
“Từ Văn Uyên, anh tốt nhất dừng lại, bằng không tôi sẽ không bỏ qua cho anh!”
Kha Nhất Minh sắc mặt tái nhợt ngoài việc trừng mắt nhìn động tác trên tay hắn, có phần không biết tự lượng sức mà uy hϊếp nói.
“A, những lời này, chínhem có tin hay không nha?”
Từ Văn Uyên không khỏi cười khẽ một tiếng.
Kha Nhất Minh mặc dù tức giận nhưng cũng biết rõ y hiện tại đích xác chỉ có thể nói vài câu, sau đó liền bất lực nhìn Từ Văn Uyên tiến lại gần mình, đợi cho y theo bản năng muốn khép hai chân lại thì Từ Văn Uyên đã chen vào giữa hai chân y, làm y cũng không khép lại được.
Từ Văn Uyên nâng một chân y lên, dùng đầu gối cố định bên hông y, đem hạ thân của y phơi bày ở trong không khí, chỉ chốc lát sau, y cảm giác được địa phương chính mình chưa bao giờ bị người khác chạm qua truyền tới một trận ẩm ướt.
“Từ…” Kha Nhất Minh sợ tới mức thở hốc vì kinh hãi.
Ngón tay của Từ Văn Uyên ở xung quanh trước huyệt khẩu đầy nếp nhắn gia tăng thêm chút lực đạo chà xát một trận, mới thử đem ngón trở thăm dò vào bên trong.
Lúc này, thân thể bị hắn áp trụ đến cứng ngắc, Từ Văn Uyên dùng tay kia vỗ vỗ mông củay, cảnh cáo nói: ” Nếu em không thả lỏng, sẽ rất đau đấy.”
“Không muốn…” Kha Nhất Minh đầu không ngừng lắc.
Từ Văn Uyên đương nhiên sẽ không lĩnh hội, tuy rằng ngón tay cảm nhận được lực cản, nhưng vẫn không ngừng chen vào trong cơ thể cực nóng.