Tư Nhân Hoa Viên

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Từ Văn Uyên không thể đem ánh mắt của mình dời khỏi trên người Kha Nhất Minh. Đây là lần đầu tiên hắn nghĩ đến một người như thế, không tiếc dùng nhiều thời gian một chút, vô luận là dùng thủ đoạn gì. …
Xem Thêm

“Tôi nghĩ vẫn là đêm nay đi thì tốt hơn, mấy ngày nay ở lại nhà cậu, cậu ngay cả bạn gái cũng không dám gọi tới, tôi thật sự cảm thấy ngại quá.”

“Là bằng hữu thì đừng nói những lời này a.” Bằng hữu của y lườm y một cái, “Nhưng nếu cậu muốn về tôi cũng không cố chấp lưu lại, tôi chở cậu về vậy.”

“Không cần đâu, tôi tự đi là được rồi, dù sao cũng không quá xa, hành lý cũng không nhiều, ngồi xe buýt là đến nơi thôi.”

Kha Nhất Minh thái độ kiên quyết, bằng hữu của y cũng không ép buộc, chỉ đợi y thu thập xong hành lý sau tiễn y ra cửa.

Không qua bao lâu, Kha Nhất Minh mang theo hành lý đứng ở trước mặt Từ Văn Uyên.

Từ Văn Uyên nhìn y, sau đó đi lên trước cầm lấy hành lý trong tay y trực tiếp ném lên phía sau xe, tiếp đó mở cửa xe trước, ý bảo y lên xe.

“Anh muốn đi đâu?”

“Em lên xe trước.”

Ánh mắt Từ Văn Uyên mang theo uy hϊếp, Kha Nhất Minh một hồi không nói gì, hơn nữa nhà bằng hữu ngay gần đây, nếu như bị hắn thấy được tình huống lúc này phi thường không ổn, không biết làm thế nào cự tuyệt đành lên xe Từ Văn Uyên.

Rất nhanh, Từ Văn Uyên cũng ngồi vào trong xe, thắt giây an toàn, lái xe quay đầu rời đi.

Kha Nhất Minh luôn nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, đợi cho y nhìn thấy phương hướng không quen thuộc không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc muốn đi đâu?”

“Em nếu không muốn ở lại căn nhà kia,” Từ Văn Uyên nhìn y một cái, “Vậy dọn đến chỗ của tôi đi.”

“Cái gì?”

Kha Nhất Minh khó có thể tin trừng mắt nhìn hắn.

“Nói đùa gì vậy, tôi không muốn. Dừng xe, để tôi xuống, tôi phải về!”

“Em cho là có thể ra lệnh cho tôi sao?”

Từ Văn Uyên nở nụ cười, không biết có phải bởi vì ánh sáng của đèn đường không đủ sáng hay không, nhưng nụ cười u ám này của hắn khiến Kha Nhất Minh lông mao đều dựng đứng.

“Dám chạy trốn tôi, cùng nam nhân khác cùng một chỗ, tôi còn chưa tính nợ với em đâu… Em tốt nhất là ngồi yên cho tôi… Tôi cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu…”

Kha Nhất Minh ngơ ngác nhìn thẳng về phía trước, Từ Văn Uyên biểu tình thật đáng sợ, làm y thật lâu chưa lấy lại được tinh thần.

***

Lần đầu tiên nhìn thấy y, là vào một ngày mùa hè nóng bức nửa năm trước.

Cùng tình nhân qua một hồi kí©ɧ ŧìиɧ, Từ Văn Uyên tắm rửa xong đi đến phòng bếp, từ trong tủ lạnh lấy ra một cốc nước đá, sau khi uống xong, chuông cửa vang lên.

“Đinh đông! Đinh đông!”

Từ Văn Uyên chậm rãi đem cốc không đặt lên bàn, không có ý định đi mở cửa.

Người còn ở trong phòng tắm nghe được tiếng chuông cao giọng nói với Từ Văn Uyên: “Văn Uyên, có thể phiền anh đi xem một chút không?”

Từ Văn Uyên không có lên tiếng, nhưng cũng không có cự tuyệt, yên lặng đi mở cửa.

Sau khi mở cửa, hắn thấy một nam nhân đầu đã chảy đầy mồ hôi.

Cửa vừa mở ra, nam nhân theo phản xạ lễ độ lộ ra tươi cười, nhưng thấy người mở cửa lại là một nam tử anh tuấn nửa mình dưới chỉ quấn chiếc khăn tắm thì nụ cười rõ ràng hơi cứng ngắc một chút, nhưng lập tức lại giống như không có gì tiếp tục tươi cười.

“Tôi là Kha Nhất Minh nghiệp vụ viên của công ty điện khí Hoa Thăng, xin hỏi ngài có phải là Hạ tiên sinh không? Máy điều hòa ngài có đặt ở cửa hàng của công ty chúng tôi đã cho người đưa tới, bây giờ đang ở dưới lầu, trước đã gọi điện thông tri cho ngài, xin hỏi hiện tại có thể đem điều hòa chuyển lên cài đặt chưa?”

Khi đó, vừa đúng giữa trưa, là lúc ánh mặt trời ngày hè chiếu đến gay gắt nhất, mặt y toát ra mồ hôi bị chiếu đến đỏ ửng, mồ hôi theo gương mặt từng chút trượt xuống, có ngưng lại trên cằm của y, có trực tiếp lướt qua cổ của y. Y thường cầm khăn tay lau mồ hôi, nhưng là mồ hôi chảy ra so với động tác của y còn nhanh hơn, ánh mặt trời chói mắt trực tiếp chiếu lên người y, y thoạt nhìn mệt muốn chết, nhưng vẫn chuyên nghiệp, tươi cười luôn dừng lại ở trên khuôn mặt.

Tầm mắt Từ Văn Uyên vẫn dán chặt ở trên mặt y, hắn nhìn thấy y bỗng thấy khô họng mà nuốt một ngụm nước bọt, chẳng biết tại sao, mới vừa uống nước xong hắn cũng bắt đầu cảm thấy khô nóng đến khó chịu.

Nhưng hắn muốn uống cũng không phải nước, hắn muốn dùng miệng ngậm từng khỏa mồ hôi trên mặt y, muốn biết đó là cái mùi vị gì, trước đó vừa mới đạt được thỏa mãn không lâu, nửa mình dưới lại nóng lên.

“Cái kia…”

Bị hắn nhìn chằm chằm cảm thấy có gì đó không đúng, y hồ nghi cẩn thận mở miệng.

“Xin hỏi…”

“Văn Uyên, sao anh vẫn đứng ở ngoài cửa vậy, bên ngoài là ai a?”

Người đã tắm rửa xong đột nhiên từ sau lưng ôm ngang eo hắn, sau đó lộ ra nửa cái đầu.

Hình ảnh hai nam nhân thân mật hơn nữa đều là nửa thân trần khiến nam nhân ngoài cửa mục trừng khẩu ngốc

(trợn mắt há mồm), nhưng lập tức cảm thấy thật thất lễ, liền rất nhanh thu hồi biểu tình kinh ngạc.

“Ơ, người không quen biết, anh là ai a?”

“Tôi là Kha Nhất Minh nghiệp vụ viên của công ty điện khí Hoa Thăng, tôi tìm Hạ Kính Hạ tiên sinh.”

“Tôi là chủ nhà, thế nhưng ở đây không có người này nha, anh có phải gõ sai cửa hay không?”

“Ơ?” Nam nhân sau khi nghe xong giật mình nhìn biển số nhà bên cạnh, “Đây không phải là tòa B lầu 7 phòng 709 sao?”

“Sai rồi a, đây đúng là lầu 7, nhưng không phải tòa B mà là tòa A.”

“A, này… Tôi thật sự…thật sự xin lỗi, tôi lại có thể gõ nhầm cửa, thực ngượng ngùng, quấy rầy đến hai vị, tôi liền đi đây.”

Nam nhân hết sức xin lỗi hướng bọn họ cúi người một cái, liền bối rối rời đi.

“Xem y đầu đầy mồ hôi, nhất định là bị mặt trời chiếu đến váng đầu mới có thể đi nhầm nhà…” Tình nhân của Từ Văn Uyên một bên nói một bên đóng cửa lại, đem tầm mắt của Từ Văn Uyên đang nhìn nơi nào đó ngăn trở.

Tình nhân ôm lấy Từ Văn Uyên, đem môi từng chút từng chút dừng lại trên thân thể hắn, sau đó không lâu, hắn ngạc nhiên phát hiện hạ thân của Từ Văn Uyên đã sớm cứng ngắc.

“Vừa mới không phải đã làm rồi sao?” Tình nhân ngẩng đầu mị hoặc cười, “Tinh thần của anh thật tốt.”

Nói xong, tình nhân của hắn liền hôn lên môi hắn.

Từ Văn Uyên ôm lấy hắn, đáy lòng không hiểu sao lại sinh ra du͙© vọиɠ làm hắn khó có thể khống chế, tình nhân cơ thể mang theo mùi sữa tắm căn bản không phải người hắn muốn, hắn muốn chính là người khác…có thể bình ổn cỗ cảm xúc rối loạn này…

“Văn Uyên!?”

Từ Văn Uyên đột nhiên giống như phát điên mà đem hắn áp lên tường, giật xuống khăn tăm liền đem phân thân đã sưng đến lợi hại trực tiếp đi vào, sau đó kịch liệt trừu động, tựa như dã thú động tình, liều lĩnh, không bị khống chế, chiếm cứ, xâm phạm.

“A…A…Văn Uyên…”

Tình nhân của hắn thở gấp liên tục, nhưng ánh mắt thâm trầm Từ Văn Uyên nhìn hắn như lại xuyên thấu qua hắn thấy được một người khác, nam nhân tươi cười bị ánh mặt trời chiếu đến chói mắt kia. Khi đó, không khí dường như có chút mặn mặn, hương vị kỳ lạ, tựa hồ là mồ hôi bị mặt trời làm cho bốc hơi, sau đó tản ra khắp trong không khí, chẳng biết vì sao, lại có thể khiến hắn cảm thấy khô khốc, nóng bừng, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ…

Một khắc này, hắn chân chính cảm nhận được cái gì gọi là điên cuồng.

Điên cuồng muốn có được một người.

Chiếm giữ, xâm phạm.

Để cho y biến thành của mình.

Điên cuồng.

***

Không chỉ một lần, một lần liên tiếp một lần, dùng sức chiếm lấy, xâm phạm lên khối thân thể dưới thân khiến mình điên cuồng.

“A… A…”

Bởi vì không nghe lời, cho nên hai tay bị hắn trói ở đầu giường, nguyên bản muốn cắn môi nhịn xuống thanh âm nhưng sớm đã không kiềm chế được từng tiếng bật ra. Thế nhưng môi của y đã bị chính y cắn đến sưng, rướm máu.

Hắn lãnh khốc nhìn tất cả chuyện này, không có nửa điểm thương tiếc hung hăng chiếm đoạt thân thể y, một lần so với một lần thâm nhập, một lần so với một lần dùng sức.

Thêm Bình Luận