Ngay cả chính hắn cũng đã quên ở trong cơ thể y phát tiết mấy lần, bên trong nóng như lửa của y đã bị chất lỏng của hắn tràn ngập, mỗi một lần trừu động cũng đều mang theo rất nhiều ***
[nguyên văn tác giả, chắc ai cũng biết là gì], lúc trừu sáp thì phát ra âm thanh đầy cám dỗ.
Cuối cùng sau một đợt kịch liệt trừu động, theo một trận run rẩy, hắn lại một lần nữa xuất ra bên trong thân thể y.
Đợi cho hắn rời khỏi thân thể y thì y đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê, đôi mắt hơi hơi mở mơ mơ màng màng, thân thể trở nên vô lực chỉ có thể nằm trên giường.
Hắn nghiêng người ngậm lấy đôi môi mang theo mùi máu tươi của y, đem đầu lưỡi luồn vào trong miệng y, quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của y mà ngậm mυ"ŧ sau đó dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn, tiếp theo thì buông ra, rồi lại tiếp tục cho đến khi chính mình hoàn toàn thỏa mãn.
Hắn tìm dây thừng đem hai chân của y tách ra, cột vào cây cột hai bên đoạn cuối giường.
Sau khi hắn ly khai trở lại, trên tay cầm theo một cốc thủy tinh, bên trong chuẩn bị nhiều khối đá.
Hắn đem cái cốc đặt ở đầu giường, lấy ra một viên đá, đặt vào trong miệng mình ngậm một chút rồi lấy ra, trực tiếp nhét vào miệng của người môi đã bị cắn đến sưng đỏ.
“A…”
Đột nhiên bị cái lạnh kéo tới khiến y muốn đem khối đá trong miệng nhổ ra, nhưng là hắn lại giữ lấy cằm của mình, bắt y khép lại miệng.
Y bất đắc dĩ ngậm khối đá lại, khoang miệng lạnh đến đau đớn, y nghĩ chắc sẽ để như vậy, cho đến khi viên đá hoàn toàn tan, nhưng chỉ qua ước chừng một phút đồng hồ, viên đá đã bị hắn lấy ra.
Sự kí©h thí©ɧ lạnh buốt này từ cổ kéo xuống ngực, từ trong miệng y lấy ra hắn cầm lấy viên đá lạnh băng trượt theo thẩn thể y đi xuống, sau đó ở nhũ đầu thì dừng lại, không ngừng ma sát ở phía trên.
“A…”
Hảo lạnh ——
Y rùng mình, cắn răng tiếp nhận loại kí©h thí©ɧ này.
Khi hai bên nhũ đầu y đều bị lạnh đến cứng rắn lên lại còn bị sưng đỏ thì viên đá mới tiếp tục đi xuống, đi xuống… Ở rốn dạo qua một vòng, nhập vào mảnh đất màu đen kia, lướt theo hình dáng của vật nam tính đã mấy lần phát tiết sau lại không có biện pháp đứng lên được nữa từ đầu đến đỉnh.
“Ân a…”
Địa phương mẫn cảm nhất bị viên đá lạnh kí©h thí©ɧ, thân thể y ở trên giường lại bắn ra một chút.
“Rất tuyệt, đúng không?”
Thanh âm ở bên lỗ tai y hệt như tiếng nói của ác ma còn mang theo tiếng cười thuần hậu trầm trầm truyền tới.
Y không nói gì, chỉ cố gắng trợn tròn mắt, ngực kịch liệt phập phồng, liên tiếp kí©h thí©ɧ làm hô hấp của y sắp không xong.
Viên đá rất nhanh rời đi địa phương mẫn cản kia, nhưng không cho y cơ hội thở một cái, viên đá đi tới trước động khẩu bị chà đạp trướng đến nóng hầm hập.
Cái gì!?
“Đừng a —— ”
Y còn chưa kịp phản ứng, viên đá lạnh như băng đã bị nhét vào trong thân thể y, địa phương yếu ớt nhất bị cực lạnh công kích, y không thể nhẫn nhịn mà lắc lư thân thể, muốn bài trừ viên đá bên trong ra.
” —— a —— lấy, lấy ra ngoài —— ”
Kí©h thí©ɧ quá mức, cảm thụ đến tột cùng khiến y cơ hồ cuồng loạn, đã quên hết thảy, thầm nghĩ để viên đá đi khỏi thân thể mình.
Nhưng đối mặt với y không phải là thiên sứ, mà là một ác ma đi ra từ địa ngục.
Hắn cười cầm cái cốc chứa đầy đá, đè lại thân thể đang lộn xộn của y, từ trong cốc lại lấy ra một viên đá, nhét vào địa phương mềm mại kia.
“A a —— ”
Y giống như mất thanh mà ngẩng đầu hô to, nhưng viên đá vẫn một viên thêm một viên đi vào trong thân thể y.
Nhét vào khoảng năm, sáu viên đá, y như bị rút hết khí lực nằm ở trên giường vô lực hít thở, nam nhân nhìn tất cả chuyện này dùng ngón tay thử thử không gian phía sau, lại từ trong cốc lấy ra một viên đá, thật sự nhét vào trong cơ thể đã bị nhét đầy đá.
“Đừng…”
Y phát ra tiếng rêи ɾỉ thống khổ, nam nhân tựa hồ rốt cuộc có chút thương tiếc, buông cái cốc trong tay xuống.
Trong suốt quá trình, y cho là mình sẽ chết hoặc đã bất tỉnh, nhưng đều không có, y vẫn còn sống hơn nữa như kỳ tích còn có ý thức. Nửa mình dưới bị những viên đá nhét vào đã bị lạnh buốt đến không có tri giác, chỉ có thể cảm thụ nước đá hòa tan theo cửa huyệt từng chút nhỏ giọt xuống giường.
Y chỉ có thể chậm rãi thở, rất sợ động tĩnh hơi lớn liền mang tới càng nhiều thống khổ hay bị đối đãi càng sỉ nhục. Y bất lực tiếp nhận tất cả mọi thứ, muốn đợi mọi chuyện qua đi, nhưng người kia hiển nhiên không chịu cứ vậy mà buông tha y, y cảm giác được hạ thân của mình bị nâng lên, một vật cứng cực nóng đặt tới trước động khẩu, nước đá đang không ngừng nhỏ giọt, có ý muốn chen vào trong dũng đạo sớm đã bị nhồi nhét đến không có một khe hở.
“Không…”
Cảm nhận được nơi đó bị áp bách, y hung hăng hút một hơi khí, phát điên vặn vẹo cơ thể.
“Không muốn!”
Sẽ chết, thật sự sẽ chết!
“Không muốn!! Tôi xin anh!”
Bản năng muốn sống khiến y phải khóc lóc cầu xin.
“Không muốn?”
“Không muốn! Không muốn!”
Y điên cuồng lắc đầu.
“Kia phải làm thế nào?”
Nam nhân chỉ chỉ du͙© vọиɠ thô to của mình không có dấu hiệu tiêu sưng.
“Ô…”
Y làm sao biết phải làm thế nào bây giờ?
Y nức nở lên, ngơ ngác nhìn phân thân cực đại của nam nhân, hoàn toàn không biết phải làm gì.
Mà nam nhân hiển nhiên tìm được biện pháp khác.
Hắn mang theo tươi cười làm cho người ta cả người cũng phải nổi lên da gà, chậm rãi ngồi lên thân thể y, du͙© vọиɠ cực đại kia đưa tới trước mặt y.
“Nếu không muốn tôi dùng phía dưới, thì dùng miệng ngậm nó đi.”
“Tôi không…”
“Ân?”
Y theo bản năng phản kháng bị thanh âm nam nhân mang theo uy hϊếp giật mình dừng lại, từ trên mặt nam nhân khiến mình sợ hãi dần dần chuyển qua trên tính khí trước mắt, cuối cùng, y không có lựa chọn nào khác hé miệng ngậm vào vật đỉnh phía trước đang không ngừng nhỏ ra chất lỏng trong suốt.
“Tiếp tục nuốt vào một chút.”
Nam nhân nói giống như ra lệnh.
Miệng y bị phong trụ phát ra tiếng ô ô, tuy rằng không cam lòng, nhưng vẫn không thể không nghe theo, đem miệng trướng lớn hơn, đem du͙© vọиɠ của nam nhân nuốt vào sâu hơn.
Nhưng nam nhân căn bản là chưa đủ, hắn đè lại đầu của y, nửa thân dưới nhích một cái, trực tiếp đem phân thân đẩy vào chỗ sâu bên trong miệng y, chạm tới yết hầu.
“Ưhm…uhm…”
Yết hầu bị chạm tới, y cảm thấy một trận ghê tởm, nhưng miệng đã hoàn toàn bị ngăn chặn, y chỉ có thể cố nén cảm giác muốn nhả ra.
“Đừng cứ ngậm lấy nó như vậy, phải mυ"ŧ nó, dùng đầu lưỡi liếʍ, nếu chưa phát tiết ra, sẽ vẫn tiếp tục như vậy nha.”
Lời nói của nam nhân đích thị là uy hϊếp, y lại không có lựa chọn nào khác, trong lòng không khỏi bắt đầu nảy sinh tâm tình thê lương.
Bởi vì miệng đã bị nhét đến không có nhiều không gian để hoạt động, y muốn liếʍ được thật sự phải phí thêm rất nhiều khí lực, nhưng y vẫn phải cố hết sức, vốn là hút, sau đó thì liếʍ.
“Thực ngốc…”
Nam nhân cau mày nhìn y, nhưng thanh âm không hờn giận lại còn hơi lộ ra thương tiếc.
“Cẩn thận đừng dùng răng nanh cắn… Đúng… Cứ như vậy… Ân…”
Chốc lát sau, hơi thở của nam nhân dần dần rối loạn, nửa mình dưới cũng bắt đầu không ngừng mà trừu động, tiếp đó cũng không tiếp tục cần sự giúp đỡ của y, ở trong miệng của y kịch liệt mà trừu động.
“Ân… Hô…”
Y khó chịu phát ra rêи ɾỉ nhỏ vụn, trong sự trừu động của nam nhân một lần thêm một lần càng nhanh hơn, y phát hiện ý thức của mình cũng theo đó mà căng ra.
Không biết qua bao lâu, nam nhân một trận co rút, cỗ chất lỏng tanh nồng trực tiếp xuất ra trong cổ họng y, có một chút còn chảy vào thực quản. Y bị sặc, không ngừng buồn bực khụ lên. Đợi cho du͙© vọиɠ của nam nhân rời khỏi miệng mình thì y liền quay đầu muốn đem thứ trong miệng nhổ ra.